Con Dâu Trời Phú
Chương 1506
Người đàn ông mặc thanh y, đứng khoanh tay, đầu vai gầy guộc quá mức hơi đem đến cho người ta IN cảm giác suy nhược. Không cao, cũng không cường tráng, giống một kẻ đọc sách.2Không nghiêng người, cũng không dựa dẫm, giống như nhà sư nhận định. Cho đến khi Nghệ An xuất hiện, hắn mới chắp tay với chào: “Công chúa điện hạ.” “Hòa Tuyền?” “Là nô tài.” Nam tử5ngẩng đầu lên, để lộ ra một gương mặt trắng một cách quá đáng.”
“Sao người lại tới đây?” “May mắn không làm nhục mệnh, Thú Thành Đế đã chết.” Thân mình Nghệ An lảo đảo, chén trà6cũng bị đánh nghiêng, nước trà nóng bỏng bắn vào mu bàn tay làm làn da chỗ đó lập tức đỏ ửng lên.
Cam Lam vội vàng tiến lên, nhưng còn có người nhanh hơn nàng ta. Hòa5Tuyền nhíu mày đau lòng, cầm lấy tay Nghệ An, cẩn thận kiểm tra: “Cũng may không bị trầy da, có đau không?” Lời này vừa nói ra, hai người hoàn toàn ngơ ngẩn.
Ký ức dường như3xuyên qua thời gian cách trở, lại một lần nữa trở về cung Thái Vi từng trải qua hàng suy vinh nhục năm xưa.
Hắn là tiểu thái giám làm sai chuyện.
Nàng là nàng công chúa bị người ta lãng quên ở trong lãnh cung. Bọn họ là bạn chơi cùng nhau, cũng là đồng minh của nhau. Một người muốn làm thái giám tổng quản, một người muốn trở thành công chúa danh xứng với thực của Đại Diệu. Lúc đầu, hắn bị đẩy vào làm việc ở lãnh cung nên rất bất mãn trong lòng, động một chút là sẽ ức hiếp hai mẹ con Lệ Phi và Nghi An. Thái giám trong cung luôn là kiểu sợ trên ép dưới, gió chiều nào che chiều nay.
Sau đó, có lần hắn ngã từ trên hòn giả sơn xuống, không chỉ toác đầu chảy máu mà còn bị thương ở chân, không thể nào nhúc nhích.
Lãnh cung vốn là nơi hoang vắng, giờ lại bị thương ở chân, hắn không thể nào tự cứu mình được, chỉ có thể nằm đó chờ chết.
Đúng lúc hắn rơi vào tuyệt vọng thì Nghệ An xuất hiện, giống như một đốm lửa xuất hiện trong đêm tối mờ mịt, mang tới cho hắn hy vọng sống.
Vì trị thương ở chân cho hắn, Nghệ An đã đưa chiếc khuyên tai mà mình thích nhất cho An công công, lúc này mới miễn cưỡng thuyết phục được đối phương mại thái y tới chẩn trị cho hắn. cẳng chân Hòa Tuyền rách một vệt lớn, da tróc thịt bong. Mỗi lần Nghi An thay thuốc giúp hắn đều sẽ hỏi: “Có đau không?”
Nếu là trước đây, Hòa Tuyền với cái thân thể dặt dẹo đã sớm gào thấu trời xanh, kêu cha khác mẹ rồi, nhưng lần này hắn lại không hề như thế.
Hai năm sau, công chúa Nghệ An lấy được lòng vua nhờ vào một khúc “Điệu thanh bình”, mà Hòa Tuyền cũng lập tức trở thành mật thám được phái tới cung của nước Tề.
Nghi An xua tay với hắn, “Bị thương nhẹ thôi, không sao.” Hòa Tuyền rụt tay về, lại một lần nữa rót trà cho nàng.
Nghi An nhận lấy, miệng nhỏ khẽ nhấp, lông mi run rẩy.
Hòa Tuyền biết nàng muốn hỏi gì, tự mình mở miệng nói: “Ta bỏ thêm phệ cốt tán vào trong nước trà của Bộ hạ, tuy rằng liều lượng không lớn nhưng ngày này qua ngày khác, năm này sang năm khác, tích tiểu thành đại, rồi sẽ có lúc bùng nổ…”
Trước khi rời khỏi cung, để chắc ăn, hắn lợi dụng lúc Thú Thành Đế ngủ say, dùng một dải lụa trắng thắt cổ lão ta đến chết. Sau khi Nghi An nghe xong liền nhất thời hốt hoảng. Nguyên Đế, Thú Thành Đế… lịch sử đã xảy ra trùng hợp một cách quỷ dị.
“Hiện giờ ngươi đã ra khỏi cung rồi, tiếp theo có tính toán gì không?”
“Nếu công chúa không chê thì hãy cho nô tài ở lại bên cạnh hầu hạ đại công tử có được không?”
Đầu mùa xuân lịch Chu năm thứ sáu, tin tức Thú Thành Đế băng hà khiến triều đình khiếp sợ. Nước không vua, lính không tưởng, triều Đại Chu lập tức chia năm xẻ bảy.
Mà quân Vệ thì đã tiến công đến quận Tần, chỉ cách một cửa ải nữa là Trạm Đô sẽ rơi vào nguy cơ. Qua gần nửa tháng, tình hình trở nên nguy ngập. Vệ Kỳ lại không vội vàng tiến công mà gửi “Lệnh chiếu hàng”, cũng cho đối phương thời gian ba ngày để suy nghĩ.
Tả hữu thừa tướng triệu tập văn võ bá quan tới điện Thánh Nguyên cùng bàn bạc việc hệ trọng này.
Ba ngày sau, tả thừa tướng Ngụy Do Kiểm ra mắt trình thư hàng.
Vệ Kỳ tuân thủ hứa hẹn, không giết dân chúng, không đuổi đại thần, đến tận đây, Chu diệt, Vệ lên.
Đời sau gọi là Vệ Thái Tổ
“Nửa đời chinh chiến trên lưng ngựa, tướng tài ngút trời, sau khi nối lên kinh biến, lòng tràn ngập nhân từ, qua thành trì không giết chóc bừa bãi, không đánh cướp, là một vị vua từ ái, làm những việc của một bậc minh quân.”
Tháng Ba cùng năm, Vệ Kỳ từ chối lên ngôi mà tiếp tục tấn công Tần, Triệu, giành được thắng lợi hoàn toàn vào mùa thu năm tiếp theo, từ đây thiên hạ thống nhất.
Lúc này mới lên ngôi hoàng đế, định đô ở Tử Uyên, đổi tên là Tây Kinh. Phong thế tử là An Thị làm Hoàng hậu, trục xuất lục cung.
Cùng ngày, lập trưởng tử Hiến làm trữ quân, trăm năm sau kế thừa đại thống. Đến lúc này, triều Đại Vệ có phòng thủ kiên cố, Trung Nguyên sau mấy trăm năm chiến loạn, bắt đầu tiến vào thời kỳ hòa bình đầu tiên.
Thái Tổ tại vị ba mươi bảy năm, tài trị quốc khiến đời sau phải khiếp sợ.
“Đế vương bản kỷ – Vệ Thái Tổ” có viết:
“Thái Tổ diệt bốn nước, thống nhất Trung Nguyên, dùng thượng sách để điều hành đất nước, lấy chí tôn mà quản lý bốn phương, dùng sức mạnh để khuất phục thiên hạ, uy danh vang bốn biển. Nam lấy Tử Uyên, đóng quân ở Hải Lăng, phát triển giàu mạnh; Bắc tiêu diệt Chu, đánh Tần, Triệu. Sai người xây dựng vành đai lá chắn với tộc người Mông ở phía Bắc, lại đẩy lùi quân Hung Nô ra xa hơn trăm dặm… Trước thống nhất thiên hạ, sau thống nhất chữ viết, tiền tệ, đơn vị đo lường… Xây dựng đường sá nối liền mười hai quận, chín châu… Trừng phạt vua Khuông, xây đập giữ nước, đào kênh mương… Xóa bỏ lao dịch, hạ thấp thuế nông nghiệp, gần gũi dân chúng…” Danh thần Tang Hoằng của nước Tống cũ từng đánh giá Thái Tổ rằng…
“Công như núi Khưu, danh truyền đời sau.” Có thể nói rằng đây là vị hoàng đế số một thời cổ đại. Ngoại trừ thành tựu ở phương diện chính trị, chuyện về Thái Tổ khiến đời sau kể lại nhiều nhất chính là chuyện tình của hắn.
Là một bậc đế vương nhưng chỉ có một mình Hoàng hậu, cả đời chỉ có một con trai và một con gái. Đó là Văn Đế Về Hiến sau này nổi tiếng trong sử sách và công chúa Tiêu Sơn – Vệ Nghi.
Thoát khỏi giấc mộng dài, An An đứng trước cửa sổ, giơ tay lau nước đọng trên khóe mắt.
Mùi nước sát trùng nồng nặc kích thích lên khứu giác, không ngừng nhắc nhở cô rằng bản thân đang ở chỗ nào.
“Sao người lại tới đây?” “May mắn không làm nhục mệnh, Thú Thành Đế đã chết.” Thân mình Nghệ An lảo đảo, chén trà6cũng bị đánh nghiêng, nước trà nóng bỏng bắn vào mu bàn tay làm làn da chỗ đó lập tức đỏ ửng lên.
Cam Lam vội vàng tiến lên, nhưng còn có người nhanh hơn nàng ta. Hòa5Tuyền nhíu mày đau lòng, cầm lấy tay Nghệ An, cẩn thận kiểm tra: “Cũng may không bị trầy da, có đau không?” Lời này vừa nói ra, hai người hoàn toàn ngơ ngẩn.
Ký ức dường như3xuyên qua thời gian cách trở, lại một lần nữa trở về cung Thái Vi từng trải qua hàng suy vinh nhục năm xưa.
Hắn là tiểu thái giám làm sai chuyện.
Nàng là nàng công chúa bị người ta lãng quên ở trong lãnh cung. Bọn họ là bạn chơi cùng nhau, cũng là đồng minh của nhau. Một người muốn làm thái giám tổng quản, một người muốn trở thành công chúa danh xứng với thực của Đại Diệu. Lúc đầu, hắn bị đẩy vào làm việc ở lãnh cung nên rất bất mãn trong lòng, động một chút là sẽ ức hiếp hai mẹ con Lệ Phi và Nghi An. Thái giám trong cung luôn là kiểu sợ trên ép dưới, gió chiều nào che chiều nay.
Sau đó, có lần hắn ngã từ trên hòn giả sơn xuống, không chỉ toác đầu chảy máu mà còn bị thương ở chân, không thể nào nhúc nhích.
Lãnh cung vốn là nơi hoang vắng, giờ lại bị thương ở chân, hắn không thể nào tự cứu mình được, chỉ có thể nằm đó chờ chết.
Đúng lúc hắn rơi vào tuyệt vọng thì Nghệ An xuất hiện, giống như một đốm lửa xuất hiện trong đêm tối mờ mịt, mang tới cho hắn hy vọng sống.
Vì trị thương ở chân cho hắn, Nghệ An đã đưa chiếc khuyên tai mà mình thích nhất cho An công công, lúc này mới miễn cưỡng thuyết phục được đối phương mại thái y tới chẩn trị cho hắn. cẳng chân Hòa Tuyền rách một vệt lớn, da tróc thịt bong. Mỗi lần Nghi An thay thuốc giúp hắn đều sẽ hỏi: “Có đau không?”
Nếu là trước đây, Hòa Tuyền với cái thân thể dặt dẹo đã sớm gào thấu trời xanh, kêu cha khác mẹ rồi, nhưng lần này hắn lại không hề như thế.
Hai năm sau, công chúa Nghệ An lấy được lòng vua nhờ vào một khúc “Điệu thanh bình”, mà Hòa Tuyền cũng lập tức trở thành mật thám được phái tới cung của nước Tề.
Nghi An xua tay với hắn, “Bị thương nhẹ thôi, không sao.” Hòa Tuyền rụt tay về, lại một lần nữa rót trà cho nàng.
Nghi An nhận lấy, miệng nhỏ khẽ nhấp, lông mi run rẩy.
Hòa Tuyền biết nàng muốn hỏi gì, tự mình mở miệng nói: “Ta bỏ thêm phệ cốt tán vào trong nước trà của Bộ hạ, tuy rằng liều lượng không lớn nhưng ngày này qua ngày khác, năm này sang năm khác, tích tiểu thành đại, rồi sẽ có lúc bùng nổ…”
Trước khi rời khỏi cung, để chắc ăn, hắn lợi dụng lúc Thú Thành Đế ngủ say, dùng một dải lụa trắng thắt cổ lão ta đến chết. Sau khi Nghi An nghe xong liền nhất thời hốt hoảng. Nguyên Đế, Thú Thành Đế… lịch sử đã xảy ra trùng hợp một cách quỷ dị.
“Hiện giờ ngươi đã ra khỏi cung rồi, tiếp theo có tính toán gì không?”
“Nếu công chúa không chê thì hãy cho nô tài ở lại bên cạnh hầu hạ đại công tử có được không?”
Đầu mùa xuân lịch Chu năm thứ sáu, tin tức Thú Thành Đế băng hà khiến triều đình khiếp sợ. Nước không vua, lính không tưởng, triều Đại Chu lập tức chia năm xẻ bảy.
Mà quân Vệ thì đã tiến công đến quận Tần, chỉ cách một cửa ải nữa là Trạm Đô sẽ rơi vào nguy cơ. Qua gần nửa tháng, tình hình trở nên nguy ngập. Vệ Kỳ lại không vội vàng tiến công mà gửi “Lệnh chiếu hàng”, cũng cho đối phương thời gian ba ngày để suy nghĩ.
Tả hữu thừa tướng triệu tập văn võ bá quan tới điện Thánh Nguyên cùng bàn bạc việc hệ trọng này.
Ba ngày sau, tả thừa tướng Ngụy Do Kiểm ra mắt trình thư hàng.
Vệ Kỳ tuân thủ hứa hẹn, không giết dân chúng, không đuổi đại thần, đến tận đây, Chu diệt, Vệ lên.
Đời sau gọi là Vệ Thái Tổ
“Nửa đời chinh chiến trên lưng ngựa, tướng tài ngút trời, sau khi nối lên kinh biến, lòng tràn ngập nhân từ, qua thành trì không giết chóc bừa bãi, không đánh cướp, là một vị vua từ ái, làm những việc của một bậc minh quân.”
Tháng Ba cùng năm, Vệ Kỳ từ chối lên ngôi mà tiếp tục tấn công Tần, Triệu, giành được thắng lợi hoàn toàn vào mùa thu năm tiếp theo, từ đây thiên hạ thống nhất.
Lúc này mới lên ngôi hoàng đế, định đô ở Tử Uyên, đổi tên là Tây Kinh. Phong thế tử là An Thị làm Hoàng hậu, trục xuất lục cung.
Cùng ngày, lập trưởng tử Hiến làm trữ quân, trăm năm sau kế thừa đại thống. Đến lúc này, triều Đại Vệ có phòng thủ kiên cố, Trung Nguyên sau mấy trăm năm chiến loạn, bắt đầu tiến vào thời kỳ hòa bình đầu tiên.
Thái Tổ tại vị ba mươi bảy năm, tài trị quốc khiến đời sau phải khiếp sợ.
“Đế vương bản kỷ – Vệ Thái Tổ” có viết:
“Thái Tổ diệt bốn nước, thống nhất Trung Nguyên, dùng thượng sách để điều hành đất nước, lấy chí tôn mà quản lý bốn phương, dùng sức mạnh để khuất phục thiên hạ, uy danh vang bốn biển. Nam lấy Tử Uyên, đóng quân ở Hải Lăng, phát triển giàu mạnh; Bắc tiêu diệt Chu, đánh Tần, Triệu. Sai người xây dựng vành đai lá chắn với tộc người Mông ở phía Bắc, lại đẩy lùi quân Hung Nô ra xa hơn trăm dặm… Trước thống nhất thiên hạ, sau thống nhất chữ viết, tiền tệ, đơn vị đo lường… Xây dựng đường sá nối liền mười hai quận, chín châu… Trừng phạt vua Khuông, xây đập giữ nước, đào kênh mương… Xóa bỏ lao dịch, hạ thấp thuế nông nghiệp, gần gũi dân chúng…” Danh thần Tang Hoằng của nước Tống cũ từng đánh giá Thái Tổ rằng…
“Công như núi Khưu, danh truyền đời sau.” Có thể nói rằng đây là vị hoàng đế số một thời cổ đại. Ngoại trừ thành tựu ở phương diện chính trị, chuyện về Thái Tổ khiến đời sau kể lại nhiều nhất chính là chuyện tình của hắn.
Là một bậc đế vương nhưng chỉ có một mình Hoàng hậu, cả đời chỉ có một con trai và một con gái. Đó là Văn Đế Về Hiến sau này nổi tiếng trong sử sách và công chúa Tiêu Sơn – Vệ Nghi.
Thoát khỏi giấc mộng dài, An An đứng trước cửa sổ, giơ tay lau nước đọng trên khóe mắt.
Mùi nước sát trùng nồng nặc kích thích lên khứu giác, không ngừng nhắc nhở cô rằng bản thân đang ở chỗ nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương