Công Chúa Nhạn Hồi
Chương 16
17.
Sau khi Y Mãnh Tà mở mắt ra, câu đầu tiên chàng hỏi là: "Yên thị đâu? Nàng ấy ở đâu rồi? Nàng ấy có bị thương gì hay không?".
Cữu cữu Sắc Nhật vương của chàng đã trông coi chàng suốt mấy ngày qua, vừa thấy chàng tỉnh dậy đã hỏi những lời như vậy nên rất tức giận, ông muốn nói thẳng rằng nữ nhân kia đã ch.ết rồi, nhưng lại không dám kích thích chàng.
"Nàng ta không sao đâu. Ngươi bị thương nặng như vậy mà nàng ta cũng chưa từng đến thăm ngươi lần nào hết, ngươi nhắc tới nàng ta làm cái gì? Nữ tử nhà Hán rốt cuộc vẫn không một lòng với chúng ta".
"Nàng ở đâu rồi? Ta không tận mắt nhìn thấy nàng, ta không yên tâm được".
Y Mãnh Tà không để ý đến ông ấy mà tự hỏi mình, điều này suýt nữa khiến Sắc Nhật vương nổi giận.
"Nàng ta còn có thể đi đâu nữa chứ! Ăn uống trong lều của nàng ta đấy!".
Y Mãnh Tà ôm bụng xuống giường, không ai có thể ngăn chàng lại được.
Khi chàng xuất hiện ở cửa lều của ta, ta nghĩ đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Đã sáu ngày, ròng rã cả sáu ngày trời rồi.
Mỗi một ngày qua đi, ta sẽ họa những vết cắt nông trên cổ tay mình, chỉ có làm như vậy thì đau đớn trong lòng ta mới có thể vơi đi chút ít.
Nếu Y Mãnh Tà không tỉnh lại nữa, ta sẽ hoàn toàn họa sâu thêm nữa, cũng coi như một mạng đền một mạng, vậy chúng ta cũng có thể cùng nhau ở một nơi khác mà.
Hai người chúng ta đứng đối diện nhau, chàng ở cửa còn ta ở trong lều.
Chàng vừa mới bước ra khỏi một vòng sinh tử mà ta tưởng chừng như hai người chúng ta đã cách nhau cả một đời.
Nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của chàng, nước mắt ta lập tức tuôn rơi, có muốn ngừng cũng không được, nhưng thân thể ta lại không nhúc nhích một chút nào cả, cũng không dám tiến lại gần chàng.
Y Mãnh Tà duỗi đôi chân dài của mình, sải bước về phía ta và ôm ta vào lòng.
“Ta cứ nằm mơ suốt thôi, mơ thấy heo con của ta ăn không ngon, nên vừa đói lại vừa gầy”. Chàng tươi cười nhìn ta: “Thật sự là gầy đi mất rồi, nhưng cũng không sao cả, ta đã trở lại rồi đây”.
Giờ khắc này, trong đầu ta không thể suy nghĩ gì được nữa, chẳng biết nên đáp lại lời trêu đùa của chàng như thế nào, chỉ biết khóc ngày một to hơn, mơ mơ hồ hồ nói xin lỗi với chàng.
Chàng cúi đầu hôn ta, ta cũng không nhịn được nữa mà ôm lấy cổ chàng rồi hôn đáp lại.
"E hèm...".
Cả hai người chúng ta đều dừng lại khi nghe thấy tiếng ho, và bắt đầu nhìn xung quanh để tìm kiếm âm thanh đó.
Sắc Nhật vương, cữu mẫu và Mộc Hòa Nhã, một đám người bọn họ đều đang chắn hết cả cửa lều, nhìn chúng ta với vẻ mặt phấn khích.
...
Ta muốn ch.ết quá đi mất.
Y Mãnh Tà bị vài nam nhân cao lớn khiêng đi, còn Mộc Hòa Nhã thì bước vào lều và nói với ta một vài điều, rằng trong lòng nàng ấy, Y Mãnh Tà vẫn mãi là một nam tử thảo nguyên trưởng thành, thận trọng và đỉnh thiên lập địa nhất (*).
(*): 顶天立地 [dǐngtiānlìdì] đội trời đạp đất; tinh thần bất khuất; không thể khuất phục.
Mẫu thân của Y Mãnh Tà bị bệnh qua đời từ rất sớm, chỉ trong một đêm sau đó, phụ thân của chàng cũng qua đời một cách bi thảm, tiếp đó là cảnh gia tộc suy tàn, nhưng trong lúc đối mặt với những nguy hiểm như vậy chàng vẫn giữ được sự bình tĩnh của mình, một mình khiêu khích Đại Lương, sau đó là dẫn dắt bộ lạc ẩn nhẫn tiến về phía trước.
"Năm đó, anh họ ta mới mười bảy tuổi".
Trong mắt Mộc Hòa Nhã tràn đầy kính phục, sau đó lại có chút biến đổi.
"Nhưng hôm nay xem ra, hừ, anh ấy thật ra cũng có tình cảm với nữ nhân thôi mà, giống như mấy cậu nhóc non nớt theo đuổi ta vậy".
Ta có thể thấy một chút ghét bỏ trong mắt nàng ấy.
Ta thật không hài lòng khi nàng ấy nói về chàng như thế đâu đấy.
Ta bắt đầu tranh cãi với Mộc Hòa Nhã, Y Mãnh Tà người ta rõ ràng là một nam tử kiên cường và dịu dàng, chàng là một đại Thiền Vu vô cùng đáng yêu, bên ngoài cứng rắn nhưng bên trong lại yếu mềm cơ mà.
Mộc Hoà Nhã rùng mình một cái: "Đúng là chịu không nổi mà, ta không chịu nổi nữa, ta muốn nôn quá đi mất".
"Nếu như cô có bản lĩnh, vậy cứ đứng trước mặt Thiền Vu nói lời này thử đi".
Mộc Hòa Nhã khịt mũi, nhặt roi lên và nói rằng nàng ấy sẽ cưỡi ngựa đến một thảo nguyên rộng lớn để nôn mửa một trận.
Nàng ấy đứng quay lưng về phía ta, ngược chiều với ánh sáng, như thể muốn nói rằng, điều này tại hạ đã quyết định kỹ càng rồi vậy.
"Chị dâu (biểu tẩu) Yên thị của ta, từ giờ trở đi, chị phải tiếp tục sống cho thật tốt cùng anh họ Thiền Vu đấy nhé".
Mộc Hòa Nhã quay đầu lại, nhìn ta một lúc rồi nở nụ cười tươi sáng.
"Anh ấy thực sự, thực sự rất yêu chị đấy".
Nói xong, Mộc Hòa Nhã bước ra ngoài và tiêu sái thúc ngựa rời đi.
Trong thâm tâm ta hiểu rõ rằng nàng ấy đang cố tình tranh cãi với ta, và dùng cách này của nàng ấy để làm ta yên lòng, rằng nàng ấy đã buông Y Mãnh Tà và sẽ không tranh giành với ta nữa.
Ta tin rằng cô nương thiện lương và trong sáng này nhất định sẽ gặp được một nam nhân thật tốt, một người mà dù có là đôi mắt hay trái tim đều hướng về riêng nàng.
Sau khi Y Mãnh Tà mở mắt ra, câu đầu tiên chàng hỏi là: "Yên thị đâu? Nàng ấy ở đâu rồi? Nàng ấy có bị thương gì hay không?".
Cữu cữu Sắc Nhật vương của chàng đã trông coi chàng suốt mấy ngày qua, vừa thấy chàng tỉnh dậy đã hỏi những lời như vậy nên rất tức giận, ông muốn nói thẳng rằng nữ nhân kia đã ch.ết rồi, nhưng lại không dám kích thích chàng.
"Nàng ta không sao đâu. Ngươi bị thương nặng như vậy mà nàng ta cũng chưa từng đến thăm ngươi lần nào hết, ngươi nhắc tới nàng ta làm cái gì? Nữ tử nhà Hán rốt cuộc vẫn không một lòng với chúng ta".
"Nàng ở đâu rồi? Ta không tận mắt nhìn thấy nàng, ta không yên tâm được".
Y Mãnh Tà không để ý đến ông ấy mà tự hỏi mình, điều này suýt nữa khiến Sắc Nhật vương nổi giận.
"Nàng ta còn có thể đi đâu nữa chứ! Ăn uống trong lều của nàng ta đấy!".
Y Mãnh Tà ôm bụng xuống giường, không ai có thể ngăn chàng lại được.
Khi chàng xuất hiện ở cửa lều của ta, ta nghĩ đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Đã sáu ngày, ròng rã cả sáu ngày trời rồi.
Mỗi một ngày qua đi, ta sẽ họa những vết cắt nông trên cổ tay mình, chỉ có làm như vậy thì đau đớn trong lòng ta mới có thể vơi đi chút ít.
Nếu Y Mãnh Tà không tỉnh lại nữa, ta sẽ hoàn toàn họa sâu thêm nữa, cũng coi như một mạng đền một mạng, vậy chúng ta cũng có thể cùng nhau ở một nơi khác mà.
Hai người chúng ta đứng đối diện nhau, chàng ở cửa còn ta ở trong lều.
Chàng vừa mới bước ra khỏi một vòng sinh tử mà ta tưởng chừng như hai người chúng ta đã cách nhau cả một đời.
Nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của chàng, nước mắt ta lập tức tuôn rơi, có muốn ngừng cũng không được, nhưng thân thể ta lại không nhúc nhích một chút nào cả, cũng không dám tiến lại gần chàng.
Y Mãnh Tà duỗi đôi chân dài của mình, sải bước về phía ta và ôm ta vào lòng.
“Ta cứ nằm mơ suốt thôi, mơ thấy heo con của ta ăn không ngon, nên vừa đói lại vừa gầy”. Chàng tươi cười nhìn ta: “Thật sự là gầy đi mất rồi, nhưng cũng không sao cả, ta đã trở lại rồi đây”.
Giờ khắc này, trong đầu ta không thể suy nghĩ gì được nữa, chẳng biết nên đáp lại lời trêu đùa của chàng như thế nào, chỉ biết khóc ngày một to hơn, mơ mơ hồ hồ nói xin lỗi với chàng.
Chàng cúi đầu hôn ta, ta cũng không nhịn được nữa mà ôm lấy cổ chàng rồi hôn đáp lại.
"E hèm...".
Cả hai người chúng ta đều dừng lại khi nghe thấy tiếng ho, và bắt đầu nhìn xung quanh để tìm kiếm âm thanh đó.
Sắc Nhật vương, cữu mẫu và Mộc Hòa Nhã, một đám người bọn họ đều đang chắn hết cả cửa lều, nhìn chúng ta với vẻ mặt phấn khích.
...
Ta muốn ch.ết quá đi mất.
Y Mãnh Tà bị vài nam nhân cao lớn khiêng đi, còn Mộc Hòa Nhã thì bước vào lều và nói với ta một vài điều, rằng trong lòng nàng ấy, Y Mãnh Tà vẫn mãi là một nam tử thảo nguyên trưởng thành, thận trọng và đỉnh thiên lập địa nhất (*).
(*): 顶天立地 [dǐngtiānlìdì] đội trời đạp đất; tinh thần bất khuất; không thể khuất phục.
Mẫu thân của Y Mãnh Tà bị bệnh qua đời từ rất sớm, chỉ trong một đêm sau đó, phụ thân của chàng cũng qua đời một cách bi thảm, tiếp đó là cảnh gia tộc suy tàn, nhưng trong lúc đối mặt với những nguy hiểm như vậy chàng vẫn giữ được sự bình tĩnh của mình, một mình khiêu khích Đại Lương, sau đó là dẫn dắt bộ lạc ẩn nhẫn tiến về phía trước.
"Năm đó, anh họ ta mới mười bảy tuổi".
Trong mắt Mộc Hòa Nhã tràn đầy kính phục, sau đó lại có chút biến đổi.
"Nhưng hôm nay xem ra, hừ, anh ấy thật ra cũng có tình cảm với nữ nhân thôi mà, giống như mấy cậu nhóc non nớt theo đuổi ta vậy".
Ta có thể thấy một chút ghét bỏ trong mắt nàng ấy.
Ta thật không hài lòng khi nàng ấy nói về chàng như thế đâu đấy.
Ta bắt đầu tranh cãi với Mộc Hòa Nhã, Y Mãnh Tà người ta rõ ràng là một nam tử kiên cường và dịu dàng, chàng là một đại Thiền Vu vô cùng đáng yêu, bên ngoài cứng rắn nhưng bên trong lại yếu mềm cơ mà.
Mộc Hoà Nhã rùng mình một cái: "Đúng là chịu không nổi mà, ta không chịu nổi nữa, ta muốn nôn quá đi mất".
"Nếu như cô có bản lĩnh, vậy cứ đứng trước mặt Thiền Vu nói lời này thử đi".
Mộc Hòa Nhã khịt mũi, nhặt roi lên và nói rằng nàng ấy sẽ cưỡi ngựa đến một thảo nguyên rộng lớn để nôn mửa một trận.
Nàng ấy đứng quay lưng về phía ta, ngược chiều với ánh sáng, như thể muốn nói rằng, điều này tại hạ đã quyết định kỹ càng rồi vậy.
"Chị dâu (biểu tẩu) Yên thị của ta, từ giờ trở đi, chị phải tiếp tục sống cho thật tốt cùng anh họ Thiền Vu đấy nhé".
Mộc Hòa Nhã quay đầu lại, nhìn ta một lúc rồi nở nụ cười tươi sáng.
"Anh ấy thực sự, thực sự rất yêu chị đấy".
Nói xong, Mộc Hòa Nhã bước ra ngoài và tiêu sái thúc ngựa rời đi.
Trong thâm tâm ta hiểu rõ rằng nàng ấy đang cố tình tranh cãi với ta, và dùng cách này của nàng ấy để làm ta yên lòng, rằng nàng ấy đã buông Y Mãnh Tà và sẽ không tranh giành với ta nữa.
Ta tin rằng cô nương thiện lương và trong sáng này nhất định sẽ gặp được một nam nhân thật tốt, một người mà dù có là đôi mắt hay trái tim đều hướng về riêng nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương