Chương 27: Một chút trà xanh
Khi nhận được tin nhắn, Lục Vọng cũng vừa lúc đang dùng bữa tối.
Lần đầu tiên có người nói muốn nấu cơm cho anh, tuy rằng chỉ là một bát mì đơn giản, nhưng tâm ý khó có được.
Nhìn màu sắc bát mì được phối vô cùng đẹp mặt, Lục Vọng bỗng nhiên không còn hứng thú với những món ăn tinh tế đang ở trước mặt.
Anh muốn nếm thử bát mì do thiếu niên nấu.
"Đặt vé máy bay sáng thứ 7 bay đến thành phố B."
Anh bị thiếu niên khơi mào lên cảm giác thèm ăn, đồng thời anh cũng chú ý đến nội dung một tin nhắn khác của thiếu niên -- Anh trai ăn hết đồ ăn rồi, cháu và mẹ đành phải ăn món khác.
Lục gia tuy rằng không tính là hào môn thế gia hàng đầu, nhưng làm một bữa cơm, đặc biệt là dưới tình huống có nữ chủ nhân và hai vị thiếu gia đều phải dùng cơm, người nấu ăn không thể không kiểm soát được lượng thứ ăn của mỗi người.
Lượng thức ăn ba người bị một người ăn, loại trừ lượng đồ ăn ít, bị bỏ đói mấy ngày, vậy chỉ còn lại là cố ý.
Lại có vệ sĩ báo lại với anh, Chu Tử Kỳ ra lệnh cho tài xế lái xe về nhà, tin tức về Lục Tinh Trạch bị bỏ lại một mình, có thể thấy được vị thiếu gia thật mới được Lục gia nhận về này cực kỳ thù dai, lòng dạ hẹp hòi, thích bày trò vụn vặt cho dư luận chú ý.
Thiếu niên trước đây được vợ chồng Lục gia chiều chuộng, sao có thể chịu nổi ủy khuất như vậy?
Xe không cho rước, cơm không cho ăn, còn phải tự mình ra tay, lấy tính tình kiêu ngạo của thiếu niên nhất định sẽ không có ý định mách lẻo với cha mẹ nuôi, chỉ cần Chu Tử Kỳ không làm gì quá đáng, thiếu niên đều chỉ biết chịu đựng.
Ai là người nói cho cậu biết cậu không phải con ruột vợ chồng Lục gia mà chỉ là bị ôm nhầm?
Thân phận đáng xấu hổ như vậy là cái gai trong lòng thiếu niên, thời thời khắc khắc nhắc nhở cậu, cậu đã chiếm thân phận thiếu gia Lục gia của Chu Tử Kỳ Lục hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực* suốt bao nhiêu năm.
*Cẩm y ngọc thực: quần áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc, ý chỉ cuộc sống giàu sang, ăn ngon mặc đẹp.
Nhưng đây không phải lỗi của cậu, cậu không cần để bản thân chịu thiệt.
Lục Vọng trước nay cũng không biết chính mình vậy mà lạ có loại cảm xúc tiêu chuẩn kép như vậy, không thể phủ nhận chính là, tuy rằng anh không cùng thiếu niên chung sống được bao lâu, nhưng anh thật sự rất để ý Lục Tinh Trạch.
Không thể nói rõ nguyên nhân, có lẽ là thời điểm thiếu niên dùng đôi mắt đen nhánh xinh đẹp lóng lánh ánh sáng nhìn anh, trên mặt cũng treo một nụ cười rạng rỡ trong sáng, tựa như một đóa hoa hồng trắng lộng lẫy nở ra vì bạn, có thể làm bạn thấy đẹp mắt đồng thời lại còn phát ra hương thơm làm tâm tình bạn sung sướng.
Cho nên, Lục Vọng không ngần ngại dành sự quan tâm đặc biệt cho đối phương.
Ví dụ như trở về chống lưng cho thiếu niên hay gì đó.
Vợ chồng Lục Văn Đức và Hứa Tuệ Dung vì để Chu Tử Kỳ danh chính ngôn thuận, cũng như giới thiệu hắn cho nhà hào môn quyền quý ở thành phố B, đã đi phát thiệp mời khắp nơi, mà ở bổn gia Lục gia, Lục Văn Đức còn tự mình viết thư tay mời, giải thích ngắn gọn nguyên nhân kết quả nhận lại Chu Tử Kỳ, hy vọng bổn gia sẽ phái người đến tham dự, một mặt là muốn trấn an Chu Tử Kỳ, một mặt là muốn nhắc nhở đến giới thượng lưu ở thành phố B, bọn họ tuy nói là dòng bên, nhưng cùng bổn gia ở Kinh Thị quan hệ thân thiết, để người khác không dám phê bình, không dám coi thường.
Thiệp mời sớm đã được đưa đến, hiện tại đang ở trên bàn Lục Vọng.
Những nhà hào môn hàng đầu đều biết được quyền lực chồng chéo của bổn gia Kinh Thị, có người bàng quan, có người nhân lúc cháy nhà hôi của, có người muốn mượn cơ hội này chen một chân vào giao lưu với người nắm quyền mới...... Đủ loại tình huống, Lục Văn Đức không thể hiểu hết, ông chỉ hy vọng bổn gia cho ông một thái độ, đồng ý Chu Tử Kỳ mà thôi, không nghĩ đến thiệp mời của ông lại bị Lục Vọng chú ý.
So với sự cảm tính của phụ nữ, Lục Văn Đức là người đứng đầu gia đình, cần phải lý trí và coi trọng lợi ích nhiều hơn, nếu không cũng sẽ không hứa hẹn với Chu Tử Kỳ, người thừa kế duy nhất sau này của Lục gia chỉ có một mình hắn, đồng thời cũng sắp xếp một thân phận con nuôi cho Cố Thanh Yến để cậu tiếp tục ở lại Lục gia, còn yêu cầu hai người hòa thuận chung sống, muốn xây dựng cho người ngoài ảo tưởng rằng hai anh em có tình cảm không tồi...... Đằng sau những hành động này là để củng cố địa vị người thừa kế của Chu Tử Kỳ, lại không để thân phận con nuôi của Cố Thanh Yến mất đi quá nhiều giá trị, để sau này cả hai người đều có tư cách liên hôn với các hào môn thế gia khác.
Chiếc bàn tính này đánh khá là tốt, đáng tiếc Chu Tử Kỳ không hiểu cũng không phối hợp.
Cố Thanh Yến chỉ cần ở lại Lục gia nhiều thêm một ngày, hắn liền cảm thấy mình phải chịu nhục nhã thêm một ngày.
Những học sinh ngu ngốc chỉ biết độc sách đó không đến lấy lòng thiếu gia thật của Lục gia là hắn, ngược lại lên tiếng thay Lục Tinh Trạch, mẹ hắn vì sao biết rõ hắn không thích Lục Tinh Trạch còn ở trước mặt hắn gọi Lục Tinh Trạch là bảo bối?
Chu Tử Kỳ trở lại phòng mình, "rầm" một tiếng dùng sức đóng mạnh cửa lại.
Lọt vào tầm mắt chính là trang trí cực kỳ xa hoa, nội thất tất cả đều mới tinh, tủ quần áo treo đầy quần áo kiểu dáng đa dạng phong cách mới nhất của các thương hiệu lớn, chiếc giường lớn 2,8m vô cùng thoải mái, chiếc bàn sách rộng rãi, đặt một chiếc máy tính cao cấp nhất...... Đây đều là những thứ Chu Tử Kỳ chưa bao giờ có được, sự phấn khích ngày đầu tiên đến sống ở nơi này đã biến mất, hiện tại trong lòng Chu Tử Kỳ chỉ có một ý nghĩ, phòng Lục Tinh Trạch có tốt hơn so với phòng hắn không?
Chu Tử Kỳ sa sầm mặt, xoay người mở cửa phòng Cố Thanh Yến.
Bài trí phòng của hai người không khác biệt lắm, nhưng phòng Lục Tinh Trạch rõ ràng lấy ánh sáng và thông gió tốt hơn, so với sự sắp xếp gấp gáp, phòng Lục Tinh Trạch hiển nhiên càng là dụng tâm bài trí !
Lửa nhận bùng cháy trong lòng hắn nổ tung khi nhìn thấy phòng Lục Tinh Trạch bày ảnh gia đình, những bức ảnh chụp riêng chụp chung với Lục Văn Đức và Hứa Tuệ Dung, Chu Tử Kỳ đỏ mắt gắt gao nhìn chằm chằm nụ cười nuông chiều của Lục Văn Đức và Hứa Tuệ Dung trên ảnh chụp chung, hận không thể đem khung ảnh đó đều đậo vỡ!
Hắn mới là con ruột của bọn họ, được chưa?! Vì sao đối với Lục Tinh Trạch còn tốt hơn cả con ruột là hắn chứ?
Ngũ quan ngập đầy lửa giận của Chu Tử Kỳ vô cùng dữ tợn, ánh mắt điên cuồng của hắn bắn phá khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên cặp sách Cố Thanh Yến!
Cố Thanh Yến cơm nước xong đi lên làm bài tập, vừa mở cửa phòng ra liền phát hiện có người đã động vào đồ trong phòng mình.
Cặp sách cậu bị người ta đổ ra hết, sách giáo khoa và văn phòng phẩm rơi đầy đất, còn có sách bài tập cũng bị xé nát vương vãi khắp nơi.
Cố Thanh Yến nhíu mày không nói nên lời.
Đây là năng lực của Chu Tử Kỳ?
Như đứa gà tiểu học xé bài tập về nhà để trả thù cậu?
Lấy điện thoại ra quay một đoạn video, Cố Thanh Yến mặc kệ những mảnh giấy bay tứ tung, cậu nhặt sách giáo khoa lên nhét lại vào cặp xong thì không để ý nữa.
Mở cổ phiếu ra kiểm tra chỉ số giao dịch cổ phiếu, liên hệ với Trinh Viễn tiếp tục thu mua, Cố Thanh Yến ước tính giá trị thị trường, chờ sau khi công bố Lục Vọng đoạt được quyền lực, thẻ ngân hàng của cậu có thể thu vào một trăm triệu.
...... Đây có tính là cậu ôm được cái đùi vàng không?
Một tiếng "ding" nhỏ vang lên, WeChat nhận được tin nhắn mới.
Vừa mở ra, đã thấy Trình Trì gửi một loạt tin nhắn thoại đến, "Lục thiếu, ba tôi nhận được thiệp mời của nhà cậu! ba mẹ cậu định tổ chức một bữa yến tiệc cho tên nhà quê kia ở vịnh Lệ Thủy hả?"
"Làm linh đình như vậy là muốn làm gì?"
"Sẽ không ở thời điểm giới thiệu tên kia, đem việc nhận nuôi cậu cứ thế nói ra chứ?"
"Đến lúc đó bọn họ một nhà ba người đứng đó nhận lấy nịnh nọt của người khác, vậy cậu muốn đứng một bên làm trò hề sau?"
Chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy quẫn bách khó xử, cho nên Trình Trì vừa thấy thiệp mời liền hỏi rõ sự tình rồi lập tức liên hệ với Cố Thanh Yến.
Cố Thanh Yến mỉm cười trả lời hắn: "Hắn vừa trở về, trong lòng nhất định rất lo lắng, ba mẹ làm như vậy cũng là vì để hắn yên tâm."
"Tôi hưởng thụ yêu thương của ba mẹ nhiều năm như vậy, tôi đã rất cảm kích, cho dù có công bố với bên ngoài tôi là con nuôi, tôi cũng chấp nhận."
Cậu chấp nhận, nhưng Chu Tử Kỳ không nhất định sẽ chấp nhận. Yến tiệc vừa hay là một cơ hội tốt, cậu tin Chu Tử Kỳ sẽ không bỏ lỡ.
Cố Thanh Yến quyết định lửa này phải đốt lớn thêm một chút.
Ngày hôm sau Chu Tử Kỳ cố ý nói muốn đến trường sớm để trực nhật mà kêu tài xế lái xe đi trước không đợi Cố Thanh Yến phía sau, Cố Thanh Yến đeo cặp trên vai đứng ở cửa mím môi, đối diện với vẻ mặt có chút xấu hổ của Hứa Tuệ Dung nói: "Không sao đâu mẹ, thời gian còn sớm, con có thể đạp xe đến trường."
Hứa Tuệ Dung trong mắt hiện lên một tia áy náy, vội nói: "Để ba con chở con đi!"
Cố Thanh Yến lắc đầu: "Ba đưa con đến trường rồi đến công ty sẽ bị muộn, đi muộn sẽ dễ bị kẹt xe."
Nói xong xoay người dắt một chiếc xe đạp đen đỏ còn mới tám phần cực ngầu ra cửa.
Nhìn thấy chiếc xe đã được lau chùi qua, rõ ràng là có sự chuẩn bị, trong lòng Hứa Tuệ Dung có chút hụt hẫng.
Đôi chân dài, mặc đồng phục học sinh, thiếu niên tinh thần phấn chấn quay đầu lại vẫy vẫy tay với Hứa Tuệ Dung vừa mới bước ra ngoài cùng Lục Văn Đức: "Ba mẹ tạm biệt, con đi trước!"
"Ừm, đi đường cẩn thận!" Hứa Tuệ Dung dặn dò.
Lục Văn Đức nhíu mày: "Sao lại để con đạp xe đi học?"
Hứa Tuệ Dung ngượng ngùng nói: "Tiểu Kỳ nói muốn đến trường để trực nhật nên đã đi trước......"
Lục Văn Đức không nói đến vấn đề đó, mà nói với Hứa Tuệ Dung: "Em là mẹ tụi nhỏ, em hãy làm nhiều công tác tư tưởng với tụi nhỏ, đừng để tụi nhỏ giận nhau."
Hứa Tuệ Dung gật gật đầu, trong lòng phát sầu.
Hôm qua Chu Tử Kỳ nói đói bụng bắt tài xế về trước, hôm nay lại nói có việc phải đi trước, đây là trùng hợp hay là cố ý không cho tiểu Trạch* ngồi chung xe?
*Ở đây bản raw là tiểu Kỳ, mình nghĩ tác giả ghi nhầm nên mình sửa lại nhe!
Chờ đến khi người phụ trách quét dọn trong nhà đến nói với nàng, phát hiện trong phòng tiểu thiếu gia có rất nhiều bị sách bài tập bị xé nát, Hứa Tuệ Dung liền trực tiếp thay đổi sắc mặt.
