Nguyễn Thanh Thanh chỉ xin nghỉ phép một ngày, bà ấy bắt chuyến tàu đêm muộn, Nguyễn Yếm không giữ được, không thể làm gì khác hơn nên lại tống bà ấy lên xe, nhưng Nguyễn Chiêu Chiêu đã mạnh dạn xin ở lại một đêm: “Chị đi tìm người đi, cứ cho em ở trên sô pha một đêm là được.”
Kỷ Quỳnh Thù trực ca đêm, lúc này chỉ sợ điện thoại không ở bên người, Nguyễn Yếm không liên lạc được, vì có quan hệ huyết thống nên cô không nỡ từ chối, cô chỉ muốn đuổi hắn đi, khiến hắn sáng mai nhanh chóng rời khỏi, nên cố ý nán lại nhà ga hơn một tiếng đồng hồ rồi mới bắt taxi về nhà.
Bên ngoài tối đến mức không nhìn thấy năm ngón tay, tiếng ngáy của Nguyễn Chiêu Chiêu đặc biệt rõ ràng, Nguyễn Yếm chán ghét đứng ở cửa, quay đầu nhìn bầu trời đầy sao, vài ngôi sao sáng giống như kim cương đính trên tơ lụa, lấp lánh đầy kiêu hãnh.
Nguyễn Yếm lười bật đèn, sờ soạng thay giày, cô đã quen với vị trí sắp xếp đồ đạc trong nhà, rón rén đi qua ghế sô pha, lúc này, cô chợt thấy điện thoại di động của Nguyễn Chiêu Chiêu sáng lên, có người gọi cho anh ta, nhưng điện thoại đã bật chế độ rung, ID người gọi chỉ có số, không có ghi chú.
Nguyễn Yếm không muốn trả lời, nhưng cuộc gọi thứ hai lại tới ngay sau đó, Nguyễn Yếm lại không muốn chọc tức Nguyễn Chiêu Chiêu, vì vậy cô phải bật chức năng ghi âm của điện thoại di động và trả lời cuộc gọi để thông báo cho đối phương rằng anh ta không có ở đây.
Tiếng “Xin chào” của cô thoát ra từ trong cổ họng.
Nhưng vào lúc này, khoảnh khắc khiến cô kinh hãi giống như sấm sét chia cắt quá khứ không thể chịu đựng nổi, một giọng nói quen thuộc vang
lên bên tai Nguyễn Yếm: “Bây giờ mày đang ở đâu, khốn kiếp, nhanh tới đón tao, kế hoạch không thành, tao bị truy nã rồi.”
——Là người đó!
“Đúng rồi, gần đây mày kiềm chế chút đi, hai người phụ nữ đó đã bị cảnh sát đưa về Bắc Kinh rồi, không chừng nói ra cái gì đó, cháu gái nhỏ của mày quá phòng bị rồi, kín miệng một chút, đừng nói lung tung, nếu để cô ta biết mày đã bán ả cho chúng tao, mày cũng phải đến cục cảnh sát!”
“Mày có nghe thấy không? Nói gì đi chứ! Này!”
Nguyễn Yếm không thể phát ra âm thanh, cả người tê dại, từng lớp từng lớp da gà nổi lên.
Là Nguyễn Chiêu Chiêu.
Tại sao lại là Nguyễn Chiêu Chiêu? Sao có thể là Nguyễn Chiêu Chiêu? Hắn là của cậu mình đấy!
Trong con khiếp sợ cực độ, Nguyễn Yếm không thể hình dung được gì, cô sững sờ đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy đầu óc như rối như tơ vò.
Vì vậy, lý do tại sao không đi đánh bạc nữa là chuyển nghề, trở thành những kẻ buôn người? Cái gọi là kế hoạch lớn để kiếm tiền của Nguyễn Chiêu Chiêu là giới thiệu cháu gái của mình cho bọn buôn người? Hèn gì bọn họ không giẫm chân tại chỗ, thấy Nguyễn Yếm lại dám trực tiếp trói người, thì ra lại là khách quen.
Cô cho rằng một người dù xấu đến đâu cũng chỉ tham lam lợi lộc, lại không nghĩ tới, hóa ra một người thật sự có thể từ chối nhận người thân, về mặt này Nguyễn Yếm coi trọng tình cảm gia đình, nhưng thật ra nó chẳng là gì cả.
Cô nhìn chằm chằm vào dãy 11 chữ số trên điện thoại di động, cố gắng hết sức nhớ kỹ dãy số này, ngày mai sẽ đến Đồn Công an trình báo, sau đó, vội vàng không kịp chuẩn bị mà…
“Ba~!”
Nguyễn Chiêu Chiêu ném chai bia vỡ tan tành, nhấp một ngụm rồi vươn tay giật lấy chiếc điện thoại trên tay Nguyễn Yếm, mùi gỉ sét dày đặc trong bóng tối thật kinh tởm, Nguyễn Yếm cuộn mình trên mặt đất, đau đớn không kêu lên được.
“Con kỹ nữ này.”
Hắn ta đạp Nguyễn Yếm một cước, như cách hắn ta đã làm nhiều năm trước: “Biết mày còn sống đúng là không phải chuyện gì tốt đẹp mà.”
Dưới cơn đau dữ dội, Nguyễn Yếm nắm chặt điện thoại của mình, giọng nói của cô bị tra tấn thay đổi ngắt quãng: “Cậu … cậu cũng là bọn buôn người … cũng không phải thứ gì tốt đẹp…”
Dứt khoát tát một cái, cắt ngang lời mắng chửi của cô, Nguyễn Chiêu Chiêu tức giận nóng nảy, hận không thể đâm cô ngàn nhát: “Trước đây còn tốt, vì mày mà hơn một trăm vạn của tao trôi theo dòng nước, còn bị đăng thông báo truy nã, sau này làm sao có thể tiếp tục sống?”
Nguyễn Yếm nằm trên mặt đất, mùi máu tanh xộc vào mũi, cô ho khan vài tiếng rồi hung hăng nhìn chằm chằm Nguyễn Chiêu Chiêu: “Số tiền kia là ông lấy mạng của người khác đổi, bẩn muốn chết… Tôi không nên tha thứ cho ông, ông vĩnh viễn cũng không phải là thứ tốt đẹp!”
“Cút con m* mày đi!” Nguyễn Chiêu Chiêu mắng vài câu thô tục, ông ta không nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Nguyễn Yếm, nhưng những chuyện tồi tệ xảy ra khiến ông ta rất đau lòng: “Mày là kỹ nữ, không cho đàn ông làm thì phải đi học. Cái thứ đồ chơi tiêu xài hết tiền trong nhà xứng đáng bị bắt cóc đem bán! Đồ ngu dốt không biết kiếm tiền, mày không chết cũng không biết làm lãng phí bao nhiêu tiền, lão tử đây cũng là vì cái nhà này!”
Nguyễn Yếm hoa mắt chóng mặt, những lời nói của Nguyễn Chiêu Chiêu khi rõ khi không, âm thanh ngắt quãng truyền tới, Nguyễn Yếm xuất hiện triệu chứng ù tai rất nghiêm trọng, tiếng kim loại va chạm sắc nhọn đã làm hỏng thính giác của cô, nhưng cô biết mình phải tiếp tục nói, vì ông ta vẫn chưa chính miệng thừa nhận hành vi phạm tội.
“… Không kiếm ra tiền có gì sai?” Đầu óc Nguyễn Yếm ong ong, “Ông cũng không kiếm ra tiền không phải sao, người lừa bán cũng không phải ông, người ta mua vợ cũng không đút tiền vào tay ông,… Ông không nghe thấy sao… Người kia… Người kia nói ông là một kẻ hèn nhát, ông còn không thừa nhận!”
Cô lại nhận thêm một cú đấm nữa, cũng có thể là hai, phản ứng cơ thể sau khi bị tra tấn trong một thời gian dài trở nên trì độn, Những lời nói của Nguyễn Chiêu Chiêu thậm chí còn trở nên gay gắt hơn, cái gì mà “lão tử kiếm được nhiều hơn bọn hắn.””Người đều là tao tìm được.” các loại, Nguyễn Yếm thật sự không thể nghe rõ, thời gian cô bị bạo hành, chỉ có thể bị động nhìn lên trần nhà.
Thật thảm, những ký ức kháng cự thời còn là học sinh hiện lên rất rõ ràng trong tâm trí của Nguyễn Yếm.
Thanh âm đơn độc đột nhiên biến thành rất nhiều người, bay lượn trên đỉnh đầu Nguyễn Yếm, những lời châm chọc, cợt nhả cứ thế nhắm vào cô: “Mẹ mày là kỹ nữ, mày không phải là tiểu kỹ nữ sao?”
“Kỹ nữ phải có bộ dạng của kỹ nữ, lột sạch quần áo nó cho tao.”
“Giả vờ học tập để làm gì, không biết mỗi ngày bò lên giường của vị kim chủ nào, mày xem da dẻ cô ta nõn nà như vậy, nhất định không phải xử nữ rồi, nói không chừng bên dưới đã đen lắm rồi.”
“M* nó, ngực còn lớn như vậy.” “…”
Vẻ mặt Nguyễn Yếm hốt hoảng, Trong lời nói lạnh lùng, cô im lặng cho đến khi cảm giác được thứ gì đó trong tay bị kéo mạnh, giống như bị lột sạch quần áo, cô mới vô thức nắm chặt: “Cút, tôi sẽ báo cảnh sát, cút đi!”
Đau đớn tột cùng kéo cô trở lại thực tại, Nguyễn Yếm hét lên một tiếng, nhìn máu từ bụng dưới rỉ ra nhiều hơn, cô ngây người nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Nguyễn Chiêu Chiêu, như nhìn thấy ma quỷ, đồng tử đột nhiên co rút lại, theo bản năng sinh tồn, tay chân kịch liệt giãy giụa.
“Cho mày báo này!”
Nguyễn Chiêu Chiêu quấn miếng thủy tinh lại sâu hơn, Nguyễn Yếm thậm chí không thể hét lên.
Trong lúc hỗn loạn, bàn tay vùng vẫy không biết đã sờ được thứ gì, dựa vào chút sức lực cuối cùng, cô hung hăng đánh vào cái ót của Nguyễn Chiêu Chiêu, những mảnh vỡ thủy tinh văng lên mặt cô tạo thành những vết thương nhỏ, có thể Nguyễn Yếm sợ mình sức yếu, cô cắn răng, cố ý ấn phần sắc nhọn xuống, đối phương liều mạng tránh thoát khỏi cô, sau đó cô nghe thấy một tiếng “Rầm” chói tai.
Thế giới khôi phục sự yên tĩnh.
Sự yên tĩnh xen lẫn với rất nhiều mảnh thủy tinh, và một mùi máu nồng nặc.
Nguyễn Yếm lẳng lặng nằm trên mặt đất, xung quanh toàn là máu, cái ót cùng bụng dưới đã mất đi tri giác, chỉ có những ngón tay có thể cử động nhẹ, tiếng ầm ầm liên tục bên tai khiến cô nhớ đến sự thật rằng cô sắp chết.
Sắp chết rồi.
Nguyễn Yếm thở hổn hển, mỗi một nhát dao đều kèm theo đau đớn, cô khẽ nghiêng đầu, trong không gian yên tĩnh bỗng ngửi thấy một chút hương hoa hồng lòng nghi ngờ là ảo giác, cô chạm vào bên cạnh, tất cả đều là máu, đều là máu.
À, đã chạm tới, cảm giác là một cánh hoa hồng mềm mại, Nguyễn Yếm nhấc nó lên, trong tầm nhìn vỡ vụn, cô nhận ra đó là một nhánh hoa hồng.
Hoa hồng, cánh hoa màu đỏ thắm, vào đêm giao thừa năm đó, một đứa trẻ đã tặng nó cho cô, bị cô cắm ở trong bình thủy tinh, rồi mang tới đây, thản nhiên nâng niu, nuôi dưỡng.
Thậm chí đến nó còn biết trả ơn.
Máu rơi trên gương mặt Nguyễn Yếm, giống như hoa hồng đang khóc.
Nguyễn Yếm chậm rãi nhớ lại đêm giao thừa kia, Kỷ Quỳnh Thù cho cô một chiếc gối hình con mèo tam thể, chúc cô hạnh phúc trong pháo hoa lộng lẫy, anh nói nếu muốn thì hãy mua một con mèo thật, Nguyễn Yếm nói nuôi mèo quá phiền phức.
Thực ra, không có quá phiền phức, Yến Yến cũng rất dễ nuôi.
…Yến Yến.
Đầu óc của Nguyễn Yếm đột nhiên phản chiếu cái đêm khi cô mười sáu tuổi, đứng ở ngã tư đường, nhìn con mèo tam thể đực sau vụ tai nạn xe hơi, nội tạng của nó lộ ra ngoài, nhưng vẫn còn liều mạng hô hấp, cho đến Nguyễn Yếm ngồi xổm xuống, một bên hỏi vì sao, một bên bóp chết nó.
Vì sao đau đớn như vậy vẫn muốn sống?
Nguyễn Yếm nghĩ đến câu hỏi này, bỗng cô bật khóc, cô nghĩ mình thực sự là một đứa khốn nạn.
Tại sao vẫn còn muốn sống?
Bởi vì có những người có thể khiến bạn muốn sống.
Nguyễn Yếm cố gắng hết sức với lấy điện thoại di động của mình, trong vết máu trơn nhắn mở điện thoại lên, màn hình đầy máu, đôi mắt khép hờ dựa vào trực giác bấm vào cái tên ấy.
Làm ơn … làm ơn để anh ấy nghe một chút.. Tôi không có thời gian nữa
…
Đối điện với một giây như trải dài cả năm, âm thanh đô đô như tiếng chuông lăng trì, Nguyễn Yếm cảm thấy sinh mệnh của mình đang dần mất đi, có lẽ thật sự là sự thương xót của Thượng Đế, trước khi hoàn toàn bất tỉnh, cô cảm thấy màn hình điện thoại di động đã thay đổi thành một giao diện khác.
“Yếm…”
“Về nhà…” Nguyễn Yếm thở hổn hển, “Về nhà… Cứu em…”
Cơn Gió Nào Đưa Ta Về
Chương 69: Gió khô (7)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương