Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 222



Chương 222: Nam nhân ngây thơ

 

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trái tim như bị ai nhéo lấy, từng trận co rút đau đớn lan tràn đến khắp cơ thể, chờ khi Cố Thanh Yến phản ứng lại, nước mắt đã lăn dài trên má.

 

Chất lỏng lạnh lẽo từ gương mặt chảy xuống, Cố Thanh Yến s* s**ng, không hiểu nỗi khổ sở trong lòng từ đâu mà đến.

 

Tại sao lại khóc?

 

Cậu đã rất lâu rồi không rơi nước mắt vì đau khổ.

 

Lần cuối cùng khóc là khi nào?

 

Là thời điểm nằm trên giường bệnh chờ chết chăng?

 

...... Cũng không phải.

 

Hốc mắt Cố Thanh Yến đỏ hoe chìm đắm trong ký ức xa xăm, làm thế nào cũng không nghĩ ra là vì sao, chỉ cảm thấy lúc ấy thế giới thật đen tối, cậu sống như cái xác không hồn, còn khổ hơn cả cái chết!

 

Không đúng.

 

Chuyện quan trọng như vậy cậu không thể không nhớ ra!

 

Cố Thanh Yến thông minh lập tức nhận ra có vấn đề.

 

Cậu đột ngột bật người dậy, lại quên chân mình đã bị gãy, cử động quá mạnh làm động đến vết thương, cậu hít một hơi vì đau.

 

Thấy phía sau có động tĩnh, nam nhân ngồi trong bóng tối quay đầu lại ——

 

Nam nhân có gương mặt góc cạnh ngược sáng càng thêm sắc bén, đôi mắt đen láy lắng đọng trăm vạn năm nhìn Cố Thanh Yến bằng ánh mắt sáng rực, nội tâm cuồn cuộn rất nhiều cảm xúc khó tả.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Thanh Yến đột nhiên cứng đờ, nắm tay không tự giác siết chặt.

 

Khuôn mặt vẫn quen thuộc như cũ, nhưng khí chất tỏa ra từ anh lại không giống bất kỳ ai.

 

Cố Thanh Yến khàn giọng hỏi: "Anh là ai?"

 

Cậu nói rất chậm rãi, nhưng ánh mắt lại trở nên sắc bén cảnh giác đánh giá nam nhân trước mặt.

 

Nam nhân không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu một lúc mới nhấc chân đi đến bên mép giường, vươn tay chạm vào gương mặt tái nhợt của cậu, làn da hơi lạnh, nhưng xúc cảm chân thật của da thịt từ lòng bàn tay truyền tới đại não, làm anh quyến luyến nhéo nhéo.

 

Cố Thanh Yến ngơ ngác vỗ tay anh, không hiểu sao mình lại không tránh né.

 

Một tia quái dị nảy lên trong lòng.

 

Ở thế giới này, cậu như một kẻ ngoại lai, trước mắt linh hồn của cậu và thân thể này cực kỳ phù hợp, đối với dự cảm nguy hiểm cậu vô cùng nhạy bén, cậu có thể trăm phần trăm khống chế thân thể này, dưới tình huống như vậy, cậu không tránh né loại hành động đột ngột của nam nhân chỉ có thể chứng minh một điều, trong tiềm thức linh hồn cậu không bài xích nam nhân này!

 

Cố Thanh Yến rũ mi, quay đầu đi.

 

Chỉ trong chốc lát, bình dịch trên tay cậu đã truyền xong, áp suất thấp bên trong bình đã hút máu ngược trở lại.

 

Ngay khi nhìn thấy tia máu kia xuất hiện, nam nhân lập tức chú ý, bàn tay với khớp xương rõ ràng ấn mạnh vào chuông báo, chỉ vài giây sau hộ lý đã đến thay cho Cố Thanh Yến một bình dịch mới tiếp tục truyền dịch.

 

Máu chảy ngược là một việc nhỏ thường thấy, nhưng Cố Thanh Yến lại chú ý tới bàn tay hơi run của nam nhân, đôi mắt anh sa sầm, khuôn mặt tuấn tú căng chặt, môi mỏng mím chặt, nắm tay siết chặt nổi cả gân xanh, toàn thân như đang có chịu đựng một điều gì đó.

 

Tim lại có một chút đau, chỉ là không phải quá khổ sở, mà là......

 

"Tôi khát."

 

Lời này đã cứu rỗi nam nhân đang chìm trong cảm xúc nào đó, anh bỗng nhiên hoàn hồn, bước nhanh đến tủ đầu giường cầm một cái ly, rót cho Cố Thanh Yến một ly nước ấm.

 

Cẩn thận đưa ly nước đến trước mặt Cố Thanh Yến, Cố Thanh Yến mặt không cảm xúc nhìn anh, bình tĩnh nói: "Đút tôi."

 

Nam nhân sửng sốt, Cố Thanh Yến khẽ nhíu mày, "Vào lúc này, cho dù là A Nhĩ Nạp Tư cũng sẽ biết phải chăm sóc tôi như thế nào."

 

Ánh mắt cậu hơi mang theo khiển trách và bất mãn, hầu kết nam nhân lăn lộn, chăm chú nhìn xuống cậu, đôi môi mỏng khẽ nhếch, uống một ngụm nước sau đó áp lên đôi môi tái nhợt, đút qua.

 

Đáy mắt Cố Thanh Yến hiện lên ý cười, cảm nhận được cơ thể căng cứng của nam nhân, nhanh chóng chuyển từ dè dặt dang dịu dàng thân trọng khi hôn xuống anh.

 

Uống nước xong, Cố Thanh Yến nhìn thẳng vào anh, l**m l**m đôi môi đã trở nên ướt át, giọng điệu sắc bén: "Hôn tôi, là phải có trách nhiệm với tôi. Anh có biết không?"

 

Nam nhân thả lỏng thể, chỉ nói một chữ: "Ừm."

 

Trong vụ tai nạn bởi vì Cố Thanh Yến chắn trước A Nhĩ Nạp Tư, cho nên Cố Thanh Yến vỡ đầu chảy máu, chân cũng bị gãy, nhưng A Nhĩ Nạp Tư cũng không phải không bị thương.

 

Nam nhân này như hũ nút, nếu mình không hỏi đoán chừng sẽ không mở miệng, vì thế Cố Thanh Yến trực tiếp dùng miệng lưỡi ra lệnh hỏi: "Bị thương thế nào? c** q**n áo ra tôi xem."

 

Trong mắt nam nhân hiện lên một tia chần chờ, dưới tầm mắt của Cố Thanh Yến những ngón tay thon dài chậm rãi mở từng nút áo sơ mi, một nút, hai nút, ba nút...... Bởi vì Lệ Kiêu quanh năm ngồi văn phòng, cho dù có rèn luyện cũng là đi phòng tập thể hình, cho nên da thịt trắng hơn người khác rất nhiều, khiến những vết trầy xước và bầm tím trên cơ thể càng thêm nổi bật.

 

Thấy Cố Thanh Yến mắt cũng không chớp mà nhìn b* ng*c tr*n tr** của mình, nam nhân không được tự nhiên đỏ bừng tai.

 

Phát hiện này làm Cố Thanh Yến cảm thấy vô cùng mới lạ, cậu nhướng mày nói: "Phía sau thì sao? Quay lại cho tôi xem."

 

Nam nhân mím môi, nghe lời xoay người lại.

 

Cố Thanh Yến nheo mắt, nhíu chặt mày.

 

Vị trí nốt ruồi son trên người Lệ Kiêu đã không thấy nữa!

 

...... Cho nên nốt ruồi son này không thật sự là một nốt ruồi?

 

Vậy nốt đỏ đó sao lại biến mất?

 

Trong lòng Cố Thanh Yến nảy ra một suy đoán, nhưng cậu cũng không chắc chắn.

 

Cần phải xác minh.

 

"Chân có bị thương không?"

 

Làm như sợ Cố Thanh Yến bắt anh c** q**n ra, nam nhân trả lời rất nhanh: "Không có."

 

Giống nói vẫn vậy, nhưng nghe vào lỗ tai lại có vẻ thêm phần thẹn thùng và lo lắng.

 

Một nam nhân trưởng thành mà lại thẹn thùng như vậy?

 

Cố Thanh Yến lập tức thấy hứng thú, nói: "Tôi thích nam nhân khẳng khái nam tính, da rám nắng một chút." Bất kể Lục Vọng, A Nhĩ Nạp Tư, hay là Lãnh Diệc Hàn và Caesar, dáng người và màu da đều hợp ý cậu, cực kỳ có vẻ đẹp nam tính.

 

"Tôi sẽ rèn luyện."

 

So với những người khác cơ thể Lệ Kiêu có phần kém hơn, Cố Thanh Yến nói nghiêm túc như vậy làm lỗ tai nam nhân càng thêm đỏ.

 

"Mặc áo vào đi. Tiểu Vũ có biết chúng ta gặp rắc rối không?"

 

Nam nhân như vừa được đại xá thở phào nhẹ nhõm, vừa mặc lại áo vừa trả lời: "Không, tôi nói em có việc gấp phải về trường trước."

 

Cố Thanh Yến gật gật đầu, hỏi: "Hiện tại là lúc nào?"

 

"Em ngủ một đêm, đã xin nghỉ giúp em." Nam nhân lót thêm cho cậu một cái gối, nâng đầu giường lên cho cậu tiện nằm.

 

"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên, nam nhân nói "mời vào", trợ lý Lệ Kiêu mở cửa, đẩy một xe đồ ăn tiến vào.

 

"Lệ tổng, Cố thiếu gia, mời dùng cơm."

 

Cháo cá, bánh bao hấp, sữa đậu nành, một phần cải luộc, một bát trái cây, vẫn là một thực đơn rất lành mạnh.

 

Lấy nước súc miệng và khăn lông cho Cố Thanh Yến, sau đó dọn bàn nhỏ ra, đặt bữa sáng lên bàn.

 

"Yến......" Dường như trước đây chưa từng gọi Cố Thanh Yến bằng tên thân mật này, nam nhân hơi dừng lại, mới uốn lưỡi tiếp tục nói, "Yến Yến muốn ăn gì?"

 

"Những lúc thế này anh không cần hỏi, anh đút cái gì tôi ăn cái đó."

 

Cố Thanh Yến lên tiếng, nam nhân mới dùng chén nhỏ múc cho cậu một chén cháo, động tác vụng về đút cậu ăn.

 

Ăn một ngụm cháo, ăn một nhánh cải ngồng, ăn một cái bánh bao hấp, uống một ngụm sữa đậu nành, nam nhân chậm rãi đút từng chút, khi Cố Thanh Yến ăn xong, lau miệng cho cậu, rồi mới đẩy đĩa trái cây qua, để cậu dùng nĩa ăn.

 

"Anh không ăn sao? Vẫn còn rất nhiều." Cố Thanh Yến đưa miếng dưa Hami đến bên miệng anh, nhìn vào mắt anh hỏi, "Chê tôi đã cắn rồi hửm?"

 

Nam nhân ngẩn người, vội vàng lắc đầu, không chút do dự há miệng, cắn xuống miếng dưa Hami.

 

Cố Thanh Yến cong khóe môi, tự mình cũng xiên một dưa Hami vàng tươi cho vào miệng.

 

Vị ngọt giòn tan trong khoang miệng, nam nhân ngượng ngùng dời tầm mắt, lỗ tai đỏ hơn cả máu.

 

Cứu mạng, sao có thể ngây thơ như vậy chứ?

 

Cảm giác hiện tại của Cố Thanh Yến chính là, cậu, một tra nam đùa bỡn tình cảm người khác một chân đạp N thuyền gặp được một nam nhân ngây thơ, không thể không đích thân trêu chọc đối phương.

 

Nuốt dưa Hami xuống, nam nhân giơ tay lấy tất cả cháo bánh bao... Cố Thanh Yến ăn còn thừa càn quét sạch sẽ.

 

Thấy Cố Thanh Yến nhìn chằm chằm mình, nam nhân thấp giọng hỏi: "Muốn chơi game hay xem phim không?"

 

"Anh chơi cùng tôi?" Cố Thanh Yến khẽ cười.

 

Nam nhân dùng ngữ khí thương lượng: "Tôi đi xử lý giấy tờ trước, sau đó chơi cùng em, được không?"

 

"Anh cảm thấy sao?" Cố Thanh Yến cười như không cười hỏi.

 

Nam nhân không đáp lời, Cố Thanh Yến tiến đến trước mặt anh, "Trong ấn tượng của anh, anh cảm thấy tôi là một người vô lý như vậy sao?"

 

Nam nhân giật mình, "Không phải, em trước nay đều sẽ không......"

 

Nói rồi nam nhân như chợt nhớ tới cái gì đó mà im bặt.

 

"Sẽ không cái gì?" Ánh mắt Cố Thanh Yến trở nên nghiêm túc, "Có chuyện gì anh biết mà tôi không biết?"

 

"Chúng ta trước kia có quen nhau không?"

 

"Cho nên anh là ai?"

 

"Bọn họ đâu rồi?"

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...