Công Chúa Kiêu Ngạo!
Chương 9: Không ai gọi thì tôi gọi?
Tối, bầu trời chuyển mưa đen kịt không có lấy một vì sao. Từng cơn gió lạnh lẽo từng đợt thổi về. Không khí từ từ hạ thấp. Tiếng mưa lất phất bên ngoài khiến người ta buồn phiền trong lòng.Trong một toà lâu đài to lớn. Rào rào tiếng nước chảy vang vọng từ trong nhà tắm. Cô lại nghĩ đến lúc đó..."Được thôi, Thần..."Diệp Tiêu Ngôn giảm ga, duy trì tốc độ an toàn, quay người lại nhìn cô cười chua xót."Năm đó tôi năm tuổi, sự tò mò về ba của một đứa trẻ cứ liên tục thúc đẩy tôi, tôi luôn hỏi mẹ: Mẹ ơi, ba đâu? Sao ba chưa về?"Diệp Tiêu Ngôn lại cười một tiếng, ánh đen láy mắt sâu thăm thẳm nhìn vào màn đêm. Cô im lặng nhìn bóng lưng cô độc của anh, thoáng chốc không biết nói gì để cho tình hình không biến hoá tệ hơn, cô mấp máy môi muốn nói gì đó lại thôi, cô biết mình không có tài ăn nói có lẽ im lặng vẫn là cách tốt nhất."Mẹ tôi lúc đó hốc mắt thoáng đỏ, liên tục nói những lời trấn an tôi: Ba đi làm xa, Hạo Thần ngủ một giấc ba sẽ về mau thôi. Thế mà tôi đợi, đợi đến hẳn năm năm sau lúc ông ta về. Ông ta dắt theo một người phụ nữ, bảo với mẹ tôi là muốn nhận tôi. Mẹ tôi gồng mình khó nhọc nuôi tôi mười năm trời, ông ta thành đạt một cái lại bảo muốn nhận tôi về. Mẹ tôi muốn tôi có cuộc sống tốt hơn liền đồng ý. Về đến nhà ông ta, ông ta nói tôi phải gọi một người phụ nữ là mẹ, người phụ nữ đó là Lâm Nhu, phải gọi một thằng nhóc lạ mặt không lớn hơn mình bao nhiêu là anh. Một đứa trẻ mười tuổi, không được sống chung với mẹ, ba lại không hề thương yêu... Mẹ tôi lúc nào cũng nghĩ đến ông ta, còn đặt một chữ Hạo của ông ta trong tên của tôi, về đến nhà ông ta nghe lời người phụ nữ kia lập tức đổi tên cho tôi, Diệp Hạo Thần đã rất lâu không còn ai gọi tôi.""Thần, Hạo Thần, Diệp Hạo Thần." Cô nhìn Diệp Tiêu Ngôn, đáy mắt thoáng buồn, môi run run gọi. "Không ai gọi, tôi sẽ gọi. Từ nay tôi giúp anh gọi. Từ giờ anh là Diệp Hạo Thần trong mắt tôi, chỉ đơn giản là Diệp Hạo Thần chứ không phải một người nào khác.".o0o Đôi lời tác giả: Xin phép đổi ngôi cho dễ viết ạ o0o.Xe thoáng chốc đã dừng ở trước cổng nhà cô. Diệp Hạo Thần quay lại nhìn cô cười. Tay giơ đến tháo nón cho cô, lại xoa đầu cô, giọng trầm bỗng nói:" Cảm ơn em. Tạm biệt, ngủ ngon nhé."Diệp Hạo Thần đứng quay lưng về phía màn đêm, dáng người tuyệt mỹ cộng thêm cảnh vật yên tĩnh, bỗng dưng cô lại thấy có chút cô đơn. Chu Tịnh Hà vẫy tay chào tạm biệt anh, xoay người bước vào cổng, không quên nhìn Diệp Hạo Thần một cái đợi xe đi khuất cô mới bước vào nhà.Cô rón rén để bước chân không gây ta tiếng động nào mà đi thẳng về phía cầu thang. Thở phào nhẹ nhõm một cái vừa cầm tay nắm cửa, lại nghe một giọng nói khiến bản thân giật thót người." Tại sao lại không đến lớp tập nhảy tranh tài?"Chu Lỗi ngồi trên ghế, khuất sau màn đêm, ánh mắt nghiêm nghị gắt gao dò xét cô, giọng nói lạnh lùng nay đã lạnh đi mấy phần."Con không muốn ba à con có thể..." không tập nữa hay không!Chu Lỗi nhanh chóng cắt ngang lời nói của tôi: "Con không có quyền ý kiến ở đây."Cô cười nhạt. "Ba, ba là ba con, không phải ba người ta, sao ba lại đối xử với con như vậy?""Chính vì mày là con của tao, nên mày sinh ra đã là sai lầm. Lo làm tốt cái nhiệm vụ của mày đi." Chu Lỗi đứng dậy đầy tức giận, giọng nói lạnh lẽo thấu xương, nói xong một cái xoay người đi mất.Đúng rồi, cô sinh ta đã là một sai lầm. Cô sinh ra trong một gia đình không có tình yêu. Vì cô mà họ bị trói buộc lại một chỗ, không thể quay người cũng không thể tiến thêm bước nữa. Bởi vì cô sinh ra đã là một sai lầm, nên mẹ cô chẳng bao giờ mong muốn nhìn thấy mặt cô, bà ấy luôn ở bên nhà của người đàn ông kia. Bởi vì cô sinh ra đã là một sai lầm, nên ba cô chẳng muốn nhìn thấy cái gai trong mắt này nên ông ấy luôn ở công ty, không ở công ty thì cũng xử lí công việc, nếu một ngày gặp cô một lần đã là quá nhiều rồi. Bởi vì cô sinh ta là một sai lầm, nên ba mẹ cô luôn muốn kiếm một người có gia có thế, môn đăng hộ đối để gả cô đi. Bởi vì cô sinh ra là một sai lầm nên cô có làm sao cũng không ai quan tâm, dù cô có biến mất thì cũng không ai tìm kiếm chỉ là đợi cô quay về giáo huấn một trận. Mười bảy năm sinh ra, trên bàn ăn luôn chỉ có mình cô. Thử hỏi, đã bao giờ có ai đặt mình vào hoàn cảnh của cô chưa. Cô và Diệp Hạo Thần luôn giống nhau, cô luôn luôn có sự đồng cảm với anh, vì đâu đó cô nhìn thấy hình bóng của bản thân mình.Nước nóng xã thẳng vào tay nóng đến mức làm cô thức tỉnh. Tiếng nước rào rào chảy không ngừng nghĩ đã thành công đem cô trở về hiện thực. Đã rất lâu rồi cô không còn nhớ đến những chuyện này. Cô mặc bản thân mình cho người khác muốn đặt ở đâu thì đặt. Cũng quên mất bản thân đã từng khao khát có một mái ấm gia đình như thế nào. Đã khao khát có một người mẹ đút mình ăn, cho mình uống sữa, dắt tay mình tới trường, chăm sóc mình những lúc mình ốm. Đã khao khát có một người cha cõng mình trên vai, đưa mình đi chơi ở công viên, sở thú,... Cùng giúp mình làm những điều bản thân muốn. Những điều đó đã từ rất lâu cô đã không còn khát khao mà nghĩ đến.Một giọt nước mắt lăn dài trên khoé mắt hoà cùng những dòng nước từ vòi sen chảy xuống.Chu Tịnh Hà ngã mình trên giường đầy mệt mỏi, đầu tóc ước cũng không thèm lau khô, nhắm mắt lại nghỉ ngơi màn đêm thăm thẳm bao trùm lấy cô. Ngày hôm nay đã là một ngày rất dài đối với cô rồi.Sáng hôm sau, đầu óc choáng váng, cơ thể nặng trịch, cô mệt mỏi rúc sâu vào chăn.Như thường lệ, cạch một tiếng cửa mở ra. Bà Triệu đứng ở một góc phòng cung kính nói:" Cô chủ, dậy đi học thôi.""Cô Triệu, tôi mệt. Có thể nghỉ một hôm không?" Chu Tịnh Hà nặng nhọc từ trong chăn ló đầu ra hỏi."Cô chủ, cô đừng lười nữa. Dậy đi học thôi, không ông chủ sẽ đuổi việc tôi mất.""Cô Triệu tôi thật sự không giả vờ, là tôi mệt thật."Bà quản gia Triệu nghe đến đây tự nhưng ngớ người, đứng ở góc phòng một hồi lâu. Lát sau lại lật đật chạy đến sờ trán cô, hoảng hốt."Cô chủ, cô sốt rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương