Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài
Chương 112: Xin Đừng Làm Hại Tôi Nữa
Ngay lúc này, Đường Thi như một chú chim cúi đầu sợ hãi, trong lòng BạcDạ đau đớn như bị dao cắt.Anh không biết vì sao bản thân lại như thế này, chỉ cần nhìn thấy cô đau khổ, anh cũng sẽ đau khổ theo...Đường Thi ôm lấy chính bản thân mình, run rẩy, bất lực nói: "Tôi không có... Tôi không giết người..."Năm năm trước, rốt cuộc là ai đã đẩy cô vào vòng xoáy này?Bạc Dạ từ từ đi tới chỗ cô, nhẹ nhàng trấn an cô: "Đường Thi, là tôi." Đường Thi ngầng đầu lên, hai mắt ngơ ngác nhìn Bạc Dạ: "Là anh."Ánh mắt đó khiến cả trái tim của Bạc Dạ trở nên lạnh lẽo, hai người nhìn nhau, từ đáy mắt của Bạc Dạ, Đường Thi nhìn thấy chính bản thân mình bé nhỏ hệt như một cái bóng vậy.Cô nói: "Bạc Dạ... Anh có thể nhất quyết không bỏ đứa bé, nhưng tôi thì lại không thể làm được, thực sự rất đáng tiếc."Thực sự rất đáng tiếc.Cô nói: "Bạc Dạ, đừng làm hại tôi nữa!"Toàn thân của Bạc Dạ run rẩy, anh muốn giữ Đường Thi lại, nhưng... anh lại không có đủ dũng khí để làm điều đó.Thậm chí anh còn không dám bước tới để chạm vào người phụ nữ toàn thân đang bị thương nặng kia.Đường Thi lấy tay ôm lấy bụng mình, hỏi một câu: "Đứa bé vẫn còn chứ?" Viền mắt của Bạc Dạ đỏ hoe, chậm rãi nhắm mắt lại: "Thời kỳ đầu mang thai thân thể quá yếu cho nên đứa bé không thể giữ được."Đường Thi dần dần nở một nụ cười.Cô cười đến mức nước mắt cũng chảy ra, cười đến mức toàn thân không ngừng được mà co giật. Trong cơn mông lung, cô nhìn thấy vẻ mặt đau đớn trên khuôn mặt của Bạc Dạ trong dòng nước mắt mờ mịt. Dường như vì quá sung sướng mà cô càng ngày càng cười lớn hơn."Bạc Dạ, thật lòng tôi không muốn đứa bé này được sinh ra, và cũng không muốn có bất cứ liên quan gì đến anh! Nếu đứa bé này được sinh ra thì cũng phải chịu sự đau khổ, ngược lại tôi thấy cứ để nó ra đi trước, như vậy sẽ tốt hơn!"Lúc này Bạc Dạ ghì chặt bả vai của Đường Thi: "Rốt cuộc em căm hận tôi đến mức nào?""Căm hận?" Đường Thi mở to hai con mắt nhìn Bạc Dạ, hai mắt đều căng ra: "Bạc Dạ, không phải anh đang muốn tôi chuộc tội sao! Không phải anhyêu An Mật đến chết sao! Tại sao, con của tôi, anh cũng đau lòng sao?" "Em còn mặt mũi để nói đến An Mật sao?" Bạc Dạ vô thức phản bác lại:"Em có tư cách gì..."Nhưng khi mới nói được nửa lời, anh đã bắt đầu cảm thấy choáng váng. Quá khứ đều có thể làm tổn thương con người, bây giờ dĩ nhiên điều đó nghẹn lại ở cổ họng anh, không thể nói thành lời.Tại sao... Tại sao?Đường Thi châm chọc cười: "Tại sao, anh đang muốn nói tôi mang tội danh giết người có phải không? Cũng tốt thôi, dù sao trong tay tôi đang nắm giữ rất nhiều mạng người, bây giờ trên lưng lại còn có cả đứa con của chính mình!"Những lời nói này của Đường Thi làm tổn thương người khác đến bảy phần, ba phần làm tổn thương chính mình.Ánh mắt đau đớn của Bạc Dạ nhìn theo cô, ngón tay nhanh chóng siết chặt: "Tại sao em lại có thể độc ác như vậy!" "Không bằng việc đại gia luôn muốn có một cuộc sống giàu sang!"Đường Thi cười điên cuồng, tiếng cười ấy từng chút một cửa vào sâu thằm tâm hồn của Bạc Dạ: "Không phải anh muốn trả thù tôi sao! Không phải muốn bắt tôi lại sao! Cố lên! Bạc Dạ, hãy dùng tất cả sức lực của mình để đánh bại tôi đi!""Tôi nói cho anh biết, tất cả, tất cả những gì anh đã làm với tôi, tôi đều nhớ rất kỹ. Tốt hơn là anh đừng hối hận, nếu không, tôi không động đến anh thì tự có người sẽ thay tôi xử lí anh! Tôi sẽ làm tất cả vì bản thân mình!"Đừng tha thứ, cả cuộc đời này đừng bao giờ tha thứ, đừng giẫm lên vết xe đổ, đừng hòa giải, phải để cho anh ta cảm nhận tất cả những đau xót, phải để anh ta trả giá cho những sai phạm của mình. Đừng cho anh ta cơ hội, đừng để anh ta có cơ hội chuộc tội, những gì đã mất đi thì không thể lấy lại được nữa. Nếu anh ta tỉnh táo mà cảm thấy hối hận trong những năm tới, kết cục cuối cùng anh ta nhận được là dày vò chính bản thân mình!Vì yêu và hận thù của cô đã kết thúc, thà rằng mang tất cả kết thúc luôn di!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương