Còn Nói Em Không Thích Ta

Chương 32: Đệ tử ký danh



Edit:hoahongdaoktx (wattpad)

Bây giờ tiểu sư đệ không phải là kẻ ương bướng kiêu ngạo, coi trời bằng vung như trước, tất nhiên Thanh Huyền sẽ không bắt nạt đệ tử ký danh* kia. Ngược lại, y chỉ muốn biết hiện giờ Ân Du đang ở đâu, vì sao ký ức lại có liên quan tới Tuyệt Thiên phong.

(Đệ tử ký danh: là đệ tử được nhận tạm thời, khi đến kỳ hạn mà không đạt yêu cầu sẽ phải rời khỏi núi, ngược lại thì sẽ trở thành đệ tử chính thức.)

Tốc độ bay của pháp khí rất nhanh, không đến nửa chén trà* nhỏ hai người đã trở lại ngọn núi lúc trước.

(Nửa chén trà: cách tính thời gian của người xưa, có nghĩa là thời gian để uống hết một nửa chén trà, tầm 5 – 7 phút)

Thanh Huyền nhảy xuống từ tiêu ngọc, mũi chân dừng trên thềm đá, làn gió mát lạnh phớt qua gương mặt, lá rụng lác đác xuống nền đất trước đó đã được ai đó quét dọn sạch sẽ.

Chu Tuần cất tiêu ngọc, đi phía sau Thanh Huyền: "Kỳ hạn ba năm sắp tới, sư phụ nói nếu hắn muốn ở lại Thất Thập phong thì tu vi cần đạt tới Luyện khí tầng bốn. Năm ngoái khó khăn lắm hắn mới đột phá Luyện khí tầng một, không biết giờ sao rồi. Khi lễ nhập môn chính thức kết thúc, sư phụ sẽ kiểm tra tu vi của hắn."

Phía trước chính là ngã rẽ, Chu Tuần đi rồi, bên tai Thanh Huyền liền không còn tiếng ai lải nhải nữa.

Bước dọc theo con đường lát đá, khi Thanh Huyền sắp về tới nhà thì thấy cách đó không xa có linh khí mỏng manh đang dao động. Phong chủ Thất Thập phong thu tổng cộng mười lăm đệ tử chính thức và một đệ tử ký danh, rồi dựa theo thứ tự nhập môn mà phân ra vị trí phòng ở tách biệt.

Chu Tuần vừa đi khỏi, không cần hỏi cũng biết người kia chính là đệ tử ký danh.

Cạnh thân hình gầy yếu đặt một cái chổi, thiếu niên ngồi khoanh chân, ngón tay đang kết thủ pháp, trán đổ mồ hôi ròng ròng, không nhìn ra biểu tình của cậu dưới lớp mặt nạ.

Miệng thiếu niên lẩm bẩm, linh khí mỏng manh trong không trung vừa mới ngưng tụ ở đầu ngón tay, còn chưa kịp dẫn vào trong cơ thể đã bị tan đi hơn nửa.

Cậu cũng không nhụt chí, tiếp tục hấp thu linh khí, cứ thế cho tới mười lần hiệu quả vẫn chẳng ăn thua.

"Thủ pháp và khẩu quyết của ngươi không đúng."

Giọng nói non nớt đột nhiên vang lên khiến động tác trên tay dừng lại, thiếu niên nhìn thấy người đến là tiểu sư đệ thì chợt cứng đờ người, sững sờ một lúc lâu vẫn không biết nên làm thế nào cho phải.

Thanh Huyền rũ mắt, bảo: "Nhìn."

Ngón tay trắng trẻo nhanh nhẹn kết thủ pháp mà thiếu niên vừa làm, động tác như mây bay nước chảy, vui mắt êm tai. Giọng nói của cậu bé rõ ràng lúc nãy rất trong trẻo mềm mại, nhưng lúc đọc khẩu quyết thì lại vô cùng lạnh nhạt hờ hững.

Dừng tay lại, thấy thiếu niên trước mắt hơi ngửa đầu ngẩn người nhìn mình, Thanh Huyền hỏi: "Xem vậy có hiểu không?"

Thiếu niên hoàn hồn, gật đầu, lên tiếng: "Đã rõ rồi, cảm ơn."

Hẳn là đang trong giai đoạn vỡ giọng, tiếng nói của thiếu niên hơi khàn khàn, lúc thanh lúc trầm, nhưng không hề khó nghe.

Trở về phòng, Thanh Huyền mệt rã rời. Đây là thế giới ở trong tâm ma, thế nên y tu luyện ra sao thì tốc độ tăng trưởng tu vi của thân thể này so với trước cũng chỉ nhanh hơn chút ít.

Nhưng mà có tu vi vẫn hành động thuận tiện hơn nhiều, Thanh Huyền cởi áo ngoài, nằm trên giường đệm mềm mại, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sớm hôm sau, tiếng gõ cửa như thường lệ vang lên.

Thanh Huyền khoác áo ngoài, mở cửa thì thấy thiếu niên đêm qua im lặng đứng trước mắt, tay bưng chậu rửa mặt và đồ ăn.

Đệ tử ký danh tuy là đệ tử nhưng địa vị so với người hầu chẳng khác là bao, phải phụ trách những việc vặt trên núi. Tuy nhiên hơn mười vị sư huynh sư tỷ không cần người hầu hạ, vừa lúc tiểu sư đệ mới tám tuổi, ngày thường lại nghịch ngợm chẳng chịu nghe lời cho nên họ không muốn chăm sóc cậu bé, vì thế việc hầu hạ tiểu sư đệ liền trở thành việc của đệ tử ký danh.

"Thập thất sư huynh, rửa mặt xong rồi ăn một chút là có thể đến học đường rồi."

Thanh Huyền xoay người, để thiếu niên bước vào: "Đặt ở đó đi."

Thấy Thanh Huyền chỉnh lại đai ngọc trên thắt lưng, thiếu niên bước đến trước mặt y, vươn tay định giúp y sửa sang lại vạt áo. Thanh Huyền thấy vậy liền tránh ra, y không có thói quen để người khác hầu hạ: "Nếu ngươi có việc thì cứ đi đi."

Thực sự Thanh Huyền không thích mang phát quan*, y ở Thần cung tự do tự tại đã quen, chẳng thích trên đỉnh đầu có thứ đồ trang trí gì cả, nên tiện tay cầm lấy dải vải cột tóc lên.

(Phát quan: là vật trang trí thường có dáng trụ tròn khảm ngọc được cài lên búi tóc dựng thẳng trên đỉnh đầu)

Thiếu niên thấy thế cũng không rời đi mà bưng bát cháo còn toả hơi nóng lên, múc một muỗng nhỏ, thổi cho nguội.

Thanh Huyền vừa sửa sang xong thì một muỗng cháo nhỏ ghé sát vào miệng.

Thiếu niên thấy y không động đậy, đôi lông mày đẹp sau lớp mặt nạ hơi nhíu, chẳng lẽ cháo vẫn còn nóng? Thiếu niên bèn thổi thêm chút nữa rồi lại đưa tới bên môi Thanh Huyền, lần này cái muỗng đặt rất gần, chỉ cần y há miệng ra là có thể nuốt xuống.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...