Côn Luân Ma Chủ

Chương 100: Giết Chóc Điên Cuồng



Có đôi khi phương pháp giết người nhanh nhất không phải đao cũng chẳng phải kiếm, mà là lòng người.

Sở Hưu mất mấy ngày mới giết chưa đến trăm người dưới mí mắt Nhạc gia, cũng chỉ mang tới áp lực cùng khủng hoảng vô tận cho Nhạc gia.

Nhưng đến cuối cùng, chỉ một mầm mống án hận mà y gieo trong lòng Nhạc Đông Hành lại dẫn nổ toàn bộ Nhạc gia.

Lúc này Sở Hưu đứng trên một nóc nhà cách Nhạc gia không xa, lẳng lặng nhìn cảnh giết chóc bên trong.

Đám đệ tử Nhạc gia ra tay cực kỳ hung ác, chỉ muốn đoạt mạng đối phương.

Giờ mặc dù bọn họ chia làm hai phe phái nhưng trước đó dẫu sao cũng cùng là người một tộc. Trước mắt bọn họ ra tay hung ác như vậy không chỉ vì phe phái đối lập mà còn vì họ cần phát tiết, cần giết chóc để phát tiết.

Những ngày này, bóng tối của Sở Hưu đã bao phủ khắp nơi, họ không biết lúc nào mình sẽ bị giết, không biết liệu mình có sống tới sáng hay không.

Cảm giác bồi hồi giữa ranh giới sinh tử, ngay cả tính mạng bản thân cũng không trong khống chế như vậy đương nhiên không tốt đẹp gì!

Cảm giác đè nén muốn phát điên đó rốt cuộc cũng có ngày được phát tiết.

Binh khí chém qua cơ thể đối phương, cảm thụ hơi ấm của máu tươi phun ra, mãi tới lúc này những võ giả Nhạc gia mới thấy bản thân còn sống, đồng thời máu tươi lại càng kích thích khiến họ thêm điên cuồng.

Sở Hưu nhắm mắt lại cảm nhận được sát khí cùng huyết khí điên cuồng trong không khí, hai mắt dần dần đỏ lên, có điều lý trí y lại đè nén sát khí điên cuồng đó xuống.

Công pháp của y có thuộc về chính đạo như Tiên Thiên Công nhưng đa phần lại thuộc về công pháp ma đạo.

Ngưng tụ sát khí và huyết khí, cảm nhận lực lượng giết chóc kia rất có lợi cho Sở Hưu, nhưng luồng lực lượng này cũng không ngừng ảnh hưởng tới tâm chí Sở Hưu.

Lã Phụng Tiên từng khuyên Sở Hưu nên cẩn thận một chút, đừng giết chóc quá nặng, tránh để sát khí làm mê loạn tâm chí.

Chuyện này Sở Hưu biết nhưng y lại không muốn sửa, giờ còn chủ động dung nhập lực lượng này.

Bởi đây là con đường mà y muốn. Bất kể sát khí tà khí hay thứ gì cũng vậy, trong mắt Sở Hưu tất cả chỉ là công cụ. Con người nếu sợ bị công cụ điều khiển, hoặc là kẻ kém cỏi hoặc là kẻ thất bại!

Mà lúc này bên phía nhà chính, Nhạc Đông Hành mặc dù không điên cuồng như những tộc nhân Nhạc gia khác nhưng cũng đã gần tới mức đánh cược sinh tử.

Bên phía Nhạc Đông Hành có bốn người, Trần Định Võ, lão cửu Nhạc gia, Nhạc Bình của chi phụ Nhạc gia đều giúp hắn.

Thực lực lão đại Nhạc gia chỉ bình thường, lão quản gia kia mặc dù trung thành, thực lực cũng không tệ nhưng lại tuổi cao sức yếu, năng lực chiến đấu cũng bị giảm sút nhiều.

Người duy nhất bên kia uy hiếp được đám Nhạc Đông Hành chỉ là Nhạc Hạc Niên.

Mặc dù Nhạc Hạc Niên bị Nhạc Đông Hành ám toán, trúng Tam Trùng Tam Hoa Tán nhưng dẫu sao cũng là cường giả Ngoại Cương cảnh, cho dù tạm thời không thể phóng thích cương khí nhưng kinh nghiệm chiến đấu cùng võ kỹ đều hơn xa bên Nhạc Đông Hành.

Lấy một địch hai Nhạc Hạc Niên trực tiếp áp chế Nhạc Đông Hành cùng lão cửu Nhạc gia.

Hai người kia cũng chỉ định ép cha mình thoái vị chứ không có can đảm giết chết Nhạc Hạc Niên.

Vị này dẫu sao cũng là phụ thân bọn họ, để bọn họ giết cha mình, đừng nói bọn họ làm không được, cho dù bọn họ làm được thật, thanh danh của bọn họ tại Lâm Trung Quận sẽ cực kỳ thối nát, bị coi là ma đạo, bị người người phỉ nhổ.

Cho nên bọn họ không dám xuất thủ toàn lực, thành ra đánh không lại Nhạc Hạc Niên.

Càng đánh sắc mặt Nhạc Đông Hành càng khó coi, hắn chuẩn bị đủ đường nhưng không ngờ nổi sự cường đại của võ giả Ngoại Cương cảnh.

Võ giả Ngoại Cương cảnh không dùng cương khí thì chẳng phải như Nội Cương? Suy nghĩ của hắn thật quá ngây thơ.

Có điều mặc dù bên này bọn họ bị áp chế nhưng bên phía lão đại Nhạc gia cùng lão quản gia lại bị đối thủ áp đảo, thậm chí bị đánh trọng thương.

Trần Định Võ là hảo hữu của Nhạc Đông Hành, đương nhiên toàn tâm toàn ý đứng về phía Nhạc Đông Hành, hắn xuất thủ không hề lưu tình.

Chỉ mười mấy chiêu toàn lực, Trần Định Võ đã cầm hai thanh loan đao trong tay chặt đứt hai tay lão quản gia Nhạc gia, cuối cùng đâm đao vào ngực đối phương.

Thấy lão quản gia hầu hạ mình cả đời bị giết, hai mắt Nhạc Hạc Niên đỏ bừng, đám nghịch tử này muốn chết rồi!

Nhạc Hạc Niên đã không lo được độc tố trong cơ thể nữa, vận hành chân khí khắp người. Một tiếng ầm ầm vang lên, cương khí màu xanh đột nhiên bùng lên, trường kiếm trong tay trở nên vô cùng nặng nề, đè xuống như Thái Sơn áp đỉnh, kiếm cương bùng lên trực tiếp đánh bay kiếm của Nhạc Đông Hành, lưu lại một vết kiếm thảm thiết trên ngực hắn.

Sau đó Nhạc Hạc Niên giơ tay, không khí trung quanh dần dần cô đọng, lão cửu Nhạc gia hoảng sợ phát hiện thân thể mình không tự kiềm chế được bị hút về phía Nhạc Hạc Niên.

Một chưởng đánh ra như Dạ Xoa thám hải, làm dấy lên vô số gợn sóng trong hư không, ầm ầm đập thẳng vào đan điền của lão cửu Nhạc gia, trực tiếp phế bỏ đan điền hắn, khiến hắn hộc máu bay ra.

Đối với đám nghịch tử này, Nhạc Hạc Niên không giết đã coi như lưu tình rồi!

Chỉ trong chốc lát, một người bị phế, một người bị thương nặng, Nhạc Đông Hành che vết thương của mình, hai mắt đỏ bừng, căm hận nói: “Tham Hải Thần Chưởng! Lúc trước ta cầu xin ngươi mấy tháng nhưng ngươi vẫn không chịu dạy ta!”

Nhạc Hạc Niên lạnh giọng nói: “Hừ! Dạy ngươi để sau ngươi đem ra đối phó với ta ư?”

Nhạc Hạc Niên không tiếp tục nói nhảm với hắn nữa, bên kia Trần Định Võ liên thủ với Nhạc Bình đã đánh Nhạc Đông Lâm bị thương nặng, khiến hắn hộc máu lui lại.

Thấy cảnh này Nhạc Hạc Niên trực tiếp xuất thủ, vẫn là Trấn Sơn Kiếm Quyết, một thức kiếm pháp nhìn như trung dung nhưng tới tay Nhạc Hạc Niên lại trở nên sắc bén không gì sánh kịp. Nhất Kiếm Trấn Sơn, đao trên hai tay Trần Định Võ cùng trường kiếm trong tay Nhạc Bình đều ầm ầm vỡ vụn.

Cương khí trên trường kiếm trong tay Nhạc Hạc Niên bộc phát , chỉ vài chiêu đã trực tiếp giết chết Trần Định Võ, không hề lưu tình.

Nhìn thi thể Trần Định Võ, Nhạc Hạc Niên lạnh lùng nói: “Mấy năm nay Nhạc gia ta cho ngươi ăn cho ngươi mặc, tạo điều kiện cho người tu hành, kết quả giờ ngươi chẳng những không báo ân còn định làm phản. Nên giết!”

Trần Định Võ không phải con của hắn, chỉ là một người ngoài mà thôi, lại còn là một người ngoài đã có tâm tư khác, không giết hắn chẳng lẽ còn giữ lại ăn Tết à?

Bên kia Nhạc Bình đã hoàn toàn ngây dại, sau đó gương mặt lộ vẻ thê lương.

Bại, bọn họ đã bại rồi. Kế hoạch rất thuận lợi nhưng lại thua ở thực lực Nhạc Hạc Niên.

Thực lực cường giả Ngoại Cương cảnh quá kinh khủng, cho dù bọn họ lén lút dùng thủ đoạn nhưng cũng chẳng chống nổi vài lần bộc phát của đối phương.

Huống hồ hai người Nhạc Đông Hành cũng cố kỵ không dám hạ thủ quá nặng khiến cho người lật ngược tình thế.

Nhạc Bình cũng cực kỳ linh mẫn, thấy đại thế đã mất, hắn trực tiếp quỳ xuống với Nhạc Hạc Niên, run rẩy nói: “Lão tổ, đều là Nhạc Đông Hành kia mê hoặc ta, nếu không ta nào dám ra tay với lão tổ.

Nhạc gia tự có quy củ, ta nguyện chịu phạt, nhưng xin lão tổ buông tha cho người thân trong chi của ta!”

Nhạc Hạc Niên đã đi tới, sắc mặt không chút biểu cảm nhìn Nhạc Bình. Đột nhiên phát chưởng đánh lên đầu Nhạc Bình, trong lúc đối phương không hề phòng bị trực tiếp giết chết!

Một kẻ chi thứ mà thôi, quan hệ máu mủ xa tít tắp, đâu phải con ruột của hắn. Sau khi tạo phản bức ép thoại vị như vậy còn định chịu phạt ư? Còn muốn giữ lại tính mạng người thân mình? Ngây thơ!

Có điều sau một chưởng này Nhạc Hạc Niên đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng đen kịt.

Tam Trùng Tam Hoa Tán vẫn có tác dụng, có điều Tam Trùng Tam Hoa Tán có tới mấy trăm phương pháp phối chế, dùng ba loại hoa độc bất kỳ cùng ba loại trùng độc bất kỳ đều có thể điều phối ra Tam Trùng Tam Hoa Tán, nhưng hiệu quả lại bất đồng.

Trên tay Nhạc Đông Hành thật ra còn có kịch độc độc tính càng thêm mãnh liệt nhưng hắn không dùng. Hắn sợ mình độc chết Nhạc Hạc Niên, như vậy phải gánh tội danh giết cha, cho nên hắn mới lựa chọn loại kịch độc chuyên áp chế chân khí này.

Nào ngờ Nhạc Hạc Niên còn hung ác hơn hắn, thà liều mình thụ thương cũng cố vận dụng cương khí, loáng cái đã thay đổi chiến cuộc.

Nhìn Nhạc Hạc Niên bước về phía mình sắc mặt không chút biểu cảm, trong mắt Nhạc Đông Hành lóe lên vẻ điên cuồng.

Nhạc Hạc Niên có lẽ sẽ không giết hắn nhưng chắc chắn sẽ phế bỏ hắn.

Đối với một võ giả ,bị phế bỏ chẳng khác gì bị giết, nhất là khi Nhạc Đông Hành còn là loại người có dã tâm cực lớn. Phế bỏ võ công của hắn là khiến hắn sống không bằng chết.

Hắn không muốn chết, cho nên Nhạc Đông Hành trực tiếp quát lớn: “Còn không mau ra tay, ngươi còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ không muốn hoàn thành nhiệm vụ à?”

Nhạc Hạc Niên đột nhiên dừng chân, nhìn về phía Nhạc Đông Hành, rốt cuộc hắn đang nói chuyện với ai? Nhiệm vụ gì?

Đột nhiên Nhạc Hạc Niên cảm thấy có vẻ mình quên mất chuyện gì.

Lúc này cửa lớn nhà chính lại đột nhiên bị đẩy ra, bên ngoài thi thoảng còn vang lên tiếng la hét chém giết.

Dưới bóng đêm tanh máu, một người áo đen hông đeo trường đao nhàn nhã bước vào trong đình viện, đầu đội mũ trùm sắt hoa văn vàng kim, đeo mặt nạ thép đen không chút biểu cảm. Giữa bóng đêm thảm thiết này càng thêm quỷ dị… cùng nguy hiểm!
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...