Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 36



Chương 36: Con không có làm sai!

 

Bộ vest trắng dính đầy chất lỏng của rượu đỏ, thiếu niên mặt đầy nước mắt, cả người nhìn chật vật đến đáng thương.

 

Lý Thừa Trác bước qua, bắt lấy tay cậu: "Nhiều người như vậy nhìn không tốt, tôi dẫn em đi đổi bộ quần áo mới."

 

Cố Thanh Yến cúi đầu dùng sức giãy giụa, Lý Thừa Trác sao có thể bỏ qua cậu, siết càng chặt hơn, khuyên nhủ: "Tôi biết tâm trạng của em không tốt, nhưng hiện tại không phải lúc cáu kỉnh thời, đừng làm cho ba mẹ em khó xử."

 

Cố Thanh Yến dừng động tác, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng của Lý Thừa Trác nhanh chóng lóe lên một tia hài lòng, kéo cậu bước nhanh ra khỏi đại sảnh yến tiệc.

 

Trong căn phòng ở lầu hai, Lý Thừa Trác nhận một ly nước ấm đưa cho Cố Thanh Yến: "Uống miếng nước trước đi, quần áo đã gọi người mang đến."

 

Không có chuyện gì mà ân cần thì không trộm cũng cướp, ly nước qua tay Lý Thừa Trác này cậu không dám uống. Cố Thanh Yến cầm ly nước trong tay, rầu rĩ nói một câu: "Cảm ơn......"

 

"Giữa chúng ta không cần khách sáo." Lý Thừa Trác mỉm cười nói, ngồi xuống đối diện cậu, "Tiếp theo em định làm sao?"

 

"Lục đại thiếu gia chọn đêm nay nói ra chuyện em tráo đổi thân phận mười sáu năm này, chỉ sợ cũng là vì ba mẹ nuôi quá yêu thương em làm hắn cảm thấy bất an và ghen ghét. Cách làm này của hắn tuy rằng có thể hiểu được, nhưng đối với em mà nói chắc chắn là một loại đả kích nghiêm trọng, sẽ khiến em không thể ngóc đầu lên được trong giới thượng lưu, khiến em bị mọi người xem thường và chửi rủa."

 

"Bởi vậy có thể thấy được hắn là người rất mưu mô, sau này em phải cẩn thận hắn hơn!"

 

Lý Thừa Trác cẩn thận dặn dò, quả thực tựa như một người anh lớn tri kỷ ôn nhu chu đáo, nếu đối diện với hắn là một một thiếu niên mười mấy tuổi chưa trải sự đời, vào thời khắc thương tâm khổ sở, được an ủi như vậy, nhất định sẽ cho rằng hắn là một người tốt.

 

Nhưng có người tốt nào vừa ngủ với người ta quay lưng lại đã đi nói xấu người ta không?

 

Chu Tử Kỳ biết bộ mặt tra nam này của anh không?

 

Tay đột nhiên dùng sức, ly giấy bị Cố Thanh Yến bốp méo, nước tràn ra tay, Lý Thừa Trác khẽ nhíu mày, rút hai tờ khăn giấy qua lau tay cho cậu, "Em đừng kích động, tôi lấy lại ly nước khác cho em."

 

Cố Thanh Yến ném ly giấy trong tay đi: "Hắn chính là cố ý! Hắn chính là muốn nhìn tôi xấu mặt, muốn đuổi tôi đi!"

 

"Không cho tài xế chờ tôi! Xé nát vở bài tập của tôi! Ở trường học bịa đặt về tôi!"

 

"Hiện tại còn làm trò giả mù sa mưa trước nhiều người như vậy nói muốn chấp nhận tôi, xem tôi là em trai!"

 

"Hắn có danh tiếng tốt lại biến tôi thành trò hề!"

 

"Tôi đã làm sai cái gì sao? Ba mẹ thích tôi là tôi sai sao? Trao đổi thân phận với hắn mười sáu năm là tôi sai sao?!"

 

Cố Thanh Yến đỏ mắt gầm lên, hoa hồng nhỏ kiêu ngạo bị hiện thực tàn khốc đánh cho từng cánh hoa rơi rụng, lòng tự trọng cuối cùng cũng không cho phép cậu cúi đầu với Chu Tử Kỳ.

 

"Tôi không làm sai! Tôi cũng không cần xin lỗi!"

 

Thiếu niên ngẩng cao đầu, sống lưng thẳng tắp.

 

Quả nhiên như vậy hoa hồng nhỏ hồn nhiên kiên trì toàn thân trên dưới đều tản ra thứ ánh sáng thánh thiện mới là thứu hấp dẫn mình nhất! Lý Thừa Trác nhìn nỗ lực không cho nước mắt chảy xuống của Cố Thanh Yến, trái tim rung động mãnh liệt.

 

Thật sự rất muốn đem người trước mặt từng tấc từng tấc nghiền cho nát mịn.

 

Ánh mắt nhớp nháp ghê tởm của hắn làm Cố Thanh Yến có chút lo lắng, vì phòng ngừa ngũ quan mình vặn vẹo ngoài tầm kiểm soát, Cố Thanh Yến xoay người sang chỗ khác khịt khịt mũi.

 

Cậu lấy di động ra chuẩn bị tìm chỗ dựa khóc lóc kể lể một chút, kết quả Lý Thừa Trác lại lần nữa lấy ly giấy rót cho cậu ly nước: "Được rồi, đừng nóng giận, em tức giận chẳng phải sẽ đúng ý hắn sao?"

 

Hiện tại Cố Thanh Yến trăm phần trăm khẳng định nước này có vấn đề, bằng không Lý Thừa Trác cũng sẽ không một hai cứ rót nước cho cậu.

 

Trong lòng cười lạnh một tiếng, Cố Thanh Yến giả vờ tức giận hất tay làm rơi ly nước trong tay hắn, thở phì phì hỏi: "Sao tôi có thể không tức giận? Có phải bây giờ đến cả tư cách tức giận cũng không có không?"

 

"Em đương nhiên có quyền tức giận, chỉ là tức giận sẽ làm hại sức khoẻ chsinh mình." Lý Thừa Trác rất kiên nhẫn khuyên cậu, xoay người lại đi rót một cốc nước ấm.

 

Cố Thanh Yến xem như đã rõ ràng.

 

Cảm tình này lẫn nước ấm đều có vấn đề!

 

Khóe miệng gợi lên một nụ cười châm chọc, Cố Thanh Yến hét lớn: "Dù cho tôi có điên thì có làm sao?! Ba mẹ đều không cần tôi nữa rồi!"

 

"Tôi chỉ là một tên trộm đã chiếm thân phận, địa vị của con trai họ, hèn hạ trộm đi tình yêu của họ! Hiện tại con trai ruột họ đã trở lại, bọn họ đâu còn cần đến tôi nữa?"

 

Hứa Tuệ Dung ở trước mặt rất nhiều phu nhân tiểu thư đương nhiên sẽ không nói không cần cậu, nhưng trong tình huống trước mặt tình huống nàng sẽ cho thấy thái độ với con ruột mình.

 

"Con cũng là vô tội, ai cũng không thể tưởng tượng được sẽ phát sinh loại chuyện này......" Hứa Tuệ Dung đau lòng thở dài, "Dù sao cũng là đứa trẻ tôi đã chiều chuộng nhiều năm, sao có thể nói không cần con được?"

 

"Con chỉ là nhất thời nghĩ chưa thông mà thôi."

 

"Nếu con làm loạn muốn rời đi," Hứa Tuệ Dung khổ sở lau lau đôi mắt, "Tôi cũng không ngăn cản......"

 

Nhìn thế nào đi nữa đều là bộ dáng đau thấu tâm can trước đứa con nuôi đã yêu thương nhiều năm, người xung quanh thổn thức không thôi.

 

Không hổ là vợ chồng, suy nghĩ của Hứa Tuệ Dung và Lục Văn Đức không có khác biệt lắm.

 

Sau khi Chu Tử Kỳ tuôn ra chuyện bị ôm nhầm, tình thế xoay chuyển. Tình thương dành cho Lục Tinh Trạch so với lợi ích trước mặt, không đáng giá một phân, Lục Tinh Trạch nếu đã mất đi giá trị lợi dụng tiếp tục ở lại bên cạnh bọn họ, chỉ có thể làm tăng thêm sự bất mãn của con ruột đối với bọn họ.

 

Việc đã đến nước này, Lục Văn Đức cũng quyết định muốn từ bỏ Cố Thanh Yến, nhưng ông thấy Cố Thanh Yến cả người dính đầy rượu vang đỏ được Lý Thừa Trác dìu lên lầu!

 

Việc Lý Thừa Trác thích chơi những bé trai xinh xẻo Lục Văn Đức có biết đến, nhưng không cùng vai vế, lại không phải con trai nhà mình, Lục Văn Đức đương nhiên sẽ không đi quản, nhưng hiện tại......

 

Lý Thừa Trác có hứng thú với con nuôi?

 

Ngẫm lại hai người chưa từng tiếp xúc, có thể làm Lý Thừa Trác xum xoe như vậy, ngoại trừ nguyên nhân này Lục Văn Đức không nghoc được gì khác.

 

Vẻ mặt Lục Văn Đức lập tức tốt lên rất nhiều.

 

Dù sao vẫn còn sót lại một chút cảm tình, nếu Lục Tinh Trạch giận dỗi trốn đi, ông và vợ ít nhiều cũng sẽ cảm thấy không chấp nhận được. Nhưng nếu Lục Tinh Trạch thật sự là tình nhân nhỏ của Lý Thừa Trác, bọn họ cũng sẽ có lý do để tiếp tục giữ cậu lại trong nhà!

 

Hào môn thế gia chơi như hoa, hy sinh con nuôi vì lợi ích gia tộc căn bản là không có gì đáng ngại!

 

Vừa hay bọn họ có một dự án muốn bàn bạc với Lý gia, người phụ trách trùng hợp chính là Lý đại thiếu gia Lý Thừa Trác......

 

Đây đúng là một vụ mua bán có lời!

 

Cố Thanh Yến không biết Lục Văn Đức đã một lần nữa sắp đặt cho cậu, dù biết cũng chỉ sẽ cười lạnh nói một câu mơ mộng hão huyền!

 

Vận mệnh trước nay của cậu đều sẽ không giao vào tay người khác, như việc Lý Thừa Trác năm lần bảy lượt rót nước cho cậu, âm thầm ép cậu uống nước.

 

Uống nước có ích gì đâu? Uống rượu không phải càng k*ch th*ch hơn sao?

 

"Tôi không muốn uống nước! Tôi muốn uống rượu!"

 

"Rượu! Mang rượu tới! Tôi muốn uống!"

 

Ly nước lại lần nữa bị ném xuống, mặt không đổi sắc, đáy mắt có chút không vui của Lý Thừa Trác nghe thấy yêu cầu này lập tức thay đổi tâm tình, hắn bất đắc dĩ nói: "Được rồi, không vui thì cứ trút ra hết còn hơn phải cất giữ trong lòng."

 

Hắn rung chuông gọi nhân viên phục vụ, bảo mang lên vài chai rượu.

 

Thời điểm cửa phòng mở ra cậu liếc nhìn thấy, nhân viên phục vụ đưa rượu lên đúng là người đã bị cậu đụng trúng.

 

...... Cho nên lần này Lý Thừa Trác muốn cho cậu uống rượu có mùi vị gì đây?

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...