Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Chương 49: Vào Bắc Yên
Trần bộ đầu làm giang hồ bộ đầu tại Quan Trung Hình Đường cả nửa đời người, đã gặp qua không ít tràng diện kỳ dị, nhưng cũng hiếm khi thấy cục diện kỳ dị như hiện tại.
Rõ ràng địch nhân là ba tên võ giả trong quân đội, kết quả cuối cùng Thẩm Mặc thậm chí giết cả Sở Tông Quang, trong đó chắc chắn có ẩn tình gì đó mà hắn không biết.
Thẩm Bạch cau mày, trầm giọng nói: “Mấy cái này tạm thời không cần để ý. Có thể nhìn ra rốt cuộc ai giết đệ đệ ta không?”
Trần bộ đầu trầm giọng nói: “Sở Hưu!”
“Sở Hưu? Ai vậy?” Thẩm Bạch nghi hoặc hỏi lại.
“Vừa rồi ta đã hỏi hạ nhân quý phủ, lệnh đệ tới Sở gia là vì con trai thứ hai của gia chủ Sở gia Sở Hưu giết chết quản gia Thẩm Dung của quý phủ. Giờ kẻ giết chết lệnh đệ cũng là tên Sở Hưu này.”
Thẩm Bạch cau mày nói: “Con trai Sở Tông Quang? Vậy cùng lắm chỉ có Ngưng Huyết cảnh. Một võ giả Ngưng Huyết cảnh không giết nổi đệ đệ ta.”
Trần bộ đầu lắc đầu nói: “Thẩm công tử, từ nhỏ ngươi đã bái nhập Thương Lan Kiếm Tông, chỉ thấy các đệ tử đại phái tỷ thí với nhau lại không biết võ giả tầng chót chém giết ra sao. Thủ đoạn của bọn họ hung ác tàn nhẫn hơn nhiều, thực lực không phải thước đo duy nhất để soi xét mạnh yếu. Ta đã từng thấy một người bình thường chỉ hơi biết chút quyền cước lại bố trí giết chết một võ giả Ngưng Huyết cảnh.”
Trần bộ đầu lấy từ bên cạnh thi thể Thẩm Mặc ra chuôi đoản kiếm đã vỡ vụn cùng lá sắt của Thiên Diệp Linh, trầm giọng nói: “Ám khí Thiên Cơ Môn, Thiên Diệp Linh, nghe nói có thể đánh bị thương võ giả Tiên Thiên, nhưng thật ra rất khó làm được điều này.
Lệnh đệ thực lực không yếu, chặn được Thiên Diệp Linh, nhưng binh khí cũng theo đó hư hỏng. Hơn nữa sau đó Sở Hưu trực tiếp xuất thủ, không cho lệnh đệ cơ hội đổi binh khí.”
Hắn xốc tấm vải trắng phủ trên thi thể Thẩm Mặc lên, chỉ vào ngón tay đã nát của Thẩm Mặc nói: “Không có binh khí, lệnh đệ xuất ra Tiệt Mạch Kiếm Chỉ của Thương Lan Kiếm Tông. Đòn này hắn đánh trúng đối thủ, nhưng đối thủ không hề lui lại mà trực tiếp dùng thương tổn đổi mạng, chém chết lệnh đệ.
Xét theo tình hình như vậy, người xuất thủ chắc chắn không có thực lực như lệnh đệ, bằng không lệnh đệ có muốn uy hiếp đối phương để tìm cơ hội cũng không đả thương được đối phương.
Hơn nữa đối phương xuất đao cực kỳ mau lẹ tàn nhẫn, một đao chặt đầu. Hạ nhân quý phủ cũng từng nói Sở Hưu kia am hiểu khoái đao.
Cuối cùng, trong thi thể những người của Sở gia chỉ không có thi thể Sở Hưu. Như vậy tính lại hung thú chắc tới chín thành là tên Sở Hưu này rồi!”
Nếu Sở Hưu ở đây, y chắc chắn sẽ cực kỳ tán thưởng năng lực cùng kiến thức uyên bác của Trần bộ đầu này.
Chỉ suy tính một hồi như vậy, hắn gần như thuật lại hoàn toành cảnh tượng giao thủ tối hôm đó, như đang quan sát ngay tại hiện trường.
Thẩm Bạch trầm giọng nói: “Đa tạ Trần bộ đầu, bất kể Sở Hưu này có phải hung thủ không, sau khi trở lại Thương Lan Kiếm Tông, ta sẽ dốc toàn lực truy sát tên Sở Hưu này ở Ngụy Quận!”
Trần bộ đầu gật đầu nói:”Thẩm công tử khách khí, đây là việc nên làm.”
Thật ra chuyện trước mắt còn rất nhiều bí ẩn. ví dụ như vì sao ba võ giả xuất thân quân ngũ lại tới tìm Sở gia, vì sao Thẩm Mặc lại giết cả Sở Tông Quang, vân vân.
Có điều giờ mọi chuyện đều không còn quan trọng, hắn đã không còn là giang hồ bộ đầu của Quan Trung Hình Đường nữa, chỉ là một người giang hồ muốn về quê nhà quy ẩn mà thôi. Nếu không phải Thẩm Bạch tự thân đến mời, hắn lại không dám đắc tội với người của Thương Lan Kiếm Tông, Trần bộ đầu cũng chẳng muốn đi chuyến này.
Thật ra trong lòng Trần bộ đầu khá tò mò về Sở Hưu kia, đã lâu rồi hắn chưa thấy người trẻ tuổi nào thủ đoạn tàn nhẫn ác liệt tới vậy.
Ba tên Ngự Khí Nội Cương, hai tên võ giả Tiên Thiên có thủ đoạn đặc biệt. Những người này hỗn chiến, kết quả người sống sót cuối cùng lại là Sở Hưu thực lực yếu nhất, chuyện này quả thật khó mà tin nổi.
Hơn nữa cuố cùng Sở Hưu xuất thủ liên tiếp không hề ngừng lại, quả quyết lấy thương đổi mạng, liều mình giết chết Thẩm Mặc, chỉ riêng điểm này đã rất ít người làm nổi.
Chỉ tiếc y có quả quyết đến đâu cũng vô ích, Thẩm Bạch lấy danh nghĩa Thương Lan Kiếm Tông tuyên bố lệnh truy nã, chỉ cần Sở Hưu còn tại Ngụy Quận, cơ hồ không thể thoát nổi.
Sau khi Thẩm Bạch trở lại Thương Lan Kiếm Tông, quả thật dùng danh nghĩa Thương Lan Kiếm Tông tuyên bố lệnh truy nã đối với Sở Hưu.
Mặc dù các môn phái lớn nhỏ tại Ngụy Quận đều rất hiếu kỳ vì sao Thương Lan Kiếm Tông lại truy nã một tiểu nhân vật Ngưng Huyết cảnh. Nhưng với địa vị của Thương Lan Kiếm Tông tại Ngụy Quận, bọn họ đều sẽ nể mặt Thương Lan Kiếm Tông, để thủ hạ lưu ý trong địa bàn của mình có dấu vết nào của Sở Hưu không. Đáng tiếc không có phát hiện gì.
Ngay lúc bên ngoài đang sục sôi truy tìm, Sở Hưu lại trốn trong Thương Mang Sơn bế quan, suốt ba tháng trời y chỉ dùng chút quả dại cùng dã thú lót dạ cho đỡ đói, có điều tu vi Sở Hưu lại tăng lên như diều gặp gió.
Do có Lưu Ly Kim Ti Cổ, thương thế của y đã hoàn toàn khỏi hẳn, hơn nữa mượn lực lượng của Lưu Ly Kim Ti Cổ, Sở Hưu cũng nhanh chóng bước vào cảnh giới Tiên Thiên.
Khí huyết gân cốt hòa thành một thể, không còn chút tạp chất này, đây là cảnh giới Tiên Thiên. Trong Luyện Thể Tam Cảnh, Tiên Thiên cảnh đã là tu luyện nhục thân tới cực hạn.
Tu luyên võ đạo vốn là từng buóc nối tiếp nhau, Ngự Khí Ngũ Trọng lại là chú trọng chân khí bản thân. Mà chân khí ở đâu? Trong đan điền và kinh mạch võ giả.
Cho nên muốn bước vào Ngự Khí Ngũ Trọng nhất định phải tu luyện cơ thể thật tốt.
Chân khí là nước, thân thể như vật chứa. Đựng được bao nhiêu nước hoàn toàn do vật chứa lớn hay nhỏ.
Sở Hưu từ Thối Thể cảnh bước vào Tiên Thiên cảnh, mặc dù tổng cộng chỉ mất chưa tới một năm nhưng trên thực tế căn cơ của y vô cùng vững chắc.
Nguyên nhân trong đó có một phần do y tu luyện khắc khổ, cũng có phàn do Tiên Thiên cảnh cùng chỗ tốt do Lưu Ly Kim Ti Cổ mang lại.
Sau khi đột phá lên Tiên Thiên, Sở Hưu cũng không vội xuất quan.
Sở Hưu cũng tập luyện Tế Vũ Hoàng Hôn Hồng Tụ Đao cùng Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ một hồi.
Thật ra phương thức tu luyện tốt nhất của bất cứ võ kỹ nào đều là thích ứng trong thực chiến, giờ Sở Hưu chẳng qua chỉ thực lực hai võ công này tới mức nhập môn mà thôi.
Sau khi tu luyện hai loại võ kỹ này nhập môn, Sở Hưu mới chuẩn bị rời khỏi Thương Mang Sơn, tiến về Bắc Yên.
Sở Hưu nhớ rất rõ không bao lâu sau tại Lữ Dương Sơn - Lâm Trung Quận - Bắc Yên có một di tích thượng cổ xuất thế khiến cho không ít nhân sĩ võ lâm tranh đoạt, trong đó có không ít đồ tốt.
Hơn nữa lần tranh đoạt đó không có cường giả vượt qua Ngự Khí Ngũ Trọng xuất hiện. Với thực lực của Sở Hưu hiện giờ cũng có tư cách nhúng tay vào.
Đương nhiên giờ Sở Hưu có không tới Bắc Yên cũng không được. Y giết Thẩm Mặc, tại Ngụy Quận đã không còn đất dung thân cho y, ít nhất tạm thời không còn.
Khi rời khỏi Thương Mang Sơn, Sở Hưu không tới tìm bọn Hàn Báo.
Mặc dù với thực lực Sở Hưu hiện tại không sợ Hàn Báo có ác ý gì, nhưng ở lại Ngụy Quận thêm một ngày lại nguy hiểm thêm một phần. Sở Hưu trực tiếp bước vào Thương Mang Sơn tiến tới Bắc Yên, thậm chí không đi qua nơi giao giới là Thanh Nguyên Trấn.
Nếu Sở Hưu không đoán sai, lúc này Cao Bị đang ở Thanh Nguyên Trấn, nhưng Sở Hưu không tới tìm Cao Bị, vì không cần thiết.
Cao Bị làm việc tạm tính là an tâm, nhưng tính cách hắn bây giờ không thích hợp lẫn lộn trong giang hồ đầy hung hiểm. Sở Hưu để hắn dẫn đội buôn tới Thương Mang Sơn, giờ Sở gia đã bị diệt môn, chuyện làm ăn của Sở gia tại Thanh Nguyên Trấn đều là của hắn, làm một tên nhà giàu cơm áo không lo ăn mặc không buồn, như vậy cũng không tệ.
Lâm Trung Quận của Bắc Yên tiếp giáp với Ngụy Quận, sau khi đi ngang qua Thanh Nguyên Trấn, Sở Hưu trực tiếp tới Sơn Dương Phủ trong Lâm Trung Quận.
Sơn Dương Phủ cũng là một đại châu phủ trong Lâm Trung Quận, di tích ở Lữ Dương Sơn còn một thời gian nữa mới mở ra, Sở Hưu chuẩn bị nghỉ tạm ở đây một thời gian.
Hơn nữa bên Lâm Trung Quận này sắp mở hội đấu giá hộp báu mỗi năm một lần, tổ chức ngay tại Sơn Dương Phủ này.
Không phải loại hộp báu giá rẻ không có lai lịch mà đều là hộp báu có lai lịch truyền thừa rõ ràng. Mặc dù giá cả đắt đỏ nhưng những thứ trong đó đáng tin cậy hơn nhiều. Sở Hưu vừa vặn biết trong lần đấu giá này có mấy thứ tốt.
Số ngân phiếu cùng tử kim y lấy được từ Sở gia tổng cộng lên tới trăm vạn lượng. Với võ giả chân chính vàng bạc chỉ là hư ảo, chỉ có thực lực mới là căn bản.
Cho nên số vàng bạc tài vật này, Sở Hưu chuẩn bị tiêu hết, đổi thành bảo vật có thể gia tăng thực lực.
Bước vào trong Sơn Dương Phủ, người đi đường đều nhìn về phía Sở Hưu. Quả thật giờ Sở Hưu quá mức bắt mắt.
Bế quan vài tháng trong Thương Mang Sơn, bộ cẩm bào lộng lẫy của Sở Hưu đã trở nên cực kỳ bẩn thỉu, tóc tai rối bời, nhưng khí thế trên người y lại chẳng giống ăn mày, cho nên ai cũng nhìn vào.
Sở Hưu nhíu mày, tìm một căn khách sạn tắm rửa một hồi rồi tới tiệm may mua một bộ y phục võ sĩ màu đen, đồng thời phối cho thanh Hồng Tụ Đao của mình một vỏ đao da cá mập không hề thu hút, dù sao hình dạng Hồng Tụ Đao cũng quá bắt mắt.
Tại Thông Châu Phủ, Sở Hưu còn cố ý dấu giếm, cho nên trông giống như một tên công tử thế gia.
Còn lúc này Sở Hưu mặc quần áo đen, thân đeo đao, tỏa ra khí tức lạnh lẽo thấu xương như lưỡi đao, rõ ràng là một đao khách trẻ tuổi vừa bước chân vào giang hồ.
Rõ ràng địch nhân là ba tên võ giả trong quân đội, kết quả cuối cùng Thẩm Mặc thậm chí giết cả Sở Tông Quang, trong đó chắc chắn có ẩn tình gì đó mà hắn không biết.
Thẩm Bạch cau mày, trầm giọng nói: “Mấy cái này tạm thời không cần để ý. Có thể nhìn ra rốt cuộc ai giết đệ đệ ta không?”
Trần bộ đầu trầm giọng nói: “Sở Hưu!”
“Sở Hưu? Ai vậy?” Thẩm Bạch nghi hoặc hỏi lại.
“Vừa rồi ta đã hỏi hạ nhân quý phủ, lệnh đệ tới Sở gia là vì con trai thứ hai của gia chủ Sở gia Sở Hưu giết chết quản gia Thẩm Dung của quý phủ. Giờ kẻ giết chết lệnh đệ cũng là tên Sở Hưu này.”
Thẩm Bạch cau mày nói: “Con trai Sở Tông Quang? Vậy cùng lắm chỉ có Ngưng Huyết cảnh. Một võ giả Ngưng Huyết cảnh không giết nổi đệ đệ ta.”
Trần bộ đầu lắc đầu nói: “Thẩm công tử, từ nhỏ ngươi đã bái nhập Thương Lan Kiếm Tông, chỉ thấy các đệ tử đại phái tỷ thí với nhau lại không biết võ giả tầng chót chém giết ra sao. Thủ đoạn của bọn họ hung ác tàn nhẫn hơn nhiều, thực lực không phải thước đo duy nhất để soi xét mạnh yếu. Ta đã từng thấy một người bình thường chỉ hơi biết chút quyền cước lại bố trí giết chết một võ giả Ngưng Huyết cảnh.”
Trần bộ đầu lấy từ bên cạnh thi thể Thẩm Mặc ra chuôi đoản kiếm đã vỡ vụn cùng lá sắt của Thiên Diệp Linh, trầm giọng nói: “Ám khí Thiên Cơ Môn, Thiên Diệp Linh, nghe nói có thể đánh bị thương võ giả Tiên Thiên, nhưng thật ra rất khó làm được điều này.
Lệnh đệ thực lực không yếu, chặn được Thiên Diệp Linh, nhưng binh khí cũng theo đó hư hỏng. Hơn nữa sau đó Sở Hưu trực tiếp xuất thủ, không cho lệnh đệ cơ hội đổi binh khí.”
Hắn xốc tấm vải trắng phủ trên thi thể Thẩm Mặc lên, chỉ vào ngón tay đã nát của Thẩm Mặc nói: “Không có binh khí, lệnh đệ xuất ra Tiệt Mạch Kiếm Chỉ của Thương Lan Kiếm Tông. Đòn này hắn đánh trúng đối thủ, nhưng đối thủ không hề lui lại mà trực tiếp dùng thương tổn đổi mạng, chém chết lệnh đệ.
Xét theo tình hình như vậy, người xuất thủ chắc chắn không có thực lực như lệnh đệ, bằng không lệnh đệ có muốn uy hiếp đối phương để tìm cơ hội cũng không đả thương được đối phương.
Hơn nữa đối phương xuất đao cực kỳ mau lẹ tàn nhẫn, một đao chặt đầu. Hạ nhân quý phủ cũng từng nói Sở Hưu kia am hiểu khoái đao.
Cuối cùng, trong thi thể những người của Sở gia chỉ không có thi thể Sở Hưu. Như vậy tính lại hung thú chắc tới chín thành là tên Sở Hưu này rồi!”
Nếu Sở Hưu ở đây, y chắc chắn sẽ cực kỳ tán thưởng năng lực cùng kiến thức uyên bác của Trần bộ đầu này.
Chỉ suy tính một hồi như vậy, hắn gần như thuật lại hoàn toành cảnh tượng giao thủ tối hôm đó, như đang quan sát ngay tại hiện trường.
Thẩm Bạch trầm giọng nói: “Đa tạ Trần bộ đầu, bất kể Sở Hưu này có phải hung thủ không, sau khi trở lại Thương Lan Kiếm Tông, ta sẽ dốc toàn lực truy sát tên Sở Hưu này ở Ngụy Quận!”
Trần bộ đầu gật đầu nói:”Thẩm công tử khách khí, đây là việc nên làm.”
Thật ra chuyện trước mắt còn rất nhiều bí ẩn. ví dụ như vì sao ba võ giả xuất thân quân ngũ lại tới tìm Sở gia, vì sao Thẩm Mặc lại giết cả Sở Tông Quang, vân vân.
Có điều giờ mọi chuyện đều không còn quan trọng, hắn đã không còn là giang hồ bộ đầu của Quan Trung Hình Đường nữa, chỉ là một người giang hồ muốn về quê nhà quy ẩn mà thôi. Nếu không phải Thẩm Bạch tự thân đến mời, hắn lại không dám đắc tội với người của Thương Lan Kiếm Tông, Trần bộ đầu cũng chẳng muốn đi chuyến này.
Thật ra trong lòng Trần bộ đầu khá tò mò về Sở Hưu kia, đã lâu rồi hắn chưa thấy người trẻ tuổi nào thủ đoạn tàn nhẫn ác liệt tới vậy.
Ba tên Ngự Khí Nội Cương, hai tên võ giả Tiên Thiên có thủ đoạn đặc biệt. Những người này hỗn chiến, kết quả người sống sót cuối cùng lại là Sở Hưu thực lực yếu nhất, chuyện này quả thật khó mà tin nổi.
Hơn nữa cuố cùng Sở Hưu xuất thủ liên tiếp không hề ngừng lại, quả quyết lấy thương đổi mạng, liều mình giết chết Thẩm Mặc, chỉ riêng điểm này đã rất ít người làm nổi.
Chỉ tiếc y có quả quyết đến đâu cũng vô ích, Thẩm Bạch lấy danh nghĩa Thương Lan Kiếm Tông tuyên bố lệnh truy nã, chỉ cần Sở Hưu còn tại Ngụy Quận, cơ hồ không thể thoát nổi.
Sau khi Thẩm Bạch trở lại Thương Lan Kiếm Tông, quả thật dùng danh nghĩa Thương Lan Kiếm Tông tuyên bố lệnh truy nã đối với Sở Hưu.
Mặc dù các môn phái lớn nhỏ tại Ngụy Quận đều rất hiếu kỳ vì sao Thương Lan Kiếm Tông lại truy nã một tiểu nhân vật Ngưng Huyết cảnh. Nhưng với địa vị của Thương Lan Kiếm Tông tại Ngụy Quận, bọn họ đều sẽ nể mặt Thương Lan Kiếm Tông, để thủ hạ lưu ý trong địa bàn của mình có dấu vết nào của Sở Hưu không. Đáng tiếc không có phát hiện gì.
Ngay lúc bên ngoài đang sục sôi truy tìm, Sở Hưu lại trốn trong Thương Mang Sơn bế quan, suốt ba tháng trời y chỉ dùng chút quả dại cùng dã thú lót dạ cho đỡ đói, có điều tu vi Sở Hưu lại tăng lên như diều gặp gió.
Do có Lưu Ly Kim Ti Cổ, thương thế của y đã hoàn toàn khỏi hẳn, hơn nữa mượn lực lượng của Lưu Ly Kim Ti Cổ, Sở Hưu cũng nhanh chóng bước vào cảnh giới Tiên Thiên.
Khí huyết gân cốt hòa thành một thể, không còn chút tạp chất này, đây là cảnh giới Tiên Thiên. Trong Luyện Thể Tam Cảnh, Tiên Thiên cảnh đã là tu luyện nhục thân tới cực hạn.
Tu luyên võ đạo vốn là từng buóc nối tiếp nhau, Ngự Khí Ngũ Trọng lại là chú trọng chân khí bản thân. Mà chân khí ở đâu? Trong đan điền và kinh mạch võ giả.
Cho nên muốn bước vào Ngự Khí Ngũ Trọng nhất định phải tu luyện cơ thể thật tốt.
Chân khí là nước, thân thể như vật chứa. Đựng được bao nhiêu nước hoàn toàn do vật chứa lớn hay nhỏ.
Sở Hưu từ Thối Thể cảnh bước vào Tiên Thiên cảnh, mặc dù tổng cộng chỉ mất chưa tới một năm nhưng trên thực tế căn cơ của y vô cùng vững chắc.
Nguyên nhân trong đó có một phần do y tu luyện khắc khổ, cũng có phàn do Tiên Thiên cảnh cùng chỗ tốt do Lưu Ly Kim Ti Cổ mang lại.
Sau khi đột phá lên Tiên Thiên, Sở Hưu cũng không vội xuất quan.
Sở Hưu cũng tập luyện Tế Vũ Hoàng Hôn Hồng Tụ Đao cùng Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ một hồi.
Thật ra phương thức tu luyện tốt nhất của bất cứ võ kỹ nào đều là thích ứng trong thực chiến, giờ Sở Hưu chẳng qua chỉ thực lực hai võ công này tới mức nhập môn mà thôi.
Sau khi tu luyện hai loại võ kỹ này nhập môn, Sở Hưu mới chuẩn bị rời khỏi Thương Mang Sơn, tiến về Bắc Yên.
Sở Hưu nhớ rất rõ không bao lâu sau tại Lữ Dương Sơn - Lâm Trung Quận - Bắc Yên có một di tích thượng cổ xuất thế khiến cho không ít nhân sĩ võ lâm tranh đoạt, trong đó có không ít đồ tốt.
Hơn nữa lần tranh đoạt đó không có cường giả vượt qua Ngự Khí Ngũ Trọng xuất hiện. Với thực lực của Sở Hưu hiện giờ cũng có tư cách nhúng tay vào.
Đương nhiên giờ Sở Hưu có không tới Bắc Yên cũng không được. Y giết Thẩm Mặc, tại Ngụy Quận đã không còn đất dung thân cho y, ít nhất tạm thời không còn.
Khi rời khỏi Thương Mang Sơn, Sở Hưu không tới tìm bọn Hàn Báo.
Mặc dù với thực lực Sở Hưu hiện tại không sợ Hàn Báo có ác ý gì, nhưng ở lại Ngụy Quận thêm một ngày lại nguy hiểm thêm một phần. Sở Hưu trực tiếp bước vào Thương Mang Sơn tiến tới Bắc Yên, thậm chí không đi qua nơi giao giới là Thanh Nguyên Trấn.
Nếu Sở Hưu không đoán sai, lúc này Cao Bị đang ở Thanh Nguyên Trấn, nhưng Sở Hưu không tới tìm Cao Bị, vì không cần thiết.
Cao Bị làm việc tạm tính là an tâm, nhưng tính cách hắn bây giờ không thích hợp lẫn lộn trong giang hồ đầy hung hiểm. Sở Hưu để hắn dẫn đội buôn tới Thương Mang Sơn, giờ Sở gia đã bị diệt môn, chuyện làm ăn của Sở gia tại Thanh Nguyên Trấn đều là của hắn, làm một tên nhà giàu cơm áo không lo ăn mặc không buồn, như vậy cũng không tệ.
Lâm Trung Quận của Bắc Yên tiếp giáp với Ngụy Quận, sau khi đi ngang qua Thanh Nguyên Trấn, Sở Hưu trực tiếp tới Sơn Dương Phủ trong Lâm Trung Quận.
Sơn Dương Phủ cũng là một đại châu phủ trong Lâm Trung Quận, di tích ở Lữ Dương Sơn còn một thời gian nữa mới mở ra, Sở Hưu chuẩn bị nghỉ tạm ở đây một thời gian.
Hơn nữa bên Lâm Trung Quận này sắp mở hội đấu giá hộp báu mỗi năm một lần, tổ chức ngay tại Sơn Dương Phủ này.
Không phải loại hộp báu giá rẻ không có lai lịch mà đều là hộp báu có lai lịch truyền thừa rõ ràng. Mặc dù giá cả đắt đỏ nhưng những thứ trong đó đáng tin cậy hơn nhiều. Sở Hưu vừa vặn biết trong lần đấu giá này có mấy thứ tốt.
Số ngân phiếu cùng tử kim y lấy được từ Sở gia tổng cộng lên tới trăm vạn lượng. Với võ giả chân chính vàng bạc chỉ là hư ảo, chỉ có thực lực mới là căn bản.
Cho nên số vàng bạc tài vật này, Sở Hưu chuẩn bị tiêu hết, đổi thành bảo vật có thể gia tăng thực lực.
Bước vào trong Sơn Dương Phủ, người đi đường đều nhìn về phía Sở Hưu. Quả thật giờ Sở Hưu quá mức bắt mắt.
Bế quan vài tháng trong Thương Mang Sơn, bộ cẩm bào lộng lẫy của Sở Hưu đã trở nên cực kỳ bẩn thỉu, tóc tai rối bời, nhưng khí thế trên người y lại chẳng giống ăn mày, cho nên ai cũng nhìn vào.
Sở Hưu nhíu mày, tìm một căn khách sạn tắm rửa một hồi rồi tới tiệm may mua một bộ y phục võ sĩ màu đen, đồng thời phối cho thanh Hồng Tụ Đao của mình một vỏ đao da cá mập không hề thu hút, dù sao hình dạng Hồng Tụ Đao cũng quá bắt mắt.
Tại Thông Châu Phủ, Sở Hưu còn cố ý dấu giếm, cho nên trông giống như một tên công tử thế gia.
Còn lúc này Sở Hưu mặc quần áo đen, thân đeo đao, tỏa ra khí tức lạnh lẽo thấu xương như lưỡi đao, rõ ràng là một đao khách trẻ tuổi vừa bước chân vào giang hồ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương