Cơn Gió Thoáng Qua
Chương 35: Cơn gió thoáng qua
Rất rất lâu sau, Mộ Thiên Tầm không nhớ là năm năm hay sáu năm, cuối cùng hắn cũng gặp lại Phùng Nghiêu. Em trở về Châu gia làm đầu bếp, nói với bên ngoài là du học ngần ấy năm để nâng cao tay nghề.
Châu Bách Chi vui mừng đón đầu bếp cưng của mình về nhà, sau bao nhiêu năm đổi mớ người.
“Tao nhớ đồ ăn của mày lắm đó.”
“Lần này tôi sẽ không đi nữa đâu cậu chủ, tôi học được nhiều món mới lắm.”
“Mày cứ nấu như thường là được, không cần cầu kì đâu. Mày không biết quãng thời gian mày đi tao vất vả thế nào đâu. Bác Phùng lại có tuổi, tao không nỡ để bác cực nhọc.”
Châu Bách Chi lớn rồi nhưng vẫn thích nói chuyện chút mè nheo với Phùng Nghiêu, cho em thấy hắn đã giảm mấy cân vì không có cơm em nấu. Từ sâu đáy lòng, Phùng Nghiêu cực kì biết ơn cậu chủ. Họ đối xử với em rất tốt, dường như là coi em và gia đình như người thân, thậm chí là bao bọc giúp đỡ em khi em yêu nhầm người. Có lẽ vì thế mà cha em luôn dặn em phải tận tuỵ trung thành.
Nhìn gian bếp quen thuộc, Phùng Nghiêu thở hắt một hơi. Hoá ra đã nhiều năm như thế, em cũng suýt nữa quên mất mình đã từng ở tại nơi này tổn thương nhiều như thế nào.
Mộ Thiên Tầm… Mộ Thiên Tầm….
Cái tên từng khiến em vừa yêu vừa hận, vừa cười vừa đau buồn bây giờ đã mờ nhạt lắm trong tâm trí em.
Em không nhớ nhiều về hắn nữa. Từng thói quen ăn uống, sinh hoạt của hắn em ghi sâu bây giờ cũng trở nên không quan trọng.
Hỏi Phùng Nghiêu hết yêu Mộ Thiên Tầm chưa thì có lẽ là chưa. Mối tình em dành cả quãng thời gian thanh xuân đẹp nhất không thể nào cắt bỏ chỉ sau dăm ba năm được. Em yêu hắn, chỉ là không còn điên cuồng như trước kia. Bây giờ dẫu có Mộ Thiên Tầm đứng trước mặt em, em cũng sẽ cung kính cúi chào như thường. Trái tim em sau những tháng ngày chữa lành đã không còn rung động mãnh liệt trước mỗi ánh mắt mỗi nụ cười của ai kia nữa.
Nên em mới quay về. Châu Bách Sơn cũng nói em đã được chữa lành.
Phùng Nghiêu chuyên chú làm đồ ăn. Bộ dáng em đứng trong bếp thong dong tự tin nhiều so với trước kia. Thời gian và thế giới bên ngoài đã tôi rèn cho Phùng Nghiêu một trái tim sắt đá, một bản lĩnh kiên cường và dày dặn kinh nghiệm.
Châu Bách Chi có chút không nhận ra chàng trai đầu bếp luôn e dè trước kia. Gã tặc lưỡi, không ngừng nhớ về những lời mà em trai mình đã nói trước kia:
“Cho Phùng Nghiêu đi đi. Cậu ấy cần không gian và thời gian.”
Quả nhiên Phùng Nghiêu đã đem bản thân mình một diện mạo mới.
“Cậu chủ, người lên phòng ăn chờ đi ạ. Tầm mười phút nữa sẽ có.”
Trước ánh mắt đánh giá không chút giấu diếm của Châu Bách Chi, Phùng Nghiêu có hơi ngại ngùng.
“Ừm… trở về là tốt rồi.”
Châu Bách Chi cho Phùng Nghiêu một nụ cười trấn an, trong lòng cũng hoàn toàn yên tâm.
Tiếng dao thớt, tiếng xào nấu vẫn vang lên đều đều. Phùng Nghiêu lẩm nhẩm một câu hát trong miệng, là một bài hát thịnh hành gần đây mà em rất thích.
Hôm nay trời nắng rất đẹp, chiếu vào khung cửa sổ khiến gian bếp sáng bừng. Em nghĩ nghĩ lại làm thêm một vài món nhắm rượu nữa. Có lẽ đêm nay cả hai cậu chủ sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau lắm đây.
Bữa tối diễn ra trong không khí rất vui vẻ cho tới khi có một vị khách không mời mà đến. Vị khách quen đường quen nẻo tới mức chủ nhà cũng lười đuổi.
Châu Bách Chi nhìn Mộ Thiên Tầm cười trào phúng. Gã đã dự đoán được Mộ Thiên Tầm sẽ mò tới đây. Thậm chí hai anh em Châu gia còn lập hẳn kèo cá cược xem xem Mộ Thiên Tầm có chịu được tới ngày mai không.
Đáp án đã có. Mộ Thiên Tầm không có kiên nhẫn đến thế.
Mộ Thiên Tầm qua năm năm vẫn đẹp trai lịch lãm như ngày nào. Bên hắn đông đúc người tình, và hắn càng trở nên máu lạnh tàn nhẫn. Hắn nhìn hai anh em chủ nhân Châu gia một chút rồi đi thẳng vào bếp.
Gian bếp quen thuộc mà Mộ Thiên Tầm đã từng tìm kiếm bóng hình em vạn lần. Thiếu em rồi nó cũng trở nên vắng bóng dị thường.
“Phùng Nghiêu….”
Phùng Nghiêu đang lau bếp cũng dừng tay lại, bên tai vẫn vang lên tiếng gọi.
Em nghi ngờ, rồi lại cười chắc nịch.
Mộ Thiên Tầm đến tìm em.
“Vâng, Mộ thiếu, đã lâu không gặp.”
Phùng Nghiêu không hẳn là lạnh nhạt, nhưng em lại không vồ vập, không nồng nàn nóng cháy, không niềm nở chào đón sự gặp lại của cả hai.
Trong mắt em, Mộ Thiên Tầm bây giờ cũng chỉ là Mộ thiếu. Từ khi nào mà cả hai lại xa lạ đến thế nhỉ?!
Hắn gọi em, em chào lại và sau cùng là không nói gì. Em cười, nụ cười chuyên nghiệp trong quy củ, không tìm được chút lỗi lầm nào để bắt bẻ.
Mộ Thiên Tầm muốn nói rất nhiều điều, cuối cùng lại kẹt cứng trong cổ họng. Hắn muốn lên tiếng oán trách em, hận em, hay nói rằng hắn rất nhớ em và yêu em. Nhưng hắn có thể làm được không?!
Không được.
“Về rồi sao?”
Một câu hỏi thăm bình thường như những người bạn lâu rồi mới gặp. Tình cảm vấn vương trong trái tim phủ bụi cuối cùng cũng không thốt ra thành lời.
Bao nhiêu nông nỗi thời trẻ, còn đó mà cũng như không có, đọng lại là không khí bình lặng đến không ngờ.
“Vâng ạ. Mộ thiếu muốn ăn gì không? Tôi chuẩn bị cho.”
Đối diện với ánh mắt quá đỗi là bình thản của em, Mộ Thiên Tầm hụt hẫng quá đỗi. Hắn biết em làm được rồi, làm được việc xoá hắn ra khỏi tim em. Chắc hẳn em rất bình an, không có hắn, đời em sẽ chỉ có hạnh phúc.
Mộ Thiên Tầm không ngờ được bản thân lại bình tĩnh đến thế. Hắn nhớ em da diết thế, tưởng chừng không có em sẽ sống không nổi. Cuối cùng, nhìn thấy em, muốn chạm vào em, hắn lại không dám.
Mắt em sáng rực rỡ. Những tổn thương mà hắn gây ra trong quá khứ không còn nữa. Em rất hạnh phúc với hiện tại, em không còn vấn vương, không còn phải cố sữa chữa một trái tim đã cũ nát của mình.
Không có tôi em phải chăng mới là ánh mặt trời rực rỡ nhất?! Xin lỗi em vì đã để lệ hoen trên đôi mi em.
*Tôi còn tưởng mình sẽ nhịn không được mà tổn thương em lần nữa. Nhưng hoá ra, tôi yêu em nhiều hơn cả những gì mà tôi tưởng tượng. Cuối cùng tôi cũng không đành lòng tổn thương em. *
“Không cần.”
Mộ Thiên Tầm quay lưng đi, rất vội và cúi gằm mặt, không cho ai thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má và đôi mắt đỏ hoe.
Phùng Nghiêu mím môi, em toan lại gần, muốn ôm lấy bờ vai ấy, rồi lại lùi lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Em lắc đầu nhìn theo bóng lưng người mình thương, vẫn còn thương nhưng không nhiều như trước.
Hóa ra buông bỏ một đoạn tình cảm cũng không khó như Phùng Nghiêu tưởng tượng. Em không khóc khi gặp lại hắn, không quá đau buồn cũng không còn oán giận bất cứ điều gì.
Phùng Nghiêu vẫn miệt mài lau chùi chén bát, tâm tư miên man trôi dạt về đâu chỉ mình em biết.
Cậu chủ từng nói em không thể chạm trổ lên trái tim của Mộ Thiên Tầm cái tên của mình.
Em nhìn thái độ của hắn lúc nãy thì có vẻ như em đã làm được việc ấy… chỉ là bây giờ thì nó đã không còn quan trọng với em nữa.
Sao cũng được.
Là ánh trăng sáng hay là nốt chu sa…… cũng không thể thay đổi được chuyện em chỉ là cơn gió thoáng qua trong đời Mộ Thiên Tầm, mà Mộ Thiên Tầm cũng là cơn gió thoáng qua đời em.
Không thể ở bên nhau.
Vậy thôi.
…HẾT…
Châu Bách Chi vui mừng đón đầu bếp cưng của mình về nhà, sau bao nhiêu năm đổi mớ người.
“Tao nhớ đồ ăn của mày lắm đó.”
“Lần này tôi sẽ không đi nữa đâu cậu chủ, tôi học được nhiều món mới lắm.”
“Mày cứ nấu như thường là được, không cần cầu kì đâu. Mày không biết quãng thời gian mày đi tao vất vả thế nào đâu. Bác Phùng lại có tuổi, tao không nỡ để bác cực nhọc.”
Châu Bách Chi lớn rồi nhưng vẫn thích nói chuyện chút mè nheo với Phùng Nghiêu, cho em thấy hắn đã giảm mấy cân vì không có cơm em nấu. Từ sâu đáy lòng, Phùng Nghiêu cực kì biết ơn cậu chủ. Họ đối xử với em rất tốt, dường như là coi em và gia đình như người thân, thậm chí là bao bọc giúp đỡ em khi em yêu nhầm người. Có lẽ vì thế mà cha em luôn dặn em phải tận tuỵ trung thành.
Nhìn gian bếp quen thuộc, Phùng Nghiêu thở hắt một hơi. Hoá ra đã nhiều năm như thế, em cũng suýt nữa quên mất mình đã từng ở tại nơi này tổn thương nhiều như thế nào.
Mộ Thiên Tầm… Mộ Thiên Tầm….
Cái tên từng khiến em vừa yêu vừa hận, vừa cười vừa đau buồn bây giờ đã mờ nhạt lắm trong tâm trí em.
Em không nhớ nhiều về hắn nữa. Từng thói quen ăn uống, sinh hoạt của hắn em ghi sâu bây giờ cũng trở nên không quan trọng.
Hỏi Phùng Nghiêu hết yêu Mộ Thiên Tầm chưa thì có lẽ là chưa. Mối tình em dành cả quãng thời gian thanh xuân đẹp nhất không thể nào cắt bỏ chỉ sau dăm ba năm được. Em yêu hắn, chỉ là không còn điên cuồng như trước kia. Bây giờ dẫu có Mộ Thiên Tầm đứng trước mặt em, em cũng sẽ cung kính cúi chào như thường. Trái tim em sau những tháng ngày chữa lành đã không còn rung động mãnh liệt trước mỗi ánh mắt mỗi nụ cười của ai kia nữa.
Nên em mới quay về. Châu Bách Sơn cũng nói em đã được chữa lành.
Phùng Nghiêu chuyên chú làm đồ ăn. Bộ dáng em đứng trong bếp thong dong tự tin nhiều so với trước kia. Thời gian và thế giới bên ngoài đã tôi rèn cho Phùng Nghiêu một trái tim sắt đá, một bản lĩnh kiên cường và dày dặn kinh nghiệm.
Châu Bách Chi có chút không nhận ra chàng trai đầu bếp luôn e dè trước kia. Gã tặc lưỡi, không ngừng nhớ về những lời mà em trai mình đã nói trước kia:
“Cho Phùng Nghiêu đi đi. Cậu ấy cần không gian và thời gian.”
Quả nhiên Phùng Nghiêu đã đem bản thân mình một diện mạo mới.
“Cậu chủ, người lên phòng ăn chờ đi ạ. Tầm mười phút nữa sẽ có.”
Trước ánh mắt đánh giá không chút giấu diếm của Châu Bách Chi, Phùng Nghiêu có hơi ngại ngùng.
“Ừm… trở về là tốt rồi.”
Châu Bách Chi cho Phùng Nghiêu một nụ cười trấn an, trong lòng cũng hoàn toàn yên tâm.
Tiếng dao thớt, tiếng xào nấu vẫn vang lên đều đều. Phùng Nghiêu lẩm nhẩm một câu hát trong miệng, là một bài hát thịnh hành gần đây mà em rất thích.
Hôm nay trời nắng rất đẹp, chiếu vào khung cửa sổ khiến gian bếp sáng bừng. Em nghĩ nghĩ lại làm thêm một vài món nhắm rượu nữa. Có lẽ đêm nay cả hai cậu chủ sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau lắm đây.
Bữa tối diễn ra trong không khí rất vui vẻ cho tới khi có một vị khách không mời mà đến. Vị khách quen đường quen nẻo tới mức chủ nhà cũng lười đuổi.
Châu Bách Chi nhìn Mộ Thiên Tầm cười trào phúng. Gã đã dự đoán được Mộ Thiên Tầm sẽ mò tới đây. Thậm chí hai anh em Châu gia còn lập hẳn kèo cá cược xem xem Mộ Thiên Tầm có chịu được tới ngày mai không.
Đáp án đã có. Mộ Thiên Tầm không có kiên nhẫn đến thế.
Mộ Thiên Tầm qua năm năm vẫn đẹp trai lịch lãm như ngày nào. Bên hắn đông đúc người tình, và hắn càng trở nên máu lạnh tàn nhẫn. Hắn nhìn hai anh em chủ nhân Châu gia một chút rồi đi thẳng vào bếp.
Gian bếp quen thuộc mà Mộ Thiên Tầm đã từng tìm kiếm bóng hình em vạn lần. Thiếu em rồi nó cũng trở nên vắng bóng dị thường.
“Phùng Nghiêu….”
Phùng Nghiêu đang lau bếp cũng dừng tay lại, bên tai vẫn vang lên tiếng gọi.
Em nghi ngờ, rồi lại cười chắc nịch.
Mộ Thiên Tầm đến tìm em.
“Vâng, Mộ thiếu, đã lâu không gặp.”
Phùng Nghiêu không hẳn là lạnh nhạt, nhưng em lại không vồ vập, không nồng nàn nóng cháy, không niềm nở chào đón sự gặp lại của cả hai.
Trong mắt em, Mộ Thiên Tầm bây giờ cũng chỉ là Mộ thiếu. Từ khi nào mà cả hai lại xa lạ đến thế nhỉ?!
Hắn gọi em, em chào lại và sau cùng là không nói gì. Em cười, nụ cười chuyên nghiệp trong quy củ, không tìm được chút lỗi lầm nào để bắt bẻ.
Mộ Thiên Tầm muốn nói rất nhiều điều, cuối cùng lại kẹt cứng trong cổ họng. Hắn muốn lên tiếng oán trách em, hận em, hay nói rằng hắn rất nhớ em và yêu em. Nhưng hắn có thể làm được không?!
Không được.
“Về rồi sao?”
Một câu hỏi thăm bình thường như những người bạn lâu rồi mới gặp. Tình cảm vấn vương trong trái tim phủ bụi cuối cùng cũng không thốt ra thành lời.
Bao nhiêu nông nỗi thời trẻ, còn đó mà cũng như không có, đọng lại là không khí bình lặng đến không ngờ.
“Vâng ạ. Mộ thiếu muốn ăn gì không? Tôi chuẩn bị cho.”
Đối diện với ánh mắt quá đỗi là bình thản của em, Mộ Thiên Tầm hụt hẫng quá đỗi. Hắn biết em làm được rồi, làm được việc xoá hắn ra khỏi tim em. Chắc hẳn em rất bình an, không có hắn, đời em sẽ chỉ có hạnh phúc.
Mộ Thiên Tầm không ngờ được bản thân lại bình tĩnh đến thế. Hắn nhớ em da diết thế, tưởng chừng không có em sẽ sống không nổi. Cuối cùng, nhìn thấy em, muốn chạm vào em, hắn lại không dám.
Mắt em sáng rực rỡ. Những tổn thương mà hắn gây ra trong quá khứ không còn nữa. Em rất hạnh phúc với hiện tại, em không còn vấn vương, không còn phải cố sữa chữa một trái tim đã cũ nát của mình.
Không có tôi em phải chăng mới là ánh mặt trời rực rỡ nhất?! Xin lỗi em vì đã để lệ hoen trên đôi mi em.
*Tôi còn tưởng mình sẽ nhịn không được mà tổn thương em lần nữa. Nhưng hoá ra, tôi yêu em nhiều hơn cả những gì mà tôi tưởng tượng. Cuối cùng tôi cũng không đành lòng tổn thương em. *
“Không cần.”
Mộ Thiên Tầm quay lưng đi, rất vội và cúi gằm mặt, không cho ai thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má và đôi mắt đỏ hoe.
Phùng Nghiêu mím môi, em toan lại gần, muốn ôm lấy bờ vai ấy, rồi lại lùi lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Em lắc đầu nhìn theo bóng lưng người mình thương, vẫn còn thương nhưng không nhiều như trước.
Hóa ra buông bỏ một đoạn tình cảm cũng không khó như Phùng Nghiêu tưởng tượng. Em không khóc khi gặp lại hắn, không quá đau buồn cũng không còn oán giận bất cứ điều gì.
Phùng Nghiêu vẫn miệt mài lau chùi chén bát, tâm tư miên man trôi dạt về đâu chỉ mình em biết.
Cậu chủ từng nói em không thể chạm trổ lên trái tim của Mộ Thiên Tầm cái tên của mình.
Em nhìn thái độ của hắn lúc nãy thì có vẻ như em đã làm được việc ấy… chỉ là bây giờ thì nó đã không còn quan trọng với em nữa.
Sao cũng được.
Là ánh trăng sáng hay là nốt chu sa…… cũng không thể thay đổi được chuyện em chỉ là cơn gió thoáng qua trong đời Mộ Thiên Tầm, mà Mộ Thiên Tầm cũng là cơn gió thoáng qua đời em.
Không thể ở bên nhau.
Vậy thôi.
…HẾT…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương