Công Ngọc
Chương 27:
Đằng Ngọc Ý vì thế mà rơi vào cõi u minh, đau đớn bỏ nàng mà đi, ý thức theo đó cũng rút đi, nàng dường như hóa thành một hạt bụi, vô tri vô giác trôi nổi khắp nơi.Đang du đãng trong vô tri, bỗng một ngày tiếng ồn truyền đến bên tai nàng, có người vén tấm vải đen trước mặt nàng lên để lộ ra khung cảnh bên ngoài.Đằng Ngọc Ý ở trong bóng tối đã lâu, vừa tỉnh lại ý thức vẫn có chút hỗn loạn. Đợi nàng phân rõ những sự vật trước mắt mới nhận ra nơi này thật quen thuộc.Đây là một ngôi đền thờ trầm tĩnh trang nghiêm, trước sảnh có vài nội thị đang dọn dẹp."Ngươi đến Trường An chưa được bao lâu, thảo nào không biết nơi đây đang thờ ai. Đây là Tấn Quốc Công danh tiếng hiển hách Đằng Thiệu, khi còn sống chiến công chói lọi, bởi vì chủ trương bình loạn phiên trấn phản loạn không may bị nghịch tặc hãm hại, tính ra cũng ba năm rồi."Đằng Ngọc Ý sững sờ, hóa ra đây là miếu của phụ thân, phụ thân đã đi ba năm, còn nàng đã đi về đâu?"Nghe nói lúc đó thái tử đã xin chỉ, chỉ đợi con gái của Tấn Quốc Công giữ hiếu hết ba năm sẽ cưới nàng làm thái tử phi, ai biết đâu hồng nhan bạc mệnh, chẳng bao lâu con gái của Tấn Quốc Công cũng bị sát hại. "Đằng Ngọc Ý nghe được cả người lạnh băng, cúi đầu nhìn chính mình, kết quả trống không chẳng có gì, quay đầu nhìn về phía bàn dài, trên đó đang thờ phụng mấy tấm bài vị. Nàng mất hồn mất vía tiến lại gần, nhìn thấy dòng chữ “Tấn Quốc Công” trên bài vị nước mắt đột nhiên trào ra ngoài."Suỵt ..." thái giám nói, "Thái tử kéo đến năm nay mới bằng lòng thành thân, đang lúc tân hôn vui vẻ lời nói như thế này đừng nên nhắc đến nữa, coi chừng thái tử phi đa nghi."Một người khác nói: "Đúng đúng đúng, hoàng cung gần đây tươi vui dào dạt, phản quân Hoài Tây Đạo cuối cùng cũng quy hàng. Bốn trấn Tây Bắc đối chiến với Thổ Phiên (1), Thành Vương thế tử cũng đánh thắng trận, tin báo chiến thắng truyền khắp tứ phương, thánh nhân và nương nương không biết vui mừng đến thế nào đâu.. "(1) dân tộc Thổ Phiên: dân tộc thiểu số ở cao nguyên Thanh Tạng, Trung Quốc. Thời Đường đã từng xây dựng được chính quyềnMột thái giám vui vẻ nói: "Nói đến Thành Vương thế tử, hai năm trước y đã tòng quân xuất chinh, ta đã nhìn thấy y một lần, y giương cung gò ngựa không phát nào không trúng, tướng mạo vô cùng khôi ngô, lúc đó dường như Thành Vương thế tử chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, không ngờ rằng chỉ hai năm trôi qua, mà đã có thể tự mình lãnh binh đánh giặc rồi. ""Còn không phải sao, trong hai năm qua, Thành Vương thế tử xông pha giết địch khắp nơi, giết chết thủ lĩnh Thổ Phiên, Thổ Phiên liên tiếp thua trận, nghe nói quân Thổ Phiên bây giờ chỉ cần nhìn thấy tinh kỳ của quân Sóc Phương và quân Thần Sách liền sợ đến tán loạn. "Đằng Ngọc Ý cay đắng nghe, nàng và cha đã chết ba năm rồi? Trong ba năm qua lại có nhiều chuyện đã xảy ra đến vậy."Nghe nói hoàng hậu và Thành Vương phi dự định tìm hôn sự cho con trai, có chuyện như vậy không?"Người đàn ông nheo mắt nói: "Khi còn nhỏ thể tử mắc bệnh lạ, đã nhiều năm không trị được. Thái tử đã kết hôn rồi, Thành Vương thế tử vẫn cô đơn một mình, một lần đi Bắc Nhung là cả hai năm ròng, hiện tại rốt cuộc cũng sắp trở lại rồi, đừng nói Thành Vương điện hạ và Thành Vương phi, đến cả thánh nhân và hoàng hậu còn gấp nữa là, nghe bảo nương nương và Thành Vương phi nhìn trúng mấy tiểu nương tử lời hay cử chỉ đẹp, chỉ là không biết liệu lần này họ có thể thành công hay không. "Một người hầu tuổi lớn hơn từ bên ngoài bước vào, giọng nói the thé chích tai: "Tốt lắm, hóa ra các ngươi lần lượt trốn ở đây! Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, lúc Tấn Quốc Công hi sinh vì nước Thánh nhân năm đã từng nói, đợi đến khi bình định được Hoài Tây. Nhất định sẽ đến miếu tế lễ, nay hung Đảng đã đẩy lùi, thiên hạ thái bình, hai ngày tới thánh nhân sẽ đến để tế lễ. Trước khi Thánh nhân giá lâm các ngươi nhanh chóng dọn dẹp cho sạch sẽ, nếu để ta phát hiện một chỗ không đủ sạch sẽ, tự mình đi ra ngoài chịu côn đi! "Lúc này bên ngoài đột nhiên náo loạn, lại có hai tên thái giám xông vào nói: "Không ổn rồi, đã xảy ra chuyện."“Sao vậy Lưu công công, sao lại gấp gáp như thế này?”“Đi mau đi mau, trong cung rối loạn rồi.”"Không đầu không đuôi thế bọn ta sao hiểu, Lưu công công, đừng gấp gáp, chậm rãi nói."Lưu công công giậm chân: "Cái gì mà chậm rãi nói, xảy ra chuyện lớn rồi! Trong quân vừa gửi thư cấp báo, khi thế tử giằng co với Thổ Phiên ở Mân Ninh, hàng vạn binh Phiên vượt qua Hoành Sơn đánh úp Quảng Phường, phủ Quảng phường không đủ lương thực, thế tử rút quân đến cứu viện, không dễ gì mới giải quyết được khốn cảnh ở Quảng phường, kết quả khi vào thành bỗng có quân sĩ bắn tên độc ám toán thế tử! "Đám thái giám kinh hoàng: "Ám toán? Chẳng lẽ là binh sĩ của triều đình?""Quân sĩ đó không biết được ai phái đến, trong hai năm nay vẫn luôn trà trộn trong quân đội của thế tử, sau khi bắn trúng thế tử, thế tử đã lập tức chém tên giặc đó rớt ngựa, tuy nhiên tên giặc đó đã có chuẩn bị, lập tức cắn thuốc độc tự tử. Độc trên cây tên rất ghê gớm, có lẽ thế tử cũng biết mình lành ít dữ nhiều nên khi quân sĩ báo tin, y vẫn giả vờ không sao, nói sinh mạng ngắn hay dài là chuyện thường tình, nói cha mẹ không cần đau buồn. Còn nói tuổi Thanh Hư Tử đạo trưởng lớn rồi, nếu y có chết cũng không được để Thanh Hư Tử đạo trưởng biết. "Đôi mắt của mấy nội thị đều đỏ lên: "Thế tử còn trẻ như vậy, nếu thật sự có mệnh hệ gì Thành Vương điện hạ và Thành Vương phi làm sao chịu nỗi. Thanh Hư Tử đạo trưởng đã trên bảy mươi, lần này sợ là không qua khỏi."Người phía trước nhổ một ngụm: "Đừng ở đây ồn ào, mau trở về cung đi. Thế tử là cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không sao."Một người khác nói: "Thành Vương điện hạ và thái tử đã mang Tử ngự y giỏi về trị độc đến Hưng Bình rồi, Thuần An Quận Vương và Thanh Hư Tử đạo trưởng cũng đi cùng, nếu họ có thể đến kịp có thể sẽ cứu được. "Bọn họ hiển nhiên cảm thấy hi vọng mịt mờ, đồng loạt chạy ra ngoài trong hốt hoảng, hồn phách Đằng Ngọc Ý không chỗ dựa, bất giác cũng đi theo."Người quân sĩ báo tin nói rằng bách tính Quảng phường đang đợi bên ngoài trại, không tặng thuốc thì vời đại phu, có đuổi cũng sống chết không chịu đi, bọn họ nói Thổ Phiên bao vây thành nửa tháng, vốn tưởng sắp thành đổ người vong, nhưng không ngờ thế tử lại đến cứu nguy, còn chưa kịp cảm tạ thiếu niên tướng quân cho tốt đã xảy ra chuyện rồi. "Đằng Ngọc Ý đờ đẫn lắng nghe, khi còn sống nàng không có ấn tượng tốt với Lận Thừa Hựu, ngờ đâu người này cũng giống nàng không có kết cục tốt, nghe một hồi mới đột nhiên ý thức được nàng đã du đãng ở nơi này, vậy cha và nương đang ở đâu? Đã chết ba năm rồi, sao vẫn không tìm thấy cha nương?Nàng trở nên lo lắng, bay ra ngoài tìm kiếm, thấy sắp bay ra cửa miếu rồi, một giọng nói già nua kêu bên tai nàng: "Đằng Ngọc Ý!"Giọng nói đó đặc biệt rõ ràng, vang vang lên đến tầng mây.“Đằng Ngọc Ý!”Đằng Ngọc Ý ngơ ngẩn nhìn khắp nơi.Ông lão đó nói: “Còn không chịu quay về sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương