Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 13



Chương 13: Vậy em thích người như thế nào?

 

Đây là một trai nghiệm mới lạ, Cố Thanh Yến lớn lên trong cô nhi viện, trừ trao đổi lợi ích, chưa bao giờ được hưởng cảm giác đơn giản được người yêu thương.

 

Nam nhân trước mặt mạnh mẽ lạnh lùng, không hợp tình người, lại là người bất ngờ ưu ái cậu.

 

Cố Thanh Yến đã quen một mình gánh vác mọi việc không khỏi có chút cảm động nho nhỏ.

 

Cậu  là người người không phạm ta, ta không phạm người, nếu ngươi phạm ta ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần, cũng sẵn lòng đền đáp lại. Nếu Lục Vọng đối tốt với cậu, cậu sẽ không ngại làm chút chuyện cho Lục Vọng cảm thấy vui vẻ.

 

"Tên Lý Thừa Trác này thích đàn ông sao?" Cố Thanh Yến tức giận hỏi.

 

Hai người đàn ông trước mắt bao người ấp ấp ôm ôm, cử chỉ thân mật, chỉ cần mắt không mù não không tàn đều nhìn ra được.

 

"Trước đây hắn ngẫu nhiên cố ý tiếp cận cháu, có phải cũng muốn chơi cháu không?"

 

Lời này được nói trắng ra lại nổi giận đùng đùng, Cố Thanh Yến giống như một chú mèo bị giẫm phải đuôi, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Quá ghê tởm!"

 

Mày kiếm của Lục Vọng khẽ nhếch: "Thích đàn ông là ghê tởm sao?"

 

"Cháu không quan tâm hắn thích nam hay nữ! Trong ngực ôm một người s* s**ng một người trong lòng lại tơ tưởng một khác chính là ghê tởm!"

 

Cậu chưa từng thích ai, cũng không biết tương lai có cơ hội thích người khác không, càng không biết người này là nam hay nữ, nhưng người cậu thích nhất định phải sạch sẽ cả thể xác lẫn tinh thần!

 

Ở phương diện tình cảm này, cậu yêu cầu rất cao, dù sao tình cảm không thể xem như cơm, nhưng một khi tình cảm bị phản bội, so với chết còn khó chịu hơn!

 

Cho nên cậu sẽ không dễ dàng động lòng với ai.

 

"Ừm." Lục Vọng hiếm có mà đồng ý.

 

Cố Thanh Yến càng nói càng tức giận: "Hắn xem cháu là thằng ngốc sao? Cho rằng tùy tùy tiện tiện dù vài thủ đoạn nhỏ liền khiến cháu tình sâu nghĩa nặng với hắn?"

 

"Sao không tiểu một bãi rồi soi xem mình có xứng hay không! Cho dù cháu thích nam, cũng sẽ không thích loại tiểu nhân dối trá như hắn!"

 

Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của thiếu niên giận đến đỏ bừng, đôi mắt trong như nước bởi vì lửa giận mà rực rỡ lấp lánh, Lục Vọng nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, trầm giọng hỏi: "Vậy em thích người như thế nào?"

 

Cố Thanh Yến bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, chớp chớp mắt, vẻ mặt có chút mờ mịt, sau đó, cậu đưa mắt nhìn về hướng Lục Vọng, chần chờ nói: "Chắc là giống như chú nhỏ đi."

 

"Lớn lên đẹp trai, dáng người tuyệt hảo, đối tốt với cháu......" Cố Thanh Yến liệt kê từng điểm, giọng điệu từ do dự khi vừa mới bắt đầu biến thành kiên định, "Đúng! Chính là giống như chú nhỏ vậy!"

 

Ánh mắt cậu sáng quắc nhìn Lục Vọng, trong mắt chứa đầy vui mừng và tin cậy: "Cháu tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đối phương lớn tuổi có thể dẫn dắt cháu, tính tình cháu không tốt, đối phương cảm xúc ổn định có thể bao dung cháu, cháu cái gì cũng không biết có khả năng sẽ không kiếm được nhiều tiền, nhưng đối phương năng lực vượt trội không cần cháu giúp đỡ......"

 

Nói rồi lại nói, bỗng nhiên Cố Thanh Yến trở nên thất vọng.

 

"Chú nhỏ chú ưu tú như vậy, nếu lấy chú để tham khảo sẽ rất khó tìm được nửa kia. Cháu tệ như vậy, vẫn là tự yêu lấy mình, đừng liên lụy người khác sẽ tốt hơn."

 

Những lời nói của đứa nhỏ làm góc cạnh của khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Lục Vọng mềm mại đi không ít, anh nhẹ giọng nói: "Em còn nhỏ, có thể từ từ tìm."

 

"Em không ngốc, không hiểu chuyện gì có thể từ từ học."

 

"Dạ, cháu biết rồi!" Cố Thanh Yến được an ủi, vui vẻ lộ ra nụ cười với anh.

 

Cảm xúc thiếu niên tới nhanh đi cũng nhanh, căn bản là không để việc này trong lòng. Đôi mắt đen nhánh của Lục Vọng nhìn thẳng cậu, bình tĩnh mở miệng: "Có chuyện cần nói với em, em chuẩn bị tâm lý cho tốt."

 

Cố Thanh Yến rất tò mò: "Chuyện gì ạ?"

 

"Em không cảm thấy hắn cũng mẹ em Lục phu nhân rất giống nhau sao?" Lục Vọng chuyển màn hình giám sát đến bên người Chu Tử Kỳ.

 

Cố Thanh Yến hơi giật mình, cẩn thận đánh giá ngũ quan Chu Tử Kỳ, ngạc nhiên nói: "Hình như vậy! Khó trách cháu cảm thấy hắn rất quen mắt!"

 

Lục Vọng không có khả năng vô duyên vô cớ kêu cậu đến xem Chu Tử Kỳ và Lý Thừa Trác, cũng không có khả năng đột nhiên nhắc đến chuyện Chu Tử Kỳ giống Hứa Tuệ Dung, Cố Thanh Yến suy đoán Lục Vọng hẳn là đã biết chuyện cậu và Chu Tử Kỳ bị ôm nhầm, trên mặt lộ ra nghi hoặc, nhăn khuôn mặt nhỏ hỏi: "Hắn là cháu trai mẹ cháu hay là cháu ngoại? Nhưng mẹ cháu là con một, ông ngoại bà ngoại cháu không còn đứa con nào khác......"

 

Lục Vọng dùng sự thật tàn khốc phá hủy sự ngây thơ của cậu: "Hắn mới là con trai ruột của Lục Văn Đức và Hứa Tuệ Dung, hai người bọn em là bị ôm nhầm."

 

"Hắn đến đây chính là vì muốn nhận lại cha mẹ ruột của mình."

 

Cái gì? Con ngươi Cố Thanh Yến chợt co chặt, cả người cứng đờ giống như bị sét đánh.

 

Không khí im lặng quỷ dị, Lục Vọng mặt không cảm xúc ngồi nhìn, chờ Cố Thanh Yến phục hồi tinh thần lại.

 

Qua rất lâu, Cố Thanh Yến môi run run, trong mắt tràn đầy cảnh giác, âm thanh cậu run rẩy hỏi: "Chú nhỏ......"

 

"Vừa rồi chú nói đùa với cháu đúng không?"

 

Thiếu niên một bộ dạng muốn khóc, hốc mắt đỏ lên, trong mắt chứa đầy nước mắt, tựa như chú cún sắp bị chủ nhân vứt bỏ, rất đáng thương.

 

Lục Vọng nhướng mày: "Tôi trong giống người thích nói đùa lắm sao?"

 

Cố Thanh Yến chấn động, tay đặt bên người đột nhiên nắm chặt, cậu khẩn trương hướng về Lục Vọng rống lớn: "Chú đừng ở đây nói hươu nói vượn! Cháu sao có thể không phải con trai của ba mẹ được!"

 

"Lục Tinh Trạch." Lục Vọng không vui gọi thẳng tên cậu.

 

Cố Thanh Yến lập tức rơi vào trạng thái khủng hoảng cực độ, cậu chỉ có thể dùng những lời nói bén nhọn phát tiết cảm xúc của chính mình: "Cháu là Lục Tinh Trạch! Cháu chính là người Lục gia! Chú đừng có gạt cháu!!"

 

Hét xong, Cố Thanh Yến cũng không quay đầu lại mà xông ra ngoài.

 

Lục Vọng khẽ nhíu mày, phân phó cho vệ sĩ: "Đi theo em ấy."

 

Cố Thanh Yến không quan tâm lao ra văn phòng, trong màn hình giám sát, cậu chạy đến trước thang máy, đứng yên, cắn môi ngăn không cho nước mắt chảy xuống, ngón tay liều mạng ấn vào cái nút trên tường, cuối cùng cửa thang máy cũng mở, cậu liền lao đầu về phía trước.

 

Khi thang máy xuống đến tầng trệt, Cố Thanh Yến với đôi mắt đỏ hoe lao ra khỏi tòa nhà.

 

Trong đoạn đường sầm uất của trung tâm thành phố, người nhiều xe đông, hậu quả của sự nổi cơn thịnh nộ của Cố Thanh Yến chính là, nếu không phải vệ sĩ tay mắt lanh lẹ túm được cậu, cậu suýt chút nữa đã bị xe tông phải.

 

"ĐM mày bị bệnh tâm thần à! Muốn chết thì chết xa một chút!"

 

Trong tiếng chửi rửa giận dữ của tài xế, Cố Thanh Yến thoát khỏi vệ sĩ, nghiêng ngả lảo đảo đi trên đường.

 

Lục Vọng biết cậu nhất thời không tiếp nhận được, cũng chuẩn bị cho cậu một khoảng thời gian để tiêu hóa, nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, Cố Thanh Yến chân trước mới vừa đi, sau lưng anh liền nhận được một cuộc điện thoại.

 

"Được, tôi biết rồi, tôi lập tức trở về." Lục Vọng giữa mày u ám quanh quẩn, yêu cầu trợ lý đặt chuyến bay nhanh nhất đến Kinh Thị.

 

Trước khi đi anh đã liên lạc với vệ sĩ.

 

Cố Thanh Yến bị những hòn đá nhấp nhô làm suýt ngã trên mặt đất, vệ sĩ vừa định đỡ cậu đã nhận được điện thoại của Lục Vọng.

 

"Đưa điện thoại cho em ấy."

 

Vệ sĩ nghe lời đặt điện thoại vào tai Cố Thanh Yến với khuôn mặt đẫm nước mắt chật vật không chịu nổi.

 

"Lục Tinh Trạch, hiện tại tôi có việc gấp phải về Kinh Thị một chuyến, hai ngày này em suy nghĩ cho rõ ràng, chờ tôi trở lại em hãy nói cho tôi biết, em là muốn ở lại tiếp tục làm tiểu thiếu gia Lục gia, hay là muốn trở về với cha mẹ ruột của mình......"

 

"Em nhớ kỹ, mặc kệ em đưa ra lựa chọn gì, tôi đều có thể bảo đảm cuộc sống của em sẽ không bao giờ tệ hơn hiện tại."

 

"Em không cần phải băn khoăn bất kỳ điều gì."

 

Đây là hứa hẹn Lục Vọng cho cậu, nam nhân nói ngắn gọn rồi cúp máy. Bị té ngã trên mặt đất, tóc đã che đi đôi mắt khóe miệng Cố Thanh Yến chậm rãi cong lên một nụ cười.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...