Công Lược Nam Phụ

Chương 57: Độc thoại của Tạ Ức Chi (02)



Edit: Aya Shinta

Tôi đẩy xe lăn xoay người nhìn hộ công kia, sau đó, tôi thấy được một nữ hài tử có làn da đen như là mang mặt nạ?

Hẳn là nữ hài tử đi? Tóc dài, cột tóc đuôi ngựa, mặc hầu phục.

Đôi mắt cô ấy rất sáng, hắc bạch phân minh, làm cho làn da đen kia càng thêm khó coi.

Nữ hài kia hoa si nhìn tôi, làm tôi có chút khó chịu.

Sau đó tôi nhìn thấy nữ hài tử kia tựa hồ muốn cười với tôi, kết quả lại tắt ngúm.

Trong tay nữ hài tử kia bưng khay cháo bách hợp, sau đó khom lưng với tôi: "Chào thiếu gia, tôi tên Lăng Vu Đề, là hộ công của ngài!"

Từ đó về sau, tôi có một hộ công ngay từ đầu rất xấu, sau đó lại đột nhiên trở nên thật xinh đẹp.

Vừa mới bắt đầu, thật sự tôi thực không thích hộ công này. Cô ấy nói quá nhiều, luôn sẽ ở bên tai tôi mà nói này nói nọ......

Sau này, thế mà tôi lại quen cô ấy nói nhiều!

Có lẽ là bởi vì cô ấy vẫn rất đúng mực, luôn nói chuyện khi tôi dùng cơm hoặc là khi tôi không có vẽ tranh.

Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là từ khi cô ấy luôn cười tủm tỉm nhìn tôi, nói chuyện với tôi.

Có lẽ là từ ngày Thư Nhã tới gặp tôi, nói cho tôi rằng cô ấy có đối tượng kết giao.

Lại có lẽ, là từ khi cô ấy nói với mẹ tôi những lời đó.

Làm tôi cảm thấy hộ công này, có được một tấc lại muốn tiến một thước, làm tôi kinh ngạc chính là, thế nhưng tôi cũng không ngại chút nào!

Sau đó tôi mới biết được, hoá ra mình còn khát vọng hướng về ánh sáng, khát vọng sống cùng người nhà.

Cho nên, tôi từ từ, lấy hết can đảm, kéo ra bức màn tăm tối.

Lại lại lần nữa lấy hết can đảm, rời khỏi căn phòng mà tôi đã tự nhốt mình trong chín năm nay.

Cái tiểu nha đầu hộ công kia, vậy mà khi uống say nói thích tôi!

Vậy mà, còn hôn tôi! Nói môi tôi là thạch trái cây!

Lúc ấy không biết vì vì sao, tôi rất hoảng loạn rời khỏi phòng cô ấy.

Sau khi trở lại phòng, tim tôi đập có chút không bình thường.

Đó là khi tôi đã từng chuẩn bị thổ lộ với Thư Nhã, tim tôi mới đập nhanh, đập mạnh đến như thế, tôi, thích hộ công kia?

Ngày tiếp cũng không có bất đồng, tiểu nha đầu kia vẫn cười tủm tỉm mỗi ngày cùng tôi như vậy.

Ngày đó hôn tôi, lại nói thích của tôi, cô ấy không đề cập tới.

Tôi cũng không biết cô ấy đã quên mất, hay là làm bộ dường như không có việc gì. Hình như một ngày đó, cũng không có phát sinh cái gì!

Tôi nghĩ, dù sao cô ấy cũng ở bên người mình, cứ như vậy đi.

Cứ như vậy cũng khá tốt......

Tôi cho rằng chúng tôi có thể vẫn luôn như vậy, chỉ là đột nhiên có một ngày, tiểu nha đầu rời khỏi Tạ gia, rời khỏi tôi!

Tôi nghĩ, cô ấy ghét bỏ tôi đi.

Rốt cuộc, tôi là một người tàn phế! Mà cô ấy, trừ bỏ xuất thân không tốt lắm, nơi nào cũng rất tốt, lại xinh đẹp như vậy!

Nửa tháng, không đến nửa tháng, tôi sống một ngày bằng một năm!

Chín năm đều một mình mà trôi qua, nửa tháng, thế nhưng tôi cảm thấy mỗi một ngày đều là giày vò!

Nghe mẹ nói cùng cô ấy về quê nhà, còn có một nhân viên tuổi trẻ đầy hứa hẹn, anh tuấn soái khí.

Tôi mới đột nhiên ý thức được, tôi không thể tiếp thu cô ấy cùng người khác ở bên nhau!

Cô ấy là của tôi, chỉ có thể là của tôi!

Tôi tới quê của cô ấy, nơi cô ấy lớn lên. Nhìn thấy cô ấy bị người khác ôm vào trong ngực, tôi thực tức giận, hận không thể đi đến trước mặt cô ấy, kéo cô vào trong lồng ngực mình.

Tôi không hỏi cô ấy có nguyện ý hay không, trực tiếp mang theo cô ấy trở về.

Tôi mặc kệ, mặc kệ tôi có phải cái tàn phế hay không, mặc kệ cô ấy đi theo bên người tôi có thể có một ngày phiền chán hay không.

Tôi chỉ muốn giữ cô ấy lại bên người, cả đời!

Chúng tôi kết hôn, khi tôi trang bị chân giả, có thể giống như người bình thường mà chạy nhảy.

Ngày đó, là khởi điểm cuộc sống hạnh phúc của tôi. Mỗi một ngày về sau, ta đều rất, rất hạnh phúc!

Cô ấy sinh cho tôi một đứa con gái, một đứa con gái thật xinh đẹp!

Sáu mươi năm, chúng tôi kết hôn sáu mươi năm.

Cô ấy cùng tôi nhìn con gái lớn lên, cùng tôi nhìn con gái yêu đương, kết hôn, sinh con......

Khi nằm ở ghế nằm, tôi nhìn bà ấy nằm cạnh mình, tôi biết, sinh mệnh tôi đã đi hồi kết.

Nhưng tôi lại không hề tiếc nuối, có thể cùng người yêu ở bên nhau sáu mươi năm, tôi thật sự thực cảm kích!

Tôi đã từng cho rằng cuộc đời của mình không hề có hạnh phúc, không hề có ánh sáng.

Chính là lão thái bà bộ dáng hiền lành, tóc trắng xoá, đã nhìn không ra nửa điểm khi còn trẻ, cho tôi hết thảy những gì mà tôi ngỡ mình sẽ không bao giờ có được!

"Tiểu Vu, nếu có kiếp sau, kiếp sau, tôi còn muốn cùng bà ở bên nhau!"

Một khắc khi nhắm mắt lại, tôi tựa hồ thấy được không buông bỏ trong mắt bà ấy. Tôi muốn há miệng nói: Bà nó ơi, tôi cũng luyến tiếc bà!

————————

Khi Lăng Vu Đề trở lại bên trong hệ thống, tình cảm đối với thế giới trước đã nhạt đi rất nhiều, chỉ là so với thế giới nhiệm vụ thứ nhất, tình cảm hơi sâu đậm một chút.

Ở trong thế giới của Điền Mật sáu mươi năm, Lăng Vu Đề cảm thấy mình cảm khái rất nhiều!

Cô ở thế giới kia, nhìn không ít sinh ly tử biệt.

Ông bà nội, ông ngoại của Tạ Ức Chi......

Điền Mật cùng Tạ Cẩm Niên, cũng hơn ba mươi năm trước liền lần lượt qua đời, đều đi rất an tường.

Trước khi Điền Mật qua đời từng nói: "Tuy rằng cô không nhớ rõ, nhưng tôi còn là muốn nói, thực cảm ơn cô! Cảm ơn cô lựa chọn tôi trở thành ký chủ công lược giả, làm tôi có thể có cơ hội thấy thế giới bên ngoài, có được tự do, có được hạnh phúc của mình!"

Cô tuân thủ hứa hẹn, chờ tới khi sinh mệnh Tạ Ức Chi kết thúc mới rời đi.

Khi rời đi, cô đã có hai đứa cháu ngoại thực đáng yêu.

Tư tưởng, tình cảm của nhân loại, khi cô vẫn là nguyên thân Lăng Vu Đề, cảm nhận được đầy đủ và trọn vẹn.

Có lẽ là trước sau cô vẫn là hệ thống, một hồi, những tình cảm đó liền tự động nhạt nhoà.

Lắc lắc đầu, Lăng Vu Đề mở ra tư liệu số liệu của bản thân.

Độ hoàn thiện số liệu cá nhân của kế hoạch [Hệ thống thành người]:

Tê thực nghiệm giả: Lăng Vu Đề

Cốt cách: 15/100

Kinh mạch: 15/100

Huyết nhục: 15/100

Nội tạng: 15/100

Ngũ quan: 15/100

Làn da: 15/100

Lông tóc: 15/100

Móng tay: 15/100

Khen thưởng: ( Tiếp thu cốt truyện cùng ký ức trước) ×1

( Khởi động một lần nữa: Ý tứ là có thể khi xác định nhiệm vụ không thể hoàn thành, làm lại từ đầu) ×1

Chú ý: Thêm đầy toàn bộ số liệu cá nhân mới có thể trở lại Vị diện Hiệp hội!

Một số mục thêm được năm điểm, cũng chính là lần này cô ở thế giới nhiệm vụ sáu mươi năm, cuối cùng được bốn mươi điểm.

Lăng Vu Đề không muốn lại trì hoãn, cho nên lập tức truyền tống chính mình đến thế giới nhiệm vụ tiếp theo.

Cô không có sử dụng phần thưởng tiếp thu cốt truyện cùng ký ức, bởi vì cô cảm thấy không cần. Vẫn nên giữ phần thưởng về sau, dù sao hiện tại hệ thống cô không có vấn đề, lại thể nghiệm qua vài thập niên làm nhân loại.

Cho nên Lăng Vu Đề cảm thấy, nhiệm vụ dù khó khăn, cũng luôn có phương pháp giải quyết!

Chỉ là......

Aya: Hoàn thành thế giới thứ hai, mình có lẽ sẽ nghỉ đôi ba ngày (?) để tiếp tục bộ kia. Mong mọi người thông cảm cho:((((((
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...