Con Mèo Vô Lương Tâm
Chương 2
Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi [protagonistoftheworld.wordpress.com]
"An An, trở về đi, anh nhớ em."
----
Hạ cánh xuống thành phố C vào lúc 9 giờ 32 phút đêm, đối với người thường thức khuya như Trần An, buổi đêm chỉ mới vừa bắt đầu, hoặc có lẽ rằng bởi vì đến 11 giờ cũng không còn ngủ được nên cũng chẳng còn ai quản nổi.
Sau khi ra khỏi sân bay, Trần An không mở điện thoại ra ngay mà móc từ trong túi quần ra một ít tiền mặt, đến ngồi xuống ở một cửa hàng bán gà rán gần đó.
Trần An cảm thấy quán này bán gà rán rất ngon, trước kia mỗi lần đi sang thành phố B hay là quay về thành phố C, anh đều muốn nhân cơ hội vào đây ăn một phần.
Vào khoảng thời gian này người trong quán không nhiều, Trần An đã thoải mái có thể ăn ngon.
Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ tuổi, từ sau khi anh bước vào nàng đều len lén nhìn trộm anh.
Quả nhiên, cô gái nọ lúc đưa đồ ăn cho anh đã dịu giọng hỏi anh rằng có thể cho nàng phương thức liên lạc hay không.
Trần An nhấc tay, cầm điện thoại giơ lên trước mặt đối phương: "Xin lỗi em, điện thoại hết pin rồi, không tiện lắm."
Nàng là một người hiểu chuyện, bị từ chối cũng không định dây dưa, nói vài câu rồi đi ngay, còn cố tình để lại cho anh đôi găng tay dùng một lần.
Anh đeo găng tay, bắt đầu ăn thứ thực phẩm rác mà Triệu Tây Duy nói. Anh thích gà rán, nhưng hắn không thích, nên là đã rất lâu rồi anh chưa ăn món này.
Không biết là bởi trình độ quán này kém đi, hay là đã thấm được tư tưởng gà rán là thực phẩm rác của Triệu Tây Duy, anh cảm thấy hương vị của nó hôm nay không được ngon cho lắm, bỏ vào miệng chỉ toàn thấy mùi dầu chán ngấy.
Trần An đưa tay rút một tờ giấy, nhả hết gà rán chưa nhai hết trong miệng ra, gói kỹ lại, nhét vào thùng rác, rồi sau đó xách vali đi.
Ở thành phố C này, Trần An không cần phải thuê chỗ ở, bởi lẽ sau khi tốt nghiệp đại học, gia đình đã an bài hết tất thảy cho anh. Anh đang trên đường đi đến căn hộ của mình ở gần trung tâm khu vực chợ.
Sau khi Trần An hẹn hò với Triệu Tây Duy, anh không còn trở lại đây nữa. Hai năm không có người ở, anh đoán chừng cứ quét dọn cũng có khi quét ra đủ bụi để có thể chôn mình xuống chỗ này luôn.
Sau khi vào cửa, Trần An không bật đèn trước, mà kéo vali đến cạnh cái ghế sofa. Anh nhớ rõ có một cái đèn ở cạnh ghế có thể điều khiển bằng giọng nói.
"Ừm!" - Anh dùng một loại ngữ khí tự mình cho là cực kỳ lạnh lùng, âm thanh rất lớn, muốn bật chiếc đèn kia.
Đèn không sáng.
"Bật đèn!"
Không sáng.
Căn nhà không có chút ánh sáng, chỉ có mỗi anh cùng với hơi thở ngày càng dồn dập. Kể từ khi chia tay với Triệu Tây Duy, anh tựa như không thể khống chế nổi tâm trạng của mình, lúc nào cũng muốn khóc một trận thật to, giống như bây giờ đây.
Nhưng anh không muốn mình yếu đuối như vậy, dù cho trong căn nhà này ngoài anh ra cũng chẳng còn bất kỳ vật sống nào.
Trần An chậm rãi ngồi xổm người xuống, chen mình vào khe hở giữa ghế sofa và bàn trà, đưa tay ôm lấy đầu gối, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào dưới bàn, muốn tìm cái đèn kia xem sao mình đã hô mà chẳng thấy sáng đèn.
Nhưng nơi đây quá tối, ngay cả thân người anh cũng không thể nhìn thấy hết, nên quyết định buông tha cho nó, cũng buông tha cho chính mình.
Trần An đứng dậy đi đến trước cửa, thật ra ngay bên phải cửa đi vào vốn đã có một công tắc đèn. Anh không tốn chút sức lực nào bật công tắc, toàn bộ phòng khách trong nháy mắt sáng lên.
Trần An có chút không thích ứng kịp trừng mắt nhìn, mới nhận ra trên mặt đất toàn là bụi bẩn, vali được kéo từ ngoài cửa vào để lại hai vết rất dài.
Trần An yên tĩnh đứng tại cửa nhìn hai vệt dài nọ, sau đó nước mắt như hồng thuỷ vỡ đê chảy tràn lan nơi không ai biết; giống như tất cả những con người đang thất tình ngoài kia, khóc lóc thảm thiết ở một nơi sáng đến nỗi chẳng thể nhìn thấy bóng dưới chân.
- ---
Tâm trạng dạo gần đây của Triệu Tây Duy rất tệ, vốn dĩ tính tình hắn cũng chẳng tốt lành gì, dạo này bận bịu, khiến hắn nhìn thấy ai cũng đều không vừa mắt.
"Triệu tổng, vé máy bay đến thành phố N đã đặt xong, hai ngày sau xuất phát, ngài có hẹn với Lưu tổng vào ba giờ chiều nay..."
"Điện thoại kết nối được chưa?" - Triệu Tây Duy phất tay ngắt lời trợ lý.
"Chưa ạ. Anh Trần một mực tắt máy." - Vương Lâm dừng một chút: "Để tôi tiếp tục gọi."
"Không cần." - Triệu Tây Duy đứng dậy tiện tay cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế vắt lên cánh tay, chìa tay về phía Vương Lâm: "Chìa khoá xe."
Vương Lâm đưa chìa khoá cho hắn: "Ba giờ chiều ngài..."
"Cô đi đi, nhớ ghi chép cho tốt."
Vương Lâm chớp chớp mắt: "Được."
Sau đó đưa mắt nhìn Triệu Tây Duy hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi cửa, cô thở dài một hơi, rồi bắt đầu chuẩn bị tư liệu cho cuộc họp buổi trưa.
Loại tình huống này cô đã thấy nhiều thành quen, chỉ cần liên quan đến Trần An, sếp của cô luôn luôn không thể bình tĩnh như thế.
Gần đây, sếp và Trần An chia tay, vị họ Trần kia như con mèo nhỏ không biết đã trốn đi nơi nào, sếp của cô mỗi ngày đều cầm điện thoại gọi điện, hoặc như ngày hôm nay, vô trách nhiệm bỏ ngang công việc mà ra ngoài tìm.
Triệu Tây Duy lái xe đến công ty lúc trước Trần An làm phiên dịch, cách đó rất gần, hắn cảm thấy như xe còn chưa nóng máy đã tới nơi. Công ty của Trần An nằm ở tầng 22, vừa lúc có một toa thang máy sắp đi lên, hắn đến trước cửa nhanh chân bước vào.
Nhưng thang máy này chỉ dừng ở tầng lẻ, hắn đến tầng 21, xuống thang máy, rồi tìm cầu thang để đi.
Mặc dù đang là ban ngày, nhưng bên trong khu vực cầu thang có chút tối, bình thường lại không có người đi, tiếng bước chân quanh quẩn, có chút đáng sợ.
Triệu Tây Duy thầm nghĩ: "Lần sau nhất định phải đưa Trần An đến tầng 22, đề phòng những ngày em ấy đến trễ, không kịp chờ thang máy tầng chẵn lại sẽ phải sợ hãi như thế này."
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ lướt qua đầu hắn trong vài giây ngắn ngủi, bởi vì hắn vẫn chưa quên rằng Trần An đã đổi chỗ làm rồi, hắn đến đây chỉ để tìm đồng nghiệp trước đây của anh, hỏi thăm xem anh đã đổi đến chỗ nào.
Triệu Tây Duy không quen biết đồng nghiệp của Trần An, bởi vì anh cũng chẳng quen người đồng nghiệp vào của hắn. Ngay từ lúc còn đi học Trần An đã không thích kết giao bạn bè.
"Trần An? Anh ấy từ chức lâu rồi, cụ thể là đi đâu thì tôi không biết." - Chỗ làm lúc trước của Trần An nay đã có người khác ngồi, nhưng cũng may là cô gái mặt tròn sát vách vẫn còn ngồi ở đó.
"Anh ấy và chúng tôi không thân thiết mấy, mấy buổi liên hoan sau khi tan làm anh ấy cũng không tham gia." - Cô gái mặt tròn ngồi dậy ló đầu qua tấm ngăn cách: "Không thì anh đi hỏi người khác thử đi."
"Cảm ơn, làm phiền rồi."
Triệu Tây Duy ra khỏi công ty, đứng ở cửa nhìn vào văn phòng, hắn nghĩ, đợi khi nào mình tìm được Trần An rồi, nhất định phải để em ấy vào làm việc trong văn phòng của mình.
Hắn lái xe một mạch về nhà, không ngừng gọi cho Trần An, gọi từ chiều hôm qua đến giờ vẫn tắt máy.
Triệu Tây Duy không biết có phải là do Trần An không để ý đến hay sao mà điện thoại đã tắt gần 24 tiếng rồi. Hắn bắt đầu cân nhắc xem mình có nên báo cảnh sát tìm người hay không.
Triệu Tây Duy đậu xe rồi đi lên lầu. Từ sau khi Trần An bỏ đi, hắn cũng ít khi về nhà. Chỉ mới hai tháng, trong nhà lại tựa như chưa từng có người ở.
Lý do để Trần An nói tiếng chia tay đến bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra. Triệu Tây Duy vốn cho rằng đây chỉ là một trận cãi vã nhỏ thôi, nhưng bởi vì hắn chưa kịp dỗ dành người nọ cho tốt mà đã phải ra khỏi nhà, cho nên Trần An vẫn còn giận dỗi.
Lúc đi công tác, hắn đã mua một món đồ ở nơi đó làm quà cho anh, là một khối thuỷ tinh hình mèo.
Trần An thích mèo, hắn thích Trần An.
Những ngày ấy bộn bề công việc, lại bị lệch múi giờ, mỗi ngày hắn chỉ có thể giành ra một ít thời gian vào 3 giờ sáng để gọi điện đánh thức Trần An. Ba giờ sáng ở chỗ hắn là vừa đúng bảy giờ rưỡi sáng ở thành phố B, Triệu Tây Duy sợ khi hắn không ở nhà, anh sẽ trộm thức đêm rồi lại không rời giường nổi.
Thật ra hắn rất không đồng ý để Trần An làm công việc này. Anh học vẽ được hơn chục năm, vào đại học hay làm nghiên cứu sinh đều là học trong phòng thiết kế, nhưng bây giờ lại chuyển sang phiên dịch viên.
"Em đang lãng phí thời gian của mình đó." - Triệu Tây Duy khi đó rất nghiêm túc thảo luận việc này cùng Trần An, muốn nói cho anh biết rằng việc anh đang làm chỉ tổ chôn vùi trình độ của mình.
"Nhưng mà em muốn ở gần anh thêm một chút." - Trần An ngồi lên đùi Triệu Tây Duy, vòng cánh tay qua cổ hắn, nghiêm túc nhìn hắn, như một con mèo đang chăm chú nhìn chủ nhân của mình.
Thế là Triệu Tây Duy đành nhượng bộ. Mỗi lần anh làm nũng hắn đều hoàn toàn mất khả năng phản kháng, hoặc nói đúng hơn là đối với người tên Trần An này, hắn không hề có cái gọi là phản kháng.
Triệu Tây Duy muốn giúp Trần An mở một phòng làm việc, nhưng lại không muốn anh quá bận rộn, không còn thời gian ở bên cạnh hắn nữa, cho nên sau khi Vương Lâm chọn xong địa chỉ lại quyết định đổi ý.
Đương nhiên Trần An cũng không biết chuyện này.
Kỳ thật Triệu Tây Duy cũng đã quên mất ngày hôm đó đã cãi vã cái gì với Trần An, dường như chỉ là một chuyện nhỏ. Thực tế là hắn cũng chẳng đôi co gì với anh, chỉ có một mình anh tức giận mà thôi.
Nhưng mà chuyện này cũng rất thường hay xảy ra, hắn không nghĩ rằng Trần An lại thừa dịp hắn đi công tác mà thu dọn đồ đạc bỏ đi, rõ ràng lúc call video trò chuyện vẫn không có biểu hiện gì khác thường.
Triệu Tây Duy có gọi đến, Trần An nghe máy, nhưng anh vẫn không muốn quay lại. Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu, Trần An thích hắn như vậy, tại sao lại nói không cần là không cần, trên mạng có nói rõ rằng một khi mèo biết yêu thì sẽ yêu rất lâu mà.
Triệu Tây Duy đưa mắt nhìn quanh phòng vài lần, Trần An mang đi tất cả mọi thứ, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tìm kiếm một thứ gì đó, cho dù chỉ là một chiếc áo khoác anh vô tình làm rơi.
Trần An không để ý đến hắn, không chịu nghe điện thoại của hắn, tin nhắn cũng không trả lời, hắn nhớ Trần An.
"An An, trở về đi, anh nhớ em."
Triệu Tây Duy gửi tin nhắn này xong, hắn mở hết mức âm lượng của chiếc điện thoại trước giờ luôn lặng thinh, không làm gì cả chỉ chăm chú ngồi chờ hồi âm của Trần An.
Kể từ khi công ty được đưa ra thị trường, mỗi ngày nếu không phải đi công tác thì là đi họp, lâu lắm rồi hắn mới có thời gian rảnh rỗi như thế này. Thật ra ngày hôm nay của hắn cũng không nhàn rỗi mấy, nhưng Trần An không ở bên cạnh, hắn chẳng thể làm tiếp được việc gì.
Triệu Tây Duy cầm điện thoại, cúi đầu ngồi cạnh giường. Hắn ngồi đến khi trời tối, điện thoại vẫn chưa reo.
Hắn đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt, nước còn chưa tắt, chiếc điện thoại trên giường đã reo lên đinh tai nhức óc.
- ---
Vương Lâm 王琳
- - Lâm 琳: viên ngọc đẹp
"An An, trở về đi, anh nhớ em."
----
Hạ cánh xuống thành phố C vào lúc 9 giờ 32 phút đêm, đối với người thường thức khuya như Trần An, buổi đêm chỉ mới vừa bắt đầu, hoặc có lẽ rằng bởi vì đến 11 giờ cũng không còn ngủ được nên cũng chẳng còn ai quản nổi.
Sau khi ra khỏi sân bay, Trần An không mở điện thoại ra ngay mà móc từ trong túi quần ra một ít tiền mặt, đến ngồi xuống ở một cửa hàng bán gà rán gần đó.
Trần An cảm thấy quán này bán gà rán rất ngon, trước kia mỗi lần đi sang thành phố B hay là quay về thành phố C, anh đều muốn nhân cơ hội vào đây ăn một phần.
Vào khoảng thời gian này người trong quán không nhiều, Trần An đã thoải mái có thể ăn ngon.
Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ tuổi, từ sau khi anh bước vào nàng đều len lén nhìn trộm anh.
Quả nhiên, cô gái nọ lúc đưa đồ ăn cho anh đã dịu giọng hỏi anh rằng có thể cho nàng phương thức liên lạc hay không.
Trần An nhấc tay, cầm điện thoại giơ lên trước mặt đối phương: "Xin lỗi em, điện thoại hết pin rồi, không tiện lắm."
Nàng là một người hiểu chuyện, bị từ chối cũng không định dây dưa, nói vài câu rồi đi ngay, còn cố tình để lại cho anh đôi găng tay dùng một lần.
Anh đeo găng tay, bắt đầu ăn thứ thực phẩm rác mà Triệu Tây Duy nói. Anh thích gà rán, nhưng hắn không thích, nên là đã rất lâu rồi anh chưa ăn món này.
Không biết là bởi trình độ quán này kém đi, hay là đã thấm được tư tưởng gà rán là thực phẩm rác của Triệu Tây Duy, anh cảm thấy hương vị của nó hôm nay không được ngon cho lắm, bỏ vào miệng chỉ toàn thấy mùi dầu chán ngấy.
Trần An đưa tay rút một tờ giấy, nhả hết gà rán chưa nhai hết trong miệng ra, gói kỹ lại, nhét vào thùng rác, rồi sau đó xách vali đi.
Ở thành phố C này, Trần An không cần phải thuê chỗ ở, bởi lẽ sau khi tốt nghiệp đại học, gia đình đã an bài hết tất thảy cho anh. Anh đang trên đường đi đến căn hộ của mình ở gần trung tâm khu vực chợ.
Sau khi Trần An hẹn hò với Triệu Tây Duy, anh không còn trở lại đây nữa. Hai năm không có người ở, anh đoán chừng cứ quét dọn cũng có khi quét ra đủ bụi để có thể chôn mình xuống chỗ này luôn.
Sau khi vào cửa, Trần An không bật đèn trước, mà kéo vali đến cạnh cái ghế sofa. Anh nhớ rõ có một cái đèn ở cạnh ghế có thể điều khiển bằng giọng nói.
"Ừm!" - Anh dùng một loại ngữ khí tự mình cho là cực kỳ lạnh lùng, âm thanh rất lớn, muốn bật chiếc đèn kia.
Đèn không sáng.
"Bật đèn!"
Không sáng.
Căn nhà không có chút ánh sáng, chỉ có mỗi anh cùng với hơi thở ngày càng dồn dập. Kể từ khi chia tay với Triệu Tây Duy, anh tựa như không thể khống chế nổi tâm trạng của mình, lúc nào cũng muốn khóc một trận thật to, giống như bây giờ đây.
Nhưng anh không muốn mình yếu đuối như vậy, dù cho trong căn nhà này ngoài anh ra cũng chẳng còn bất kỳ vật sống nào.
Trần An chậm rãi ngồi xổm người xuống, chen mình vào khe hở giữa ghế sofa và bàn trà, đưa tay ôm lấy đầu gối, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào dưới bàn, muốn tìm cái đèn kia xem sao mình đã hô mà chẳng thấy sáng đèn.
Nhưng nơi đây quá tối, ngay cả thân người anh cũng không thể nhìn thấy hết, nên quyết định buông tha cho nó, cũng buông tha cho chính mình.
Trần An đứng dậy đi đến trước cửa, thật ra ngay bên phải cửa đi vào vốn đã có một công tắc đèn. Anh không tốn chút sức lực nào bật công tắc, toàn bộ phòng khách trong nháy mắt sáng lên.
Trần An có chút không thích ứng kịp trừng mắt nhìn, mới nhận ra trên mặt đất toàn là bụi bẩn, vali được kéo từ ngoài cửa vào để lại hai vết rất dài.
Trần An yên tĩnh đứng tại cửa nhìn hai vệt dài nọ, sau đó nước mắt như hồng thuỷ vỡ đê chảy tràn lan nơi không ai biết; giống như tất cả những con người đang thất tình ngoài kia, khóc lóc thảm thiết ở một nơi sáng đến nỗi chẳng thể nhìn thấy bóng dưới chân.
- ---
Tâm trạng dạo gần đây của Triệu Tây Duy rất tệ, vốn dĩ tính tình hắn cũng chẳng tốt lành gì, dạo này bận bịu, khiến hắn nhìn thấy ai cũng đều không vừa mắt.
"Triệu tổng, vé máy bay đến thành phố N đã đặt xong, hai ngày sau xuất phát, ngài có hẹn với Lưu tổng vào ba giờ chiều nay..."
"Điện thoại kết nối được chưa?" - Triệu Tây Duy phất tay ngắt lời trợ lý.
"Chưa ạ. Anh Trần một mực tắt máy." - Vương Lâm dừng một chút: "Để tôi tiếp tục gọi."
"Không cần." - Triệu Tây Duy đứng dậy tiện tay cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế vắt lên cánh tay, chìa tay về phía Vương Lâm: "Chìa khoá xe."
Vương Lâm đưa chìa khoá cho hắn: "Ba giờ chiều ngài..."
"Cô đi đi, nhớ ghi chép cho tốt."
Vương Lâm chớp chớp mắt: "Được."
Sau đó đưa mắt nhìn Triệu Tây Duy hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi cửa, cô thở dài một hơi, rồi bắt đầu chuẩn bị tư liệu cho cuộc họp buổi trưa.
Loại tình huống này cô đã thấy nhiều thành quen, chỉ cần liên quan đến Trần An, sếp của cô luôn luôn không thể bình tĩnh như thế.
Gần đây, sếp và Trần An chia tay, vị họ Trần kia như con mèo nhỏ không biết đã trốn đi nơi nào, sếp của cô mỗi ngày đều cầm điện thoại gọi điện, hoặc như ngày hôm nay, vô trách nhiệm bỏ ngang công việc mà ra ngoài tìm.
Triệu Tây Duy lái xe đến công ty lúc trước Trần An làm phiên dịch, cách đó rất gần, hắn cảm thấy như xe còn chưa nóng máy đã tới nơi. Công ty của Trần An nằm ở tầng 22, vừa lúc có một toa thang máy sắp đi lên, hắn đến trước cửa nhanh chân bước vào.
Nhưng thang máy này chỉ dừng ở tầng lẻ, hắn đến tầng 21, xuống thang máy, rồi tìm cầu thang để đi.
Mặc dù đang là ban ngày, nhưng bên trong khu vực cầu thang có chút tối, bình thường lại không có người đi, tiếng bước chân quanh quẩn, có chút đáng sợ.
Triệu Tây Duy thầm nghĩ: "Lần sau nhất định phải đưa Trần An đến tầng 22, đề phòng những ngày em ấy đến trễ, không kịp chờ thang máy tầng chẵn lại sẽ phải sợ hãi như thế này."
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ lướt qua đầu hắn trong vài giây ngắn ngủi, bởi vì hắn vẫn chưa quên rằng Trần An đã đổi chỗ làm rồi, hắn đến đây chỉ để tìm đồng nghiệp trước đây của anh, hỏi thăm xem anh đã đổi đến chỗ nào.
Triệu Tây Duy không quen biết đồng nghiệp của Trần An, bởi vì anh cũng chẳng quen người đồng nghiệp vào của hắn. Ngay từ lúc còn đi học Trần An đã không thích kết giao bạn bè.
"Trần An? Anh ấy từ chức lâu rồi, cụ thể là đi đâu thì tôi không biết." - Chỗ làm lúc trước của Trần An nay đã có người khác ngồi, nhưng cũng may là cô gái mặt tròn sát vách vẫn còn ngồi ở đó.
"Anh ấy và chúng tôi không thân thiết mấy, mấy buổi liên hoan sau khi tan làm anh ấy cũng không tham gia." - Cô gái mặt tròn ngồi dậy ló đầu qua tấm ngăn cách: "Không thì anh đi hỏi người khác thử đi."
"Cảm ơn, làm phiền rồi."
Triệu Tây Duy ra khỏi công ty, đứng ở cửa nhìn vào văn phòng, hắn nghĩ, đợi khi nào mình tìm được Trần An rồi, nhất định phải để em ấy vào làm việc trong văn phòng của mình.
Hắn lái xe một mạch về nhà, không ngừng gọi cho Trần An, gọi từ chiều hôm qua đến giờ vẫn tắt máy.
Triệu Tây Duy không biết có phải là do Trần An không để ý đến hay sao mà điện thoại đã tắt gần 24 tiếng rồi. Hắn bắt đầu cân nhắc xem mình có nên báo cảnh sát tìm người hay không.
Triệu Tây Duy đậu xe rồi đi lên lầu. Từ sau khi Trần An bỏ đi, hắn cũng ít khi về nhà. Chỉ mới hai tháng, trong nhà lại tựa như chưa từng có người ở.
Lý do để Trần An nói tiếng chia tay đến bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra. Triệu Tây Duy vốn cho rằng đây chỉ là một trận cãi vã nhỏ thôi, nhưng bởi vì hắn chưa kịp dỗ dành người nọ cho tốt mà đã phải ra khỏi nhà, cho nên Trần An vẫn còn giận dỗi.
Lúc đi công tác, hắn đã mua một món đồ ở nơi đó làm quà cho anh, là một khối thuỷ tinh hình mèo.
Trần An thích mèo, hắn thích Trần An.
Những ngày ấy bộn bề công việc, lại bị lệch múi giờ, mỗi ngày hắn chỉ có thể giành ra một ít thời gian vào 3 giờ sáng để gọi điện đánh thức Trần An. Ba giờ sáng ở chỗ hắn là vừa đúng bảy giờ rưỡi sáng ở thành phố B, Triệu Tây Duy sợ khi hắn không ở nhà, anh sẽ trộm thức đêm rồi lại không rời giường nổi.
Thật ra hắn rất không đồng ý để Trần An làm công việc này. Anh học vẽ được hơn chục năm, vào đại học hay làm nghiên cứu sinh đều là học trong phòng thiết kế, nhưng bây giờ lại chuyển sang phiên dịch viên.
"Em đang lãng phí thời gian của mình đó." - Triệu Tây Duy khi đó rất nghiêm túc thảo luận việc này cùng Trần An, muốn nói cho anh biết rằng việc anh đang làm chỉ tổ chôn vùi trình độ của mình.
"Nhưng mà em muốn ở gần anh thêm một chút." - Trần An ngồi lên đùi Triệu Tây Duy, vòng cánh tay qua cổ hắn, nghiêm túc nhìn hắn, như một con mèo đang chăm chú nhìn chủ nhân của mình.
Thế là Triệu Tây Duy đành nhượng bộ. Mỗi lần anh làm nũng hắn đều hoàn toàn mất khả năng phản kháng, hoặc nói đúng hơn là đối với người tên Trần An này, hắn không hề có cái gọi là phản kháng.
Triệu Tây Duy muốn giúp Trần An mở một phòng làm việc, nhưng lại không muốn anh quá bận rộn, không còn thời gian ở bên cạnh hắn nữa, cho nên sau khi Vương Lâm chọn xong địa chỉ lại quyết định đổi ý.
Đương nhiên Trần An cũng không biết chuyện này.
Kỳ thật Triệu Tây Duy cũng đã quên mất ngày hôm đó đã cãi vã cái gì với Trần An, dường như chỉ là một chuyện nhỏ. Thực tế là hắn cũng chẳng đôi co gì với anh, chỉ có một mình anh tức giận mà thôi.
Nhưng mà chuyện này cũng rất thường hay xảy ra, hắn không nghĩ rằng Trần An lại thừa dịp hắn đi công tác mà thu dọn đồ đạc bỏ đi, rõ ràng lúc call video trò chuyện vẫn không có biểu hiện gì khác thường.
Triệu Tây Duy có gọi đến, Trần An nghe máy, nhưng anh vẫn không muốn quay lại. Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu, Trần An thích hắn như vậy, tại sao lại nói không cần là không cần, trên mạng có nói rõ rằng một khi mèo biết yêu thì sẽ yêu rất lâu mà.
Triệu Tây Duy đưa mắt nhìn quanh phòng vài lần, Trần An mang đi tất cả mọi thứ, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tìm kiếm một thứ gì đó, cho dù chỉ là một chiếc áo khoác anh vô tình làm rơi.
Trần An không để ý đến hắn, không chịu nghe điện thoại của hắn, tin nhắn cũng không trả lời, hắn nhớ Trần An.
"An An, trở về đi, anh nhớ em."
Triệu Tây Duy gửi tin nhắn này xong, hắn mở hết mức âm lượng của chiếc điện thoại trước giờ luôn lặng thinh, không làm gì cả chỉ chăm chú ngồi chờ hồi âm của Trần An.
Kể từ khi công ty được đưa ra thị trường, mỗi ngày nếu không phải đi công tác thì là đi họp, lâu lắm rồi hắn mới có thời gian rảnh rỗi như thế này. Thật ra ngày hôm nay của hắn cũng không nhàn rỗi mấy, nhưng Trần An không ở bên cạnh, hắn chẳng thể làm tiếp được việc gì.
Triệu Tây Duy cầm điện thoại, cúi đầu ngồi cạnh giường. Hắn ngồi đến khi trời tối, điện thoại vẫn chưa reo.
Hắn đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt, nước còn chưa tắt, chiếc điện thoại trên giường đã reo lên đinh tai nhức óc.
- ---
Vương Lâm 王琳
- - Lâm 琳: viên ngọc đẹp
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương