Công Chúa Xấu Xí
Chương Chap 19:
Sáng hắn dậy, 7h00Ngáp ngắn ngáp dài mang cái cặp bước xuống cầu thang, bữa sáng đã dọn sẵn, nó với mẹ hắn đang rót sữa, trò chuyện, có lẽ nó vừa ý mẹ hắn. Vừa thấy hắn đi xuống, mẹ hắn bảo hắn đợi, bà lên gọi ba hắn và cả em hắn nữa. Nhà này quả ngủ trễ có tông :) )- Cho tôi số của cô! – Hắn muốn trò chuyện mà k có cớ gì, đành nói thẳng vấn đề >~*Nhìn chằm chằm* Nó không hiểu ý hắn :v- Tôi, tôi ….. tôi với cô không học chung lớp mà, vệ sĩ k thấy đk thì phải liên lạc đk chứ, k tôi làm sao gọi cô? 1 mảnh giấy tới tay hắn, số của nó. Hắn vừa bấm bấm lưu số nó vừa hỏi, - Cô không thích nói chuyện à? Hay vì phải bảo vệ tôi làm cô chán ghét đến mức không muốn nói chuyện?- Không phải , chỉ là vì không thích.- Nói huề vốn vậy- Tôi không thích nói nhiều, với ai cũng vậy, k phải chỉ ở đây.- Ờ - Ờ Hắn định nói gì đó nhưng thấy ba mẹ hắn đã xuống nên im, cả nhà hắn ngồi vào bàn ăn, nó định quay đi thì mẹ hắn gọi:- Cháu ngồi ăn chung chứ! Coi như nhà mình thôi, cháu đừng phân biệt quá rõ ràng như vậy, ta buồn lắm đấy!- ……- Cháu cứ ngồi xuống ăn cùng gia đình, từ nay cháu cũng là người trong gia đình, đừng khách sáo! – Ba hắn cũng nói.Hắn ngồi bên này, liếc mắt ra hiệu em gái, bảo nó lấy chén đĩa cho nó. Con bé hiểu nhưng giả vờ k hiểu, lờ tịt hắn. Hắn định nổi cáu với em mình thì mẹ hắn đã lấy chén đĩa cho nó rồi kéo ghế, kéo nó ngồi xuống.- Cháu cứ xem chúng ta là gia đình cháu, nơi đây là nhà cháu, đừng cố tạo khoảng cách giữa chúng ta nhé!- Cháu cảm ơn! Mời cả nhà dùng bữa! – Nó cuối cùng cũng nói, ba hắn là lần đầu nghe giọng nó, gật gù khen giọng nó dễ nghe.Ông cũng phổ biến rõ, hắn sẽ phải đi học cùng nó đi về cùng nó, nó phải lo an toàn của hắn từ lúc rời nhà đến khi về lại nhà. Nó im lặng, hắn hơi nhăn nhó vì thấy mình giống trẻ con còn nó là bảo mẫu trông trẻ =)))))****** Đi Học****Hắn dắt xe ra cổng, đợi nó, nó ra theo sau dắt theo chiếc xe đạp.Hắn dắt xe ra cổng, đợi nó, nó ra theo sau dắt theo chiếc xe đạp.- Ba tôi bảo đi học cùng nhau mà!- Không có nghĩa sẽ cùng xe- Tôi đi xe máy, cô đi xe đạp làm sao được? không lẽ tôi đi chậm như xe đạp của cô?- Cậu cứ việc chạy bình thường.- Ơ hay!- Đi đi.Cô này chảnh >~~Hắn dù thích tốc độ, nhưng mà đi học không đời nào phóng nhanh, chỉ phóng những lúc bão đêm với lũ bạn thôi nên tốc độ cũng bình thường (không phải sợ phụ huynh à :v ) Hắn vốn không tin xe đạp có thể kịp xe máy, nay đã ngộ ra, vốn dĩ chỉ là con người không đủ sức đạp xe đạp kịp xe máy chứ không phải là xe đạp không chạy kịp xe máy, vì nó với chiếc xe đạp, rõ ràng là luôn sát theo hắn, đến tận cổng trường mà không bị bỏ xa đoạn nào. Nể thể lực của nó quá! (hắn bắt đầu ngộ ra, cô gái này thật sự chưa bao giờ làm hắn hết sốc)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương