Chương 40: Tiếp tục vu oan hãm hại
Lục Văn Đức cũng đi theo, thấy Chu Tử Kỳ bỗng nhiên biến sắc, lập tức ý thức được tình huống không đúng, hắn bước nhanh lên trước: "Làm sao vậy?"
"Tiểu Trạch* ở, ở bên trong......" Chu Tử Kỳ ấp úng, che chắn trước cửa giống như lạy ông tôi ở bụi này, "Bây giờ em ấy không tiện, nếu không chúng ta chờ em thay xong quần áo ra hãy nói sau đi ạ?"
(*Ở đây tác giả ghi nhầm là Tiểu Kỳ nên mình đã đổi lại nhé!)
Dáng vẻ hắn vừa nhìn liền biết không thích hợp, sắc mặt Lục Văn Đức trầm xuống, trách cứ: "Có cái gì không tiện? Kêu nó ra ngay lập tức!"
Nói xong quay đầu nói với Lục Vọng: "Tiểu Trạch đứa nhỏ này càng lớn càng không hiểu chuyện, Lục Vọng thiếu gia ngài đừng trách !"
Lục Vọng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt đen nhánh thờ ơ nhìn kỹ thuật diễn vụng về của Chu Tử Kỳ đang cố ý dẫn dắt bọn họ xông vào phòng, áp bức vô hình.
Vừa tiến vào phòng anh đã chú ý đên mùi rượu ngào ngạt trong không khí, lại nhìn thấy trên bàn trong phòng khách là Lafite và Château, lại nhìn thấy rõ ràng hai ly rượu được hai người cùng uống, kết hợp với sự dị thường của Chu Tử Kỳ, không khó để tưởng tượng ra đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Lục Vọng lạnh như băng.
Chu Tử Kỳ chợt dâng lên một cảm giác sợ hãi, cảm giác kích động vui mừng như điên lúc đi lên giống như bị dội một thau nước lạnh vào người, đáy lòng hắn thậm chí ẩn hiện một tia hoảng hốt mơ hồ.
Nhưng cuối cùng lòng thù hận đối với Lục Tinh Trạch cùng suy nghĩ cố chấp muốn Lục Tinh Trạch thân bại danh liệt vẫn chiếm ưu thế!
Chỉ cần mở ra cánh cửa này, Lục Tinh Trạch sẽ lập tức biến thành kẻ ai ai cũng có thể khinh thường!
Sau khi tự nhéo mình một cái thật đau, mắt Chu Tử Kỳ ứa ra vài giọt nước mắt, hoảng loạn nói: "Không, không thể mở cửa!"
Lục Văn Đức không kiên nhẫn, tiến lên kéo hắn ra: "Đừng nói nhảm nữa!"
Ông giơ tay đang muốn gõ cửa, liền nghe được bên trong truyền đến một tiếng hét thảm thiết kỳ quái, Lục Văn Đức biến sắc, bên trong phát sinh chuyện gì ông tạm thời không biết, tốt, mọi người bình an vô sự, không tốt......
Không xong! Lý Thừa Trác cũng ở bên trong!
Lục Văn Đức nhớ tới những năm đó Lục Vọng nuông chiều Lục Tinh Trạch, Lục Vọng khi còn trẻ rất hung bạo, nhưng lại rất coi trọng Lục Tinh Trạch, cho phép Lục Tinh Trạch động thổ trên đầu thái tuế*. Sở dĩ hai vợ chồng họ cưng chiều Lục Tinh Trạch như vậy, phần lớn nguyên nhân là vì điều này.
(Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ nhận lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để ví dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác)
Nhiều năm không gặp, khí thế trên người Lục Vọng càng làm người sợ hãi, cũng càng làm người không nắm bắt được, vừa rồi tự mình giới thiệu con trai ruột cho anh, ánh mắt anh còn không nhìn Chu Tử Kỳ một cái, lại khăng khăng muốn lên lầu gặp Lục Tinh Trạch!
Lục Văn Đức chảy đầy mồ hôi lạnh.
Trước khi Lục Vọng xuất hiện, ông có thể dùng Lục Tinh Trạch làm giao dịch với Lý Thừa Trác, nhưng hiện tại Lục Vọng rõ ràng vẫn còn để ý đến Lục Tinh Trạch, chỉ bằng tình cảm năm đó, ông lợi dụng Lục Tinh Trạch có thể nhận được từ tay Lục Vọng nhiều hơn nhiều so với từ Lý Thừa Trác!
Lục Văn Đức nhanh chóng đưa ra lựa chọn, đột nhiên dùng sức gõ cửa: "Tiểu Trạch mở cửa! Chú nhỏ của con tới rồi!"
Phòng trong lại vang lên một tiếng kêu sợ hãi quái dị, Lục Văn Đức không dám chần chờ, trực tiếp nhấc chân đá cửa, nhưng quen sống trong nhung lụa về già lại mập ra, một đá đó không thể đá bay cánh cửa, ngược lại bị lực phản ngược lại lùi về sau mấy bước, mông ngồi bệt xuống đất.
Ông mặc kệ xấu hổ vội vàng bò dậy muốn thử lại, hai vệ sĩ đi theo phía sau Lục Vọng đã lao về phía trước theo hiệu lệnh của Lục Vọng, cùng lao lên, hai chân cùng chạm đất, "Rầm" một tiếng lớn, cánh cửa bị đá văng!
Một giây cánh cửa rớt xuống, tình huống bên trong phòng ngủ hiện ra không sót thứ gì.
Lý Thừa Trác như một con gấu bông đ*ng d*c dưới phát tác của thuốc, thường mang mắt kính gọng mạ vàng có vẻ đặc biệt ôn tồn lễ độ giờ phút này khóe môi hắn treo lên một nụ cười tà dâm, trong mắt đều là t*nh d*c, biểu cảm trên mặt vô cùng méo mó tục tĩu.
Áo vest của hắn bị ném xuống đất, quần tây vẫn còn thắt lưng bị kéo xuống đến bắp chân, áo sơ mi bị đứt nút che đi bộ phận quan trọng, đôi tay siết chặt một đoạn eo. Hai tay của nhân viên phục vụ bị cột sau lưng không có cách nào tránh thoát trên mặt giàn giụa nước mắt, trong mắt đều là hoảng sợ cùng sự sung sướng khó có thể miêu tả......
Tiếng đá cửa đương nhiên đã thu hút sự chú ý của hai người, nhưng Lý Thừa Trác như điên, giống như con gấu bông đã bắt được thì phải làm đến chết, nhân viên phục vụ sợ tới mức hồn phi phách tán, nhìn thấy đám người Chu Tử Kỳ sợ hãi gục xuống, hô to cứu mạng.
Chu Tử Kỳ trợn tròn mắt, Lục Văn Đức và những vị khách đang xem tiết mục phía sau cũng trừng lớn mắt, hai vị khách nữ "A" một tiếng thét chói tai che lại đôi mắt chạy đi.
Lục Văn Đức tái mặt, trong buổi gặp mặt giới thiệu con trai ruột, Lý Thừa Trác cùng nhân viên phục vụ ở trên lầu làm loạn, nhìn dáng vẻ cưỡng ép đối phương, thật quá không coi trọng bộ mặt nhà họ Lục!
Nhưng đồng thời Lục Văn Đức cũng thầm thấy may mắn, may mắn người xảy ra chuyện không phải Lục Tinh Trạch, nếu không với tính cách của vị thiếu gia bổn gia bên cạnh, ông cảm thấy khả năng Lục Vọng sẽ cho người phế đi Lý Thừa Trác.
Khác với Lục Văn Đức thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt Chu Tử Kỳ như muốn nứt ra.
Vì sao không phải Lục Tinh Trạch?
Hôm qua Lý Thừa Trác và hắn mới làm cùng nhau, hôm nay liền lên giường làm cùng tên đàn ông khác!!!
Lục Tinh Trạch đang ở đâu?!!
Hai mắt Chu Tử Kỳ đỏ ngầu, siết chặt nắm tay, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay.
Tình huống quá mức cay mắt, chủ nhà Lục Văn Đức trên mặt không chút ánh sáng, nhanh chóng gọi người tách hai người Lý Thừa Trác ra. Nhưng Lý Thừa Trác đã mất hết lý trí, đầu óc đều bị thú tính nguyên thủy nhất chi phối, căn bản không muốn buông tay, sau khi bị cưỡng chế tách ra điên rống to về phía mọi người: "Lục Tinh Trạch! Gọi Lục Tinh Trạch lại đây! Tao muốn chơi nó!"
Hắn không đề cập tới Lục Tinh Trạch còn đỡ, nhắc tới Lục Tinh Trạch, trái tim Lục Văn Đức trực tiếp nhảy tới cổ họng. Chu Tử Kỳ chớp chớp đôi mắt khô khốc, lại lần nữa bôi đen Lục Tinh Trạch: "Lý thiếu gia anh đừng bôi nhọ Tiểu Trạch! Em ấy chỉ là không cẩn thận làm dơ quần áo tới thay quần áo! Chứ không phải hẹn anh đến đây làm những chuyện đáng xấu hổ như thế này!"
Hắn vừa nói như vậy, những khách khứa tận mắt nhìn thấy Lý Thừa Trác dẫn Lục Tinh Trạch lên lầu đều lộ ra vẻ mặt vi diệu.
Trong lòng Lục Văn Đức rơi lộp bộp, vội đưa mắt ra hiệu cho Chu Tử Kỳ, Chu Tử Kỳ đã từ thái độ của ông đối với Lục Vọng đoán ra được quan hệ giữa Lục Vọng và Lục Tinh Trạch không tầm thường, trước mắt kế hoạch thất bại, nội tâm Chu Tử Kỳ rất không cam lòng, bỏ lỡ cơ hội lần này rất khó tìm lại được cơ hội hãm hại Lục Tinh Trạch.
Hắn thật cẩn thận nhìn vào mắt Lục Vọng, khóc lóc kể lể: "Chú Lục Vọng chú đừng nghe người này nói hươu nói vượn, Tiểu Trạch tuy rằng giận cháu nói ra chuyện thế thân, nhưng cũng sẽ không vì giận cháu mà làm ra loại chuyện ghê tởm này với Lý thiếu gia đâu!"
"Phía dưới có nhiều người như vậy, cho dù Tiểu Trạch không thể chấp nhận ba mẹ ruột của mình không muốn trở lại nông thôn làm người bình thường cũng không có khả năng bất chấp tất cả vì cuộc sống giàu sang mà lựa chọn l*m t*nh nhân nhỏ của Lý thiếu gia!"
Lời này vừa nói ra, các vị khách đều ồ lên.
"Quả nhiên từ nghèo thành giàu dễ, đã quen với cuộc sống của kẻ có tiền ai sẽ muốn làm người nghèo?"
"Khó trách đồng ý cùng Lý Thừa Trác lên thay quần áo, đây rõ ràng là đang câu dẫn chứ gì nữa?"
"Bọn họ còn gọi đưa rượu lên, đây không phải là muốn mượn rượu làm loạn sao?"
Nghe được mấy lời bàn tán này, trong lòng Chu Tử Kỳ âm thầm đắc ý.
Trên mặt Lục Vọng vẫn không có biểu tình gì, thẳng đến khi một thân ảnh say khướt xuất hiện sau lưng anh.
"Các người nhiều người như vậy vây quanh ở đây làm gì? Quần áo tôi cần đã được dưa đến rồi sao?"
Giọng nói thiếu niên khàn khàn mang theo tia lười biếng kiêu ngạo chậm rãi vang lên, Lục Vọng vừa quay đầu đã đối diện với đôi mắt lấp lánh ánh nước.
