Công Chúa Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Sát Gái
Chương 32
Chap 32:Nó cười, một nụ cười nhẹ. Nụ cười tuy nhẹ nhưng nó đã lâu lắm, rất lâu đã ko xuất hiện trên đôi môi này. Hắn ngây người nhìn nó. Một nụ cười thoáng qua ở khuôn mặt hắn. - Cảm ơn cô! - Anh mà thích ai… Chắc người đó sẽ hạnh phúc lắm_ nó nói nhẹ, ko còn chất giọng lạnh lùng nữa. - Tôi ko biết nữa. Thực ra tôi thích một người nhưng ko dám nói ra. Nó đột nhiên cảm thấy nhói đau ở tim. Đau, đau lắm! - Cô ấy là người như thế nào?_ nó cố hỏi, mặc dù chính mình còn ko hiểu nổi tại sao. - Cô ấy… Là một con người ngốc nghếch. Cô ấy ko biết quan tâm chia sẻ với người khác bất cứ chuyện gì. Nhiều lúc cô ấy cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng lúc ở một mình cô ấy lại khóc thầm… Nó nghe hắn nói, thấy hắn nhắc tới người đó tâm trạng rất vui vẻ thì tim như xé từng mảnh vậy. Thế là sao? Cố giữ bình tĩnh, nó nói: - Thôi, tôi vào trong đây_ nói rồi nó hơi loạng choạng đi vào phòng bệnh. Hắn nhìn theo nó. Đôi mắt hổ phách của hắn chứa bao nhiêu tình cảm cho nó. ”Người tôi thích là em đó, cô gái ngốc, Nguyễn Hàn Băng Băng!” Hôm sau… ”Người tôi thích là em đó, cô gái ngốc, Nguyễn Hàn Băng Băng!” Hôm sau… Hắn và nó hôm nay đi cùng nhau tới phòng bệnh thăm anh Quân trước bọn kia. Phòng bệnh của anh thật sự rất ”trang nghiêm” nhờ sự im lặng đến rợn người của ba người trong phòng. Hắn và nó đều im lặng, ko nói với nhau một tiếng nào. Nó cứ nghĩ tới chuyện hôm qua, im lặng một cách đáng sợ. Chính nó cũng ko biết mình đang làm gì nữa, nó cứ như một người đang giận hắn vậy. Còn hắn, hắn ko biết bắt chuyện với nó kiểu gì, đành ngậm ngùi mặc kệ. Anh Quân vẫn chưa tỉnh.Bác sĩ bước vào phá vỡ cái cảnh ”im lặng là vàng” này. Sau khi khám xong, bác sĩ muốn cười nhưng ko cười nổi với hai người đang cau mày nhăn trán này. - Bệnh nhân một lát nữa sẽ tỉnh. Hai người cố chờ một tí. - Vâng. Cảm ơn bác sĩ_ hắn lên tiếng thay nó, vì biết rằng nó sẽ giữ nguyên bộ dạng này và nếu như thế này mà nói chuyện với nó thì chỉ có nước ”tự kỉ”. 20 phút sau… Bàn tay của anh động đậy… Nó quan sát anh nãy giờ… thấy anh động đậy, nó rất vui mừng nhưng cố ko tỏ ra mặt… Một lát sau, anh tỉnh dậy, mở mắt ra là một màu trắng xoá. - Đây… Là đâu?_ anh thều thào nói, cố đứng dậy. - Bệnh viện_ một giọng nói lạnh lùng cất lên, khiến anh khựng lại_ nằm xuống đi. Anh đang bị thương đó! - Bé… Bé Băng?_ anh bất ngờ, nhưng cảm thấy mình vừa sai cái gì, anh vội chữa lại_ xin lỗi… Bảo Nhi… - Ko sao đâu. Cứ gọi như anh muốn_ nó nhìn ra cửa sổ, ko dám nhìn thẳng vào mắt anh. - Thật… Thật chứ?_ anh vui mừng nắm lấy tay nó, vô tình làm động vết thương_ A! Đau quá! - Thật… Thật chứ?_ anh vui mừng nắm lấy tay nó, vô tình làm động vết thương_ A! Đau quá! - Sao vậy? Đã bảo anh ko được cử động mà!_ nó hốt hoảng chỉnh lại tay anh để yên xuống giường. - Anh ko sao. Bé Băng đừng lo cho anh_ anh cười nhẹ, nhìn về hướng nó đang cau mày. - Ai… Ai lo cho anh chứ_ nó giật mình lấp liếm_ tại tôi là người gây ra tai nạn này nên tôi phải chịu trách nhiệm thôi! - Ừ, anh biết rồi._ anh cười buồn, mặt thoáng thất vọng. - Ơ… Nhưng mà… - Tôi mang nước uống về nè!_ hắn mở cửa bước vào, chặn ngang lời nó nói, nhìn thấy anh đang mở mắt, hắn vui mừng hỏi_ Anh Quân! Anh tỉnh rồi! - Ừm. Anh tỉnh rồi. - Anh quen hắn sao?_ nó thắc mắc hỏi anh, giọng hơi ngạc nhiên nhưng vẫn giữ được hàn khí quen thuộc_ từ bao giờ vậy? - Mấy hôm trước. Lúc cô mất tích_ hắn trầm giọng nói, làm ko khí trở nên căng thẳng. Im lặng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương