Không biết từ lúc nào, dưới gầm giường của nàng lại bị đào ra một đường hầm bí mật.
Lối đi quá hẹp, nàng phải điều chỉnh tư thế nhiều lần mới có thể luồn vào bên trong.
Vì Thiệu Nguyên Thanh đang nhìn chằm chằm phía trên, nàng chỉ có thể cắn răng chui vào. Ban đầu, nàng phải bò nửa quỳ, từng chút một tiến về phía trước, mùi bùn đất nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Bò được nửa đường, cổ tay bắt đầu đau nhức, nàng dừng lại thở dốc một chút. Nhưng Thiệu Nguyên Thanh theo sát phía sau, thúc giục: “Uyển Uyển, tiếp tục đi đi.”
“Ta mỏi tay quá.” Tống Ấu Quân không nhúc nhích, thậm chí còn muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
“Nhịn một chút, ra ngoài ngay thôi.” Sợ nàng kéo dài thời gian, Thiệu Nguyên Thanh lập tức bò lên trước vài bước, nắm lấy cổ chân nàng, giọng điệu mềm mỏng nhưng mang theo cảnh cáo: “Uyển Uyển, nếu ngươi chậm trễ, đại nhân sẽ nổi giận.”
Tống Ấu Quân cười nhạt trong lòng, nghĩ thầm: [Hắn tức giận thì liên quan gì đến ta?]
Nàng đang định chơi xấu, không ngờ Thiệu Nguyên Thanh đột nhiên rút ra một thanh đoản đao sắc bén, đặt ngay lên cổ chân nàng. Gã nhẹ giọng nói: “Uyển Uyển, ta không muốn làm tổn thương ngươi, nhưng lệnh của đại nhân, ta không thể không tuân theo. Nếu không, ta cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.”
Tống Ấu Quân không ngờ gã lại dứt khoát xé rách mặt nạ. Nàng híp mắt lạnh giọng: “Nếu đại nhân đã muốn ta đi, chứng tỏ ta vẫn còn giá trị. Ngươi dám g.i.ế.c ta sao?”
“Ta sẽ không g.i.ế.c ngươi, nhưng nếu ngươi không chịu phối hợp, khó tránh khỏi phải chịu chút đau đớn.”
Dứt lời, đoản đao trong tay Thiệu Nguyên Thanh bất ngờ vung xuống.
Tống Ấu Quân giật mình, lập tức bò nhanh về phía trước, không dám chậm trễ dù chỉ một giây.
Chết tiệt, ngươi cứ chờ đó!
Nàng nghiến răng, trong lòng đầy tức giận.
Hầm ngầm thực sự không quá dài, bò chừng nửa khắc liền thấy ánh sáng le lói phía trước. Nàng men theo ánh sáng đó trườn ra ngoài, vừa thoát khỏi hầm liền thấy màn đêm đã buông xuống.
Bầu trời cao vợi, ánh trăng sáng tỏ treo lơ lửng, rải xuống một tầng ngân quang nhàn nhạt.
Tống Ấu Quân đứng dậy, mặc kệ bùn đất bám đầy người, đảo mắt quan sát xung quanh.
Bên cạnh hầm ngầm có hai kẻ canh giữ.
Xa xa, nàng mơ hồ thấy lửa đỏ bập bùng từ tòa nhà, cột khói đặc cuồn cuộn bốc lên tận trời. Nhìn cảnh tượng ấy, nàng liền biết đám người này đã phóng một trận hỏa hoạn vô cùng dữ dội.
Trong lòng nàng chợt dâng lên lo lắng - Tống Ngôn Ninh thế nào rồi? Liệu có bị hỏa hoạn làm bị thương không?
Còn chưa kịp phản ứng, hai kẻ đứng gác bên miệng hầm đã lao đến.
Một kẻ cầm lấy một dải lụa đen, nhanh chóng bịt kín đôi mắt nàng.
Một kẻ khác bịt chặt miệng nàng, khiến nàng không thể phát ra tiếng.
Trong khoảnh khắc, thế giới trước mắt nàng tối đen hoàn toàn.
Hơi thở bị bóp nghẹt, nàng đứng yên bất động, chỉ đến khi có người nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi về phía trước.
Trong lúc bị dẫn đi, đầu óc nàng nhanh chóng suy tính.
Thiệu Nguyên Thanh trước kia từng lẻn vào phòng nàng ở kinh thành, điều này chứng tỏ gã có mối liên hệ với quan viên trong triều.
