Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 43



Chương 43: Chú muốn bao nuôi cháu sao?

 

"Bọn họ không cần em, tôi cần em."

 

Lục Vọng duỗi tay ôm trọn người kéo lại đặt lên đùi, Cố Thanh Yến đang khóc lóc thảm thiết lập tức giãy giụa.

 

Lục Vọng cũng không thèm để ý, ra quyết định sau này đối với Cố Thanh Yến sẽ bao dung nhiều thêm hai phần.

 

16 năm trước vợ chồng Lục Văn Đức không để thiếu niên phải chịu uất ức gì, thì từ nay về sau anh càng sẽ không làm hoa hồng nhỏ kiêu ngạo héo tàn.

 

Cậu sẽ là đóa hoa thuộc về Lục Vọng anh lớn lên sẽ càng thêm rạng rỡ cao quý!

 

"Cháu cũng không phải cháu trai chú, chú muốn cháu làm gì?" Cố Thanh Yến ở trong lòng anh xoắn tới xoắn lui, khóc nói, "Cháu không cần ăn nhờ ở đậu! Cũng tránh cho sau này chú có được cháu ruột của mình liền bỏ mặc cháu!"

 

"Cháu muốn đi tìm ba mẹ ruột của mình, cho dù bọn họ không thích cháu, cũng không đến mức đuổi cháu ra khỏi cửa......"

 

Say nhưng logic vẫn rất rõ ràng, lại vặn vẹo trong ngực nam nhân làm con dã thú đã ngủ say nhiều năm trong nội tâm Lục Vọng chậm rãi thức tỉnh.

 

Đáy mắt nam nhân đen nhánh nỗi gió cuồn cuộn làm người kinh hãi, bàn tay to rộng mạnh mẽ kiềm chiếc eo nhỏ của cậu ấn xuống, "Ngoan một chút, lần trước đã nói sẽ dẫn em đi gặp ba mẹ ruột, nếu còn làm loạn sẽ không đi nữa."

 

Nghe được lời này Cố Thanh Yến không những không yên, ngược lại còn tức giận đấm anh một cái: "Chú nhỏ sao chú lại có thể lật lọng như vậy chứ?"

 

Cơ bắp phía dưới lớp quần áo của nam nhân rất săn chắc, Cố Thanh Yến rất là hâm mộ.

 

Cậu cũng muốn một cơ thể cường tráng khỏe mạnh như thế.

 

Nắm đấm đấm lên người giống như gãi ngứa, Lục Vọng rũ mắt nhìn cậu.

 

Lông mi thiếu niên cong vút ẩm ướt, con ngươi long lanh ánh nước, chóp mũi nhỏ hồng hồng, miệng không vui mà vẩu lên, dáng vẻ vừa nhìn thật giống như đang giận dỗi làm nũng.

 

Ngón cái dừng lại trên môi cậu, lòng bàn tay nhẹ nhàng nghiền ép cánh môi mềm, Lục Vọng bật cười: "Giờ lại gọi là chú nhỏ rồi?"

 

"Có chuyện thì gọi chú nhỏ, không có việc thì gọi là gì?"

 

"Hửm?"

 

Âm cuối khàn khàn gợi cảm lọt vào tai thật khiến người ta muốn mang thai, Cố Thanh Yến trước nay cũng không biết mình thế mà có khuynh hướng sẽ si mê bởi một giọng nói đàn ông.

 

Nhưng nếu đối tượng là Lục Vọng mạnh mẽ tuấn tú, có tám múi cơ bụng tự nguyện thiên vị cậu thì đàn ông đối với cậu cũng không phải không được.

 

Cố Thanh Yến thu hồi móng vuốt, không nói gì, dùng đôi mắt long lanh ánh nước nhìn Lục Vọng, vô cùng ấm ức.

 

"Tôi còn chưa nói gì, em đã ra vẻ chịu ấm ức rồi?" Lục Vọng dúng ngón trỏ và ngón cái bóp bóp hai khối thịt mềm hai bên gò má làm ra cái hình dạng rất buồn cười.

 

Cố Thanh Yến đánh rớt tay anh, nước mắt lưng tròng trừng anh: "Ai cần chú lo!"

 

Chưa từng có ai ở trước mặt Lục Vọng làm càn như vậy, Lục Vọng nhìn dáng vẻ này của cậu chỉ cảm thấy đáng yêu, cong đôi môi mỏng nói: "Không cần tôi lo cho em, mà còn đi theo tôi lên xe?"

 

"Chú gạt cháu! Chú nói cháu không phải thiếu gia thật của Lục gia ở thành phố B, nhưng có thể làm thiếu gia nhỏ của Lục gia ở Kinh Thị, bây giờ chú lại không muốn cho cháu kêu là chú nhỏ! Còn dùng cái loại ánh mắt ấy nhìn cháu!"

 

"Không phát hiện ra người nào đó uống say mà vẫn còn có thể nhanh mồm dẻo miệng như vậy nha." Lục Vọng giơ tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt của cậu, động tác có thể nói là rất dịu dàng, "Còn thích khóc như vậy nữa."

 

"Chú chọc cháu!"

 

Lục Vọng khẽ cười: "Phải, phải, là tôi chọc em. Thu nước mắt lại trước, chờ sau này hãy khóc, đến lúc đó khóc lại càng xinh đẹp."

 

(Không nhịn nổi nữa cho tui chửi 1 câu, cái đồ ác ma nhà anh)

 

Lời này kỳ kỳ quái quái, nhưng trước đó do đã uống khá nhiều rượu nên không thể nghĩ ra được ý tứ sâu xa bên trong, Cố Thanh Yến cũng không thèm nghĩ nữa.

 

Cậu cũng không biết trong cơn say mình sẽ phát điên và biến mọi chuyện thành như thế này.

 

Lại nói, hiện tại rốt cuộc cậu và Lục Vọng xem như là quan hệ gì?

 

Cậu không rõ lắm thật ra Lục Vọng nghĩ như thế nào, nhưng mục đích của Lục Vọng rất rõ ràng, sau khi đem người về nơi ở của mình ở thành phố B, giới thiệu cho quản gia thân phận của Cố Thanh Yến: "Chú Trung, đây là Trạch thiếu gia, sau này sẽ là một người chủ khác ở đây."

 

Cố Thanh Yến ở trên xe lắc lư liền có chút mơ hồ.

 

Vòng tay ấm áp rộng lớn của nam nhân, là một cái đệm hình người rất tốt, cậu bị nam nhân ôm ngang eo, dựa cơ ngực săn chắc mà đàn hồi của đối phương, nghe nhịp tim đều đặn trầm ổn liền cảm thấy mệt rã rời.

 

Đùi cũng đã ngồi lên rồi, không có gì phải ra vẻ nữa. Cố Thanh Yến đầu cọ cọ b* ng*c rắn chắc mà cậu hâm mộ, nhắm mắt lại thả lỏng tâm tình.

 

Chờ khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, cậu đã bị Lục Vọng ôm vào một căn biệt thự.

 

Đứng trước mặt là một người đàn ông trung niên nhiệt tình mà cung kính chào hỏi cậu: "Hoan nghênh về nhà, Trạch thiếu gia!"

 

Cố Thanh Yến sửng sốt, vội vàng thoát khỏi vòng tay Lục Vọng.

 

Thiếu niên vừa mới tỉnh ngủ, bởi vì khóc, mũi và đôi mắt đều đỏ, khuôn mặt cũng đỏ bừng, mái tóc mềm mại bù xù rơi loạn trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, ánh mắt còn mang theo chút mờ mịt chưa thanh tỉnh, thoạt nhìn đặc biệt ngoan ngoãn.

 

Lục Vọng xoa xoa đầu cậu, "Đây là chú Trung quản gia."

 

Cố Thanh Yến chớp chớp mắt, theo bản năng liền mở miệng gọi: "Chú Trung."

 

Ánh mắt chú Trung nhìn Cố Thanh Yến càng thêm dịu dàng dễ gần, khóe mắt nhăn lại thành một đóa hoa: "Tiên sinh thiếu gia các vị đã ăn cơm chưa? Có cần làm cơm cho hai vị không?"

 

Đôi mắt đen nhánh của Lục Vọng nhìn về phía Cố Thanh Yến: "Muốn ăn chút gì không?"

 

Cố Thanh Yến cơm chiều không ăn, trong bữa tiệc có ăn một miếng bánh kem nhỏ, sau lại uống rượu, khóc một trận trong bụng đã chẳng còn lại gì.

 

Thiếu niên đang trong độ tuổi phát triển nên rất nhanh đói, Cố Thanh Yến nghĩ nghĩ nói: "Cháu muốn ăn mì, một bát mì thêm cái trứng là được ạ."

 

Lục Vọng duỗi tay nhéo nhéo thịt trên gò má cậu: "Ăn chay hả, sợ tôi nuôi không nổi em sao?"

 

Không nghĩ tới có người khác ở đây mà Lục Vọng lại động tay động chân với cậu, Cố Thanh Yến mặt đỏ lên: "Cháu mới không cần chú nuôi cháu! Tự cháu có thể nuôi sống chính mình! Cháu có tiền!"

 

"Dùng tiền của ba mẹ nuôi em?" Lục Vọng khẽ nhíu mày, "Nếu đã quyết định rời khỏi bọn họ, không cần thiết phải dây dưa với bọn họ nữa, bao gồm cả tiền tài."

 

Lục Vọng làm việc không thích dây mơ rễ má, hy vọng Cố Thanh Yến khi xử lý chuyện của ba mẹ nuôi cũng sẽ dùng thái độ như vậy.

 

Anh đưa cho Cố Thanh Yến một tấm thẻ đen: "Không có định mức, tùy ý tiêu. Chu Tử Kỳ có hay không có, em chri cần biết so với nó sẽ càng có nhiều hơn."

 

Cố Thanh Yến mím môi, không vui vẻ nhìn anh: "Chú là muốn bao nuôi cháu hả?"

 

Lục Vọng lập tức đi đến sofa ngồi xuống, lười biếng chống cằm hỏi: "Cho tiền em tiêu chính là bao nuôi em? Vậy nếu em bằng lòng để tôi bao nuôi cũng không phải không thể."

 

"Vậy chú bằng lòng cho cháu bao nuôi chú không? Cháu cho chú tiền! Cháu tự mình kiếm tiền!" Cố Thanh Yến tức giận hỏi.

 

"Có thể, nhưng em phải xác định em có nuôi nổi tôi không?" Lục Vọng thấp giọng cười, giơ tay lấy ly rượu vang đỏ trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, làm ra bộ dạng đắt giá của mình.

 

Rượu trong miệng đậm đà êm dịu nhưng lại thiếu một chút vị ngọt, không ngon bằng hương vị của thiếu niên.

 

"Chú đừng coi thường người khác!" Cố Thanh Yến mở di động, đăng nhập giao diện sau đó đưa cổ phiếu mình đã mua cho Lục Vọng xem, "Cháu có tiền!"

 

Lục Vọng nhìn kỹ tên công ty trên cổ phiếu cậu đang giữ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ngoại trừ những cổ phiếu trong tay anh và được anh phân cho những cán bộ kỹ thuật nồng cốt của công ty, còn dư lại dường như đều nằm trong tay Cố Thanh Yến!

 

"Là rất nhiều tiền, tôi cho phép em bao nuôi tôi." Lục Vọng cong lên khóe môi.

 

Tựa hồ ở cùng thiếu niên sẽ làm cho tâm tình người ta sung sướng, cười cũng được, khóc cũng được, náo loạn cũng được, tức giận bừng bừng, cũng có thể mang đến điều bất ngờ cho anh.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...