Con Trai Nuôi Nhà Hào Môn Trọng Sinh, Cầm Chắc Kịch Bản Hắc Hóa

Chương 47



Chương 47: Chu gia thôn

 

"Thả cháu xuống!" Cố Thanh Yến đỏ mặt, xấu hổ trừng mắt nhìn quả đầu to sắc mặt bình tĩnh của nam nhân đang tựa vào vai cậu.

 

"Như vậy có thể bồi dưỡng tình cảm." Lục Vọng nói rất nghiêm túc.

 

Cố Thanh Yến vừa thẹn vừa bực: "Cháu mới không cần cùng chú bồi dưỡng tình cảm gì cả!"

 

"Ý của em là không cần bồi dưỡng tình cảm, trực tiếp dùng thận?" Bàn tay to lớn của Lục Vọng v**t v* eo cậu, "Em xác định muốn dụ dỗ tôi phạm tội?"

 

Mặt Cố Thanh Yến càng đỏ hơn, vội vàng bắt lấy tay anh: "Chú đừng sờ lung tung."

 

Lục Vọng căn bản không nghe, xoa xoa bóp xóp chiếc eo mềm: "Nhạy cảm như vậy à?"

 

Mặt Cố Thanh Yến đã đỏ như máu: "Chú đừng có mà nói bậy bạ!"

 

"Thì ra không phải?" Đôi tay Lục Vọng vòn qua đo eo cậu, "Gầy quá, nếu lúc đó tôi dùng sức quá nhiều có thể sẽ bẻ gãy eo em, ăn nhiều thịt thêm một chút."

 

Cố Thanh Yến thật sự không biết nam nhân này có thể dùng loại biểu tình vô cảm để nói ra những lời như thế.

 

"Câm miệng!" Cố Thanh Yến khó thở, bắt lấy bả vai anh giãy giụa.

 

"Không có ai nói cho em biết ngồi trong lòng đàn ông không được xoắn tới xoắn lui sao?" Lục Vọng nhíu nhíu mày.

 

Cố Thanh Yến nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy chú thả cháu xuống đi! Cháu cũng không phải không thể tự ngồi!"

 

"Em trước sau cũng phải làm quen thôi, nhân lúc bây giờ còn có thời gian, em có thể chậm rãi thích nghi." Lục Vọng bóp cằm cậu, bắt cậu quay mặt lại nhìn thẳng vào mình, "Bằng không đến lúc đó người khóc vẫn sẽ là em."

 

"Cháu cũng không phải muốn bán thân cho chú! Vì sao lại muốn cháu tập làm quen ấp ấp ôm ôm với chú?" Cố Thanh Yến tức sắp chết rồi.

 

Lục Vọng vẻ mặt nghiêm túc: "Không phải bán thân, đây là kết làm bạn lữ vì mục đích yêu đương."

 

Cố Thanh Yến ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Lục Vọng: "Chú biết chú đang nói gì không? Lục tổng? Lục tiên sinh?"

 

"Thật ra có thể nhảy bỏ bước này, nhưng em còn chưa thành niên." Ngón tay Lục Vọng lại v**t v* môi cậu, "Hãy cố gắng trân trọng khoảng thời gian một năm nhàn nhã này đi."

 

Ban đầu là từ tình thân? Chuyển biến thành tình cảm nam nam? Chỉ trong thời gian một bữa tiệc?

 

Cố Thanh Yến không hiểu, nhưng vẫn tỏ vẻ...... Tôn trọng thôi

 

Dáng vẻ bá đạo ngang ngược này của nam nhân thực sự khiến người cảm động, cậu chưa từng thích ai, cũng chưa từng nói chuyện yêu đương, cậu có chút tò mò cùng người như Lục Vọng nói chuyện yêu đương sẽ như thế nào.

 

Trong lòng Cố Thanh Yến nóng lòng muốn thử, nhưng trên mặt lại xấu hổ đến mức muốn cắn người: "Cháu không đồng ý ở bên nhau với chú!"

 

"Ở bên cạnh tôi có gì không tốt?" Lục Vọng nhướng mày, "Em không chán ghét tôi hôn em, cũng không chán ghét tôi sờ em."

 

"Hay là em muốn cùng tôi tiến thêm một bước, làm thử một số động tác thủ công xem xem em có thể tiếp nhận tôi hay không sao?"

 

Khuôn mặt lạnh lùng ấy có thể nói ra những lời trắng trợn như vậy cũng là một loại bản lĩnh.

 

Cố Thanh Yến như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mặt đỏ tai hồng quát: "Câm miệng!"

 

"Em xem, lúc em xem tôi là chú nhỏ, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, bây giờ đối với tôi muốn hét liền hét, tôi còn phải cung phụng cho em ăn ngon uống tốt." Lông mày nghiêm nghị của Lục Vọng dịu lại, hôn lên môi cậu một cái.

 

"Chú!" Cố Thanh Yến vội vàng che miệng lại.

 

Lục Vọng cũng không ngại, thân hình cao lớn ôm lấy thiếu niên mảnh khảnh vào lòng, lười nhác dựa vào tựa lưng ghế bằng da thật, nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Hàng mi dài run run, Cố Thanh Yến cẩn thận dùng ánh mắt đánh giá khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của nam nhân.

 

Không thể không nói Đấng Tạo Hóa quá mức bất công, nam nhân với ngũ quan sắc sảo tuấn mỹ đến quá mức, cho dù là nhìn từ góc độ nào đều tràn ngập sức hút nam tính trưởng thành. Còn có dáng người săn chắc không thể bắt bẻ khi dựa vào...... Đây là thứ cậu không thể có được kể từ khi bệnh nặng nằm trên giường chờ chết!

 

Lục Vọng bỗng nhiên mở mắt, lập tức bắt gặp Cố Thanh Yến đang nhìn lén anh.

 

"Không dám quang minh chính đại nhìn, đành phải nhìn lén sao?" Giọng điệu Lục Vọng thản nhiên, bàn tay đặt trên eo cậu nhẹ nhàng nhéo nhéo.

 

Cố Thanh Yến hừ lạnh một tiếng: "Cháu đang xem xem da mặt chú dày bao nhiêu không được sao?!"

 

Lục Vọng nhướng mày: "Đã nhìn ra chưa?"

 

"Không nhìn ra, phải dùng thước đo!" Cố Thanh Yến tức giận nói.

 

Hai người nói qua nói lại suốt đoạn đường đi, nếu cấp dưới của Lục Vọng nghe được những lời này, tròng mắt chắc sẽ rơi xuống hết vì kinh sợ.

 

Sự thờ ơ của Lục Vọng là rõ như ban ngày, ngoại trừ một số ít chuyện cảm thấy hứng thú hoặc công việc cần phải tiến hành phân phó, Lục Vọng rất ít khi cùng người khác nói chuyện phiếm, càng đừng nói là v* v*n tán tỉnh người khác.

 

Nam nhân cho người cảm giác như lưỡi dao rét buốt, sắc bén vô cùng nguy hiểm, ở trước mặt anh luôn có loại cảm giác áp bách, không dám làm càn, dám như Cố Thanh Yến phản kháng châm chọc rắc rối như vậy với Lục Vọng tuyệt đối là độc nhất vô nhị.

 

Tài xế bị chắn bởi một lớp kính chống đạn không thấy được tình huống phía sau xe, nhưng từ không khí nhẹ nhàng trên xe có thể cảm nhận được tâm tình Lục Vọng đang rất vui vẻ.

 

Sự thật cũng đúng như thế, người thiếu niên hoạt bát lanh lợi, cho dù không làm gì cũng có thể làm anh thả lỏng.

 

Cố Thanh Yến cũng cảm thấy đây là một loại trải nghiệm rất mới lạ.

 

Lục Vọng nói muốn cùng cậu bồi dưỡng tình cảm là thật, cậu cũng rất muốn biết một nam nhân như vậy làm thế nào để bồi dưỡng tình cảm cùng người khác.

 

Xe dừng lại ở trấn Lệ Thủy thôn nhà họ Chu, vừa xuống xe, Cố Thanh Yến liền nhìn thấy một tòa nhà ba tầng nổi bật giành cho gia đình với một chiếc sân rộng rãi.

 

Trong khoảng sân rộng có trồng vài loại cây ăn quả, bên cạnh cây ăn quả lầ chồng chất các loại chai nhựa bình nhựa, lốp xe bỏ, bìa cac-tong v.v.., trong sân còn cột một con chó đen nhỏ, thấy Cố Thanh Yến còn đứng lên lắc lắc cái đuôi.

 

Đây là nhà họ Chu nhặt rác trong miệng Chu Tử Kỳ.

 

Lại nhìn hàng xóm xung quanh Chu gia, đoán chừng đều là những ngôi nhà mới xây trong khoảng hai năm gần đây, vẻ ngoài thoạt nhìn còn mới hơn cả Chu gia.

 

Một chiếc siêu xe đột nhiên xuất hiện ở Chu gia thôn, lập tức gây chú ý đến người dân Chu gia thôn, một người trẻ tuổi có chút hiểu biết nhận ra lập tức thét chói tai, "Tao đệt, đây là xe ai?"

 

"Ông chủ lớn đến thôn chúng ta sao? Chiếc xe này ít nhất cũng phải hơn trăm vạn nha!"

 

Một số người trẻ tuổi vây bên cạnh hưng phấn đánh giá, khi phát hiện ra nhóm người Cố Thanh Yến, đặc biệt là Lục Vọng một thân tây trang, khí chất không giống người thường, đều hạ giọng sợ đụng chạm quý nhân.

 

Một tên nhóc lớn gan cười hỏi: "Vị ông chủ này, các người muốn đến tìm ai?"

 

Cố Thanh Yến mím môi: "Tôi đến tìm ông chủ thu gom phế liệu, bọn họ đi ra ngoài rồi sao?"

 

"Cậu tìm chú Chu à?" Tên nhóc nói chuyện có hơi sửng sốt một chút, nhíu mày nói, "Hôm nay bọn họ đi đến nhà con gái, không biết buổi chiều có trở về không."

 

Con gái? Đúng rồi, lúc này chắc là chị gái Lục Tinh Trạch bị bạo hành!

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...