Nhưng ngay khi Thương Dương xảy ra chuyện, gã lại đột ngột xuất hiện.
Chứng tỏ gã và Cố gia vốn cùng một phe!
Gã mất công phóng hỏa, đào hầm, bức nàng ra khỏi phủ, điều đó chứng tỏ gã cần nàng vì một mục đích nào đó. Trước khi đạt được điều mình muốn, gã sẽ không dễ dàng tổn thương nàng. Chỉ cần nàng phối hợp, tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm.
Nghĩ kỹ lại, có lẽ từ lúc Khương Nghi Xuyên phái tùy tùng đưa tin vào buổi chiều, kế hoạch này đã bắt đầu. Đối phương cố ý điều Khương Nghi Xuyên rời đi, sau đó nhân cơ hội bắt cóc nàng.
Những kẻ này, rõ ràng là nhằm vào Khương Nghi Xuyên.
Tống Ấu Quân vẫn luôn im lặng, không để lộ chút phản kháng nào. Nàng bị đưa lên một chiếc xe ngựa, thân xe lắc lư mạnh mẽ, có vẻ con đường này không hề bằng phẳng.
Những con đường lớn trong thành Thương Dương đều đã được lát đá, không thể nào khiến xe ngựa xóc nảy như thế. Điều này chứng tỏ Thiệu Nguyên Thanh đang đưa nàng ra khỏi thành.
Trên xe, ngoài gã ra còn có vài người khác. Bọn họ không ai mở miệng, càng không phát ra tiếng động thừa thãi, hiển nhiên rất cảnh giác.
Tống Ấu Quân căng thẳng dây thần kinh, mắt bị bịt kín, nhưng thính giác lại nhạy bén hơn hẳn. Nàng không ngừng lắng nghe, cố gắng nhận biết tình hình xung quanh.
Sau khoảng nửa canh giờ, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại. Khi bị lôi xuống, đôi chân nàng đã tê rần, suýt nữa đứng không vững.
Ngay sau đó, có người tháo bỏ tấm vải che mắt. Tống Ấu Quân chớp mắt vài lần để thích ứng với ánh sáng, dần dần nhìn rõ cảnh vật trước mặt.
Giữa màn sương mờ nhạt, một tòa cổng lớn hiện ra trước mắt nàng.
Sau khi thích ứng với bóng tối, Tống Ấu Quân nhìn rõ trước mặt là một tòa đại trạch bề thế.
Cánh cổng lớn dường như mới được xây dựng, dưới ánh đèn phản chiếu, hai con thạch thú đứng sừng sững hai bên, hai hàng đèn lồng treo cao, cổng chính rộng mở, thị vệ canh gác nghiêm ngặt.
Thoạt nhìn, nơi này giống như phủ đệ của người quyền quý.
Nàng bị đẩy mạnh một cái, Thiệu Nguyên Thanh liền lên tiếng:
“Đẩy cái gì mà đẩy, Uyển Uyển tự mình đi được.”
Nàng không nói gì, bước vào cổng lớn.
Vốn tưởng sẽ có người ra tiếp đón, nhưng khi vào trong, nàng chỉ thấy toàn thị vệ, đến cả một tỳ nữ cũng không có, càng đừng nói đến các nhân vật quan trọng.
Thị vệ dẫn nàng đến một gian phòng, đợi nàng vừa bước vào, cánh cửa liền lập tức khép chặt.
Không gian chìm vào yên tĩnh tuyệt đối.
Tống Ấu Quân cứ nghĩ rằng trong phòng có người chờ sẵn, nhưng mãi không thấy ai xuất hiện hay lên tiếng.
Giống như họ chỉ đơn giản nhốt nàng ở đây mà thôi.
Nàng mò mẫm tìm đèn, dùng một cây đánh lửa đặt sẵn trên bàn để thắp sáng, miễn cưỡng có thể nhìn rõ toàn cảnh căn phòng.
Nơi này là một gian phòng khách vô cùng bình thường, bày trí đơn giản đến mức sơ sài - một chiếc bàn, vài cái ghế, vài món đồ trang trí như bình hoa, ngoài ra không còn gì khác.
Nàng đi một vòng quan sát, tiện tay cầm lên một chiếc bình hoa cỡ vừa, cảm thấy có thể dùng làm vũ khí phòng thân trong tình huống nguy cấp.
Ngồi đợi hồi lâu vẫn không có ai đến, nàng dần chắc chắn bản thân đang bị giam lỏng.
Rất có thể bọn chúng muốn dùng nàng làm con tin để mặc cả với Khương Nghi Xuyên.
Chỉ là không biết tình hình bên phía hắn ra sao.
Tạm thời chưa gặp nguy hiểm gì, nhưng cơn đói dần dần kéo đến.
Không thấy ai xuất hiện, nàng đơn giản chống tay lên bàn, nhắm mắt dưỡng thần.
Tinh thần nàng không dám thả lỏng dù chỉ một khắc. Nếu có người xông vào ngay lúc này, nàng có thể lập tức dùng bình hoa làm vũ khí và đứng dậy phản kháng.
Bên này tình hình còn chưa rõ ràng, bên kia đã rối loạn thành một đoàn.
Nhận được tin trong phủ xảy ra hỏa hoạn, tim Khương Nghi Xuyên trầm xuống. Không hề chần chừ, hắn lập tức thúc ngựa chạy về.
Từ xa đã thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên. Vừa về đến phủ, hắn nhận ra gần như không còn ai trông coi, tất cả đều chạy đi dập lửa.
Một cơn bất an mãnh liệt ập tới, Khương Nghi Xuyên không hề hướng về phía đám cháy, mà phi thẳng đến phòng ngủ của chính mình.
Đến nơi, hắn phát hiện cửa bị khóa chặt, cửa sổ cũng bị bịt kín.
Khương Nghi Xuyên cực kỳ thông minh. Nghĩ đến chuyện hôm nay dẫn người ra ngoài thành điều tra nhưng không tìm thấy người điên, rồi nhìn tình huống trước mắt, hắn lập tức hiểu ra - hắn đã bị tính kế. Đây là một màn điệu hổ ly sơn!
Không chút do dự, hắn rút kiếm, c.h.é.m đứt khóa cửa rồi dùng sức đá mạnh. Cánh cửa bật tung với tiếng vang dữ dội, hắn lao thẳng vào trong buồng, nhưng chỉ thấy căn phòng trống trơn, đèn vẫn còn sáng.
Tống Ấu Quân không thấy đâu!
Khương Nghi Xuyên lật tung cả căn phòng, cuối cùng phát hiện một hầm ngầm mới bị đào dưới gầm giường. Hắn lập tức ra lệnh cho người đi điều tra lối ra khác của đường hầm.
Tống Ngôn Ninh vốn đang bận giúp dập lửa, nhưng khi nghe tin hoàng tỷ mất tích, y lập tức chạy đến.
Vừa đến nơi đã thấy Khương Nghi Xuyên đứng lặng dưới hiên nhà, gương mặt lạnh như băng ẩn trong bóng đêm. Xung quanh, tất cả tùy tùng đều cúi đầu, không ai dám lên tiếng.
Lúc xảy ra hỏa hoạn, Tống Ngôn Ninh vốn không ở trong viện, nhờ vậy tránh được nguy hiểm. Nhưng trong lúc lo cứu hỏa, y đã làm quần áo mình ướt sũng, rối bời.
Giờ phút này, vừa nghe tin hoàng tỷ mất tích, y lập tức bỏ mặc đám cháy, chạy thẳng đến đây.
"Hoàng tỷ... không thấy?" Y vừa mở miệng, mới nhận ra giọng mình run rẩy đến mức nào.
Khương Nghi Xuyên vẫn im lặng, không nói một lời.
Tống Ngôn Ninh hoảng hốt lao vào phòng, lớn tiếng gọi:
“Hoàng tỷ! Hoàng tỷ!”
Nhưng không có ai đáp lại.
Bóng dáng của Tống Ấu Quân cũng không thấy đâu.
Trong đầu chợt hiện lên ký ức đau đớn nhất mà y không bao giờ muốn nhớ lại.
Hốc mắt nhanh chóng đỏ hoe, hoảng loạn gào lên:
“Xuyên ca! Xuyên ca!”
Khương Nghi Xuyên đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng kêu thất thanh của y mới chậm rãi ngẩng đầu.
Sắc mặt hắn âm trầm đến đáng sợ.
Tống Ngôn Ninh gần như không tin nổi vào mắt mình, giọng nói run rẩy:
“Hoàng tỷ làm sao có thể biến mất? Rõ ràng sau giờ ngọ nàng nói muốn nghỉ ngơi, ta tận mắt nhìn thấy nàng bước vào phòng này! Ai đã phóng hỏa? Là ai bắt đi hoàng tỷ?”
Từng câu hỏi của y vang lên, nhưng trong lòng Khương Nghi Xuyên sớm đã có đáp án.
Chỉ là hắn không trả lời.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng, suy nghĩ nhanh chóng xâu chuỗi mọi manh mối lại với nhau.
Dù trong lòng cũng nóng như lửa đốt, nhưng hắn vẫn lớn tuổi hơn Tống Ngôn Ninh, hiểu rõ nếu bản thân cũng hoảng loạn, e rằng sẽ chỉ khiến đệ ấy càng thêm sợ hãi.
Hít sâu mấy lần để ổn định nhịp thở, hắn trầm giọng nói:
“Ta biết bọn chúng có mục đích gì. Đi theo ta.”
Nói xong, hắn dẫn Tống Ngôn Ninh rời khỏi tòa nhà vẫn còn cháy ngùn ngụt.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Khương Nghi Xuyên lập tức đến nhà lao, đi thẳng đến phòng giam của Cố Tri Thành.
Tên này thân phận đặc biệt, bị giam riêng ở một góc khuất, ngoài cửa có thị vệ của Khương Nghi Xuyên canh giữ nghiêm ngặt.
Dù có bị nhốt thêm hai ba ngày, cũng không ai có thể lén đưa y ra ngoài.
Nếu như phán đoán của Khương Nghi Xuyên không sai, thì lý do bọn chúng bắt Tống Ấu Quân chính là vì Cố Tri Thành.
Cố gia muốn dùng nàng làm con tin, trao đổi để đưa con trai trưởng của mình trở về.
Cố Tri Thành đã hai ngày không được ăn cơm, nằm co ro trên lớp rơm rạ, cả người bẩn thỉu, tóc tai rối bù, trông vô cùng chật vật. Khi thấy Khương Nghi Xuyên, y không dám bò đến cầu xin tha thứ, mà chỉ sợ hãi rụt vào một góc.
"Đưa hắn ra ngoài." Giọng Khương Nghi Xuyên lạnh lùng vang lên.
Từ giờ phút này trở đi, hắn muốn đích thân giam giữ Cố Tri Thành, cho đến khi Cố gia phái người đến.
Tống Ấu Quân không biết ai là kẻ đã giam mình, nhưng nàng cũng mơ hồ đoán được có thể là Cố gia. Chỉ là từ khi bị nhốt vào phòng, vẫn chưa có ai đến gặp nàng.
Lúc đầu, nàng còn cố giữ tỉnh táo, nhưng đến nửa đêm, cơn buồn ngủ ập đến. Không thể cưỡng lại, nàng đành gục xuống bàn mà ngủ.
Mãi đến ngày hôm sau, tiếng cửa mở vang lên. Dù đang mơ màng, Tống Ấu Quân vẫn cảnh giác. Nghe thấy âm thanh ấy, nàng lập tức mở bừng mắt, siết chặt chiếc bình hoa mà mình đã chọn làm vũ khí.
Người bước vào là một thị vệ. Hắn ta không hề liếc nhìn nàng, chỉ lặng lẽ đặt một mâm thức ăn lên bàn rồi rời đi, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của nàng.
Tống Ấu Quân nhìn chằm chằm vào đồ ăn trước mặt, hơi nóng còn bốc lên nghi ngút.
Nhưng không biết liệu thức ăn có bị hạ độc hay không, nàng không do dự hất cả chén cơm xuống đất, thể hiện rõ lập trường của mình - nàng sẽ không ăn.
Suốt buổi sáng, không có ai đến quấy rầy nàng.
Đến trưa, thị vệ lại mang cơm tới. Nhìn thấy bát cơm bị hất xuống đất, hắn ta vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ đặt phần cơm mới xuống rồi rời đi.
Tống Ấu Quân vẫn làm như cũ - nàng lật đổ bát cơm xuống đất.
Nàng không ăn. Nhịn đói một, hai ngày cũng chưa thể c.h.ế.t được.
Nếu đến khi nàng đói không chịu nổi, mà Khương Nghi Xuyên vẫn chưa đến cứu, thì lúc đó, nàng mới cân nhắc đến việc ăn đồ của những kẻ này.
Nhưng Tống Ấu Quân tin chắc rằng lúc này, Khương Nghi Xuyên nhất định đang dốc hết sức tìm kiếm tung tích của nàng.