Công Chúa Nhạn Hồi
Chương 21
25.
"Chàng nhận ra tỷ tỷ của thiếp từ khi nào thế?".
"Lần đầu tiên thấy mặt ả ta, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, quả nhiên là khuôn mặt của người này…".
Y Mãnh Tà vừa mới nói vài câu với Minh Châu, còn chưa kịp hỏi nàng ta thì Minh Châu đã tự mình nói ra tất cả, vênh váo đắc ý về bản thân, lại còn tự cho mình là cao quý.
Minh Châu cảm thấy rằng đó là vinh dự lớn của chàng và là vinh dự của cả Hung Nô khi nàng ta bằng lòng theo Y Mãnh Tà về nơi biên cương xa xôi, đầy nắng gió cằn cỗi kia.
Nàng ta cũng đem hết những chuyện trong quá khứ của ta ra nói, "Tang Môn tinh", "hèn mọn" từng cái một đều nói hết.
Nhưng, Y Mãnh Tà một từ cũng không nghe lọt tai, chàng tức giận như muốn bốc hỏa ngay tại chỗ.
"Ta thật không nghĩ tới, có một ngày khuôn mặt này của nàng cũng có thể đáng ghét như vậy. Minh Châu kia thật đúng là ồn ào, so với tiếng ve kêu còn vang dội hơn nữa, à, còn ngu như heo nữa chứ. Nếu lúc đó có thời gian thì ta đã đánh ả ta một trận đã đời rồi".
Ta nghe có chút không ổn thì phải.
"Chàng biết heo là dùng để mắng chửi người rồi đấy à?".
"Hả, cái này...".
"Vậy mà chàng còn gọi thiếp là heo con nữa?".
"Lúc trước ta cảm thấy nàng rất đáng yêu, cho dù có là một chú heo con cũng đáng yêu lắm đó. Sau này ta sẽ không gọi như vậy nữa nha, heo con gì đó đều là thứ đáng ghét nhất, về sau ta sẽ nuôi một con én nhỏ thôi".
Chàng ghé vào tai ta: “Thì ra Yên thị của ta không phải là heo con, mà là én nhỏ”.
Ta hừ một tiếng: "Dù sao cũng không thể là người mà".
"Tiểu Yến nhi (én nhỏ) thật đáng yêu quá đi". Chàng nghĩ nghĩ lại nói tiếp: "Có điều, vẫn là chim nhạn (*) thích hợp với bầu trời xanh hơn. Tuy nói ngỗng trời sẽ bay về phương nam, nhưng phương bắc mới là ngôi nhà chân chính của nàng, từ nay về sau, nàng sẽ đổi tên thành Nhạn Hồi nhé (ngỗng trời trở về), nàng thấy có được không?".
(*) ngỗng trời; wild goose. https://www.daovien.net/t13793-topic
"Hmm... cũng được ạ".
Thật ra là ta rất thích nó.
"Nhạn Hồi".
Y Mãnh Tà gọi tên ta với giọng dịu dàng vừa như trấn an lòng người.
"Dù cho có chuyện gì đã xảy ra, bọn họ đã nói qua những gì, thì trong lòng ta, nàng chính là một lễ vật mà ông trời đã ban tặng cho ta".
"Bất kể là trong tình huống gì, ta sẽ kiên quyết chọn mỗi nàng thôi".
"Nàng chính là Yên thị duy nhất của ta".
Mũi ta chua xót, ta rúc vào lòng Y Mãnh Tà, thật lâu cũng không nói lời nào.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Dưới ánh hoàng hôn, những con ngỗng bắt đầu trở về Hồ Thiên (归雁入胡天).
Cố quốc (quê hương) là đất khách quê người, còn nơi phía bắc Trường Thành bao la này mới là nơi ta sẽ trở về trong quãng đời còn lại(*).
(*): 余生 [yúshēng] [dư sinh].
Bởi vì, nơi đây có chàng
"Chàng nhận ra tỷ tỷ của thiếp từ khi nào thế?".
"Lần đầu tiên thấy mặt ả ta, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, quả nhiên là khuôn mặt của người này…".
Y Mãnh Tà vừa mới nói vài câu với Minh Châu, còn chưa kịp hỏi nàng ta thì Minh Châu đã tự mình nói ra tất cả, vênh váo đắc ý về bản thân, lại còn tự cho mình là cao quý.
Minh Châu cảm thấy rằng đó là vinh dự lớn của chàng và là vinh dự của cả Hung Nô khi nàng ta bằng lòng theo Y Mãnh Tà về nơi biên cương xa xôi, đầy nắng gió cằn cỗi kia.
Nàng ta cũng đem hết những chuyện trong quá khứ của ta ra nói, "Tang Môn tinh", "hèn mọn" từng cái một đều nói hết.
Nhưng, Y Mãnh Tà một từ cũng không nghe lọt tai, chàng tức giận như muốn bốc hỏa ngay tại chỗ.
"Ta thật không nghĩ tới, có một ngày khuôn mặt này của nàng cũng có thể đáng ghét như vậy. Minh Châu kia thật đúng là ồn ào, so với tiếng ve kêu còn vang dội hơn nữa, à, còn ngu như heo nữa chứ. Nếu lúc đó có thời gian thì ta đã đánh ả ta một trận đã đời rồi".
Ta nghe có chút không ổn thì phải.
"Chàng biết heo là dùng để mắng chửi người rồi đấy à?".
"Hả, cái này...".
"Vậy mà chàng còn gọi thiếp là heo con nữa?".
"Lúc trước ta cảm thấy nàng rất đáng yêu, cho dù có là một chú heo con cũng đáng yêu lắm đó. Sau này ta sẽ không gọi như vậy nữa nha, heo con gì đó đều là thứ đáng ghét nhất, về sau ta sẽ nuôi một con én nhỏ thôi".
Chàng ghé vào tai ta: “Thì ra Yên thị của ta không phải là heo con, mà là én nhỏ”.
Ta hừ một tiếng: "Dù sao cũng không thể là người mà".
"Tiểu Yến nhi (én nhỏ) thật đáng yêu quá đi". Chàng nghĩ nghĩ lại nói tiếp: "Có điều, vẫn là chim nhạn (*) thích hợp với bầu trời xanh hơn. Tuy nói ngỗng trời sẽ bay về phương nam, nhưng phương bắc mới là ngôi nhà chân chính của nàng, từ nay về sau, nàng sẽ đổi tên thành Nhạn Hồi nhé (ngỗng trời trở về), nàng thấy có được không?".
(*) ngỗng trời; wild goose. https://www.daovien.net/t13793-topic
"Hmm... cũng được ạ".
Thật ra là ta rất thích nó.
"Nhạn Hồi".
Y Mãnh Tà gọi tên ta với giọng dịu dàng vừa như trấn an lòng người.
"Dù cho có chuyện gì đã xảy ra, bọn họ đã nói qua những gì, thì trong lòng ta, nàng chính là một lễ vật mà ông trời đã ban tặng cho ta".
"Bất kể là trong tình huống gì, ta sẽ kiên quyết chọn mỗi nàng thôi".
"Nàng chính là Yên thị duy nhất của ta".
Mũi ta chua xót, ta rúc vào lòng Y Mãnh Tà, thật lâu cũng không nói lời nào.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Dưới ánh hoàng hôn, những con ngỗng bắt đầu trở về Hồ Thiên (归雁入胡天).
Cố quốc (quê hương) là đất khách quê người, còn nơi phía bắc Trường Thành bao la này mới là nơi ta sẽ trở về trong quãng đời còn lại(*).
(*): 余生 [yúshēng] [dư sinh].
Bởi vì, nơi đây có chàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương