Công Ngọc
Chương 47:
Lận Thừa Hựu đáp: "Nó xé đứt cái đuôi của mình, bắn lên người ta một thân máu thối, lúc chạy còn thuận tiện thả sương yêu, sương yêu kia rất độc, may mắn sư huynh ta chạy nhanh. Nếu ta còn không nhanh chạy ra đây, các ngươi chỉ có thể nhặt xác ta."Nói rồi quay đầu đi trở lại, Tuyệt Thánh cùng Khí Trí đuổi theo: "Sư huynh, huynh còn muốn đi hầm hất sao?""Yêu tà bị thương lại bại lộ hang ổ, có lẽ sẽ chạy trốn tới nơi khác, chúng ta phải tìm cách làm rõ lai lịch của bọn nó mới được.""Bọn nó? Không phải chỉ là con kim giao (5) sao? Chẳng lẽ còn có thứ khác?"(5) Kim giao: thuồng luồng vàng"Kim giao? " Lận Thừa Hựu nói, "Rõ ràng là một con chim, vì mê hoặc chúng ta mới cố ý hóa thành kim giao đến hại người, nói cũng kỳ lạ, nếu chỉ là một con chim yêu, năm đó đáng giá để được trận lớn như vậy trấn áp sao? Ta đoán dưới đáy vốn còn thứ lợi hại hơn."Chính vào lúc này, bóng người phía trước đông đảo, một hàng người mang theo đèn lồng đến đây, hốt hoảng chạy vội tới trước, dẫn đầu lại là Ngạc Cơ.Sắc mặt Ngạc Cơ vàng vàng, run giọng nói với một nam tử trung niên bên cạnh: "Bên trong Tiểu Phật đường vô cùng dọa người, có lẽ là có yêu dị vô cùng ghê gớm, gia chủ, không thể giấu được nữa rồi, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn."Nam tử lụa là bọc thân, tuổi tác lại không lớn, nhiều lắm là ngoài ba mươi, sống mũi dường như từng bị thương, tự dưng lún xuống dưới một đoạn, vốn diện mạo anh tuấn cứ như vậy bị hủy hoại, lại có thân thể quá cường tráng, trên mặt có chút bóng loáng.Người này hiển nhiên là gia chủ của Thải Phượng Lâu, thoáng nhìn qua Lận Thừa Hựu, y ngẩn người một chút, nhiệt tình nghênh đón: "Vị này chính là Thanh Hư Tử đạo trưởng của Thanh Vân quan nhỉ."Tuyệt Thánh cùng Khí Trí xấu hổ cười, Ngạc Cơ vội vàng sát lại lỗ tai nói gì đó với gia chủ, gia chủ sắc mặt khẽ thay đổi: "Hoá ra là -- "Lận Thừa Hựu cười tủm tỉm ngắt lời gia chủ: "Hoá ra là cái gì?"Gia chủ rất là thức thời: "Hoá ra là lão đạo trưởng của Thanh Vân quan, tiểu nhân tên Hạ Minh Sinh, xin thỉnh an đạo trưởng.""Ngươi là gia chủ của Thải Phượng Lâu? Không tầm thường, thế mà lại vụng trộm giấu đồ tốt như vậy ở hậu uyển."Gia chủ bị dọa đến thanh âm lung lay: "Đạo trưởng, lúc Hạ mỗ mua lại cửa tiệm này, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy."Lận Thừa Hựu đáp: "Khi nãy ngươi cũng nhìn thấy rồi, tà vật đó lai lịch không nhỏ, nếu muốn còn mạng, sớm đem đầu đuôi ngọn ngành nói ra.""Tiểu nhân nhất định biết gì nói nấy.""Yêu vật đã chạy trốn rồi, trước tiên phong tỏa hậu uyển lại." Lận Thừa Hựu từ trong ngực lấy ra một xấp bùa, "Ta phải mau chóng tra xét nơi này một vòng, ước chừng cần nửa canh giờ. Trước lúc đó các ngươi đem lá bùa dán lên cửa sổ các nơi, lệnh cho đào kép tự ở trong phòng mình, không được cho phép không được đi lung tung."Đằng Ngọc Ý lệnh cho Hoắc Khâu đem Quyển Nhi Lê trả lại cho Ngạc Cơ: "Được rồi, không còn chuyện của chúng ta nữa, đi thôi."Ai ngờ Lận Thừa Hựu nói: "Chờ đã."Chờ đã? Đằng Ngọc Ý quay đầu nhìn y: "Các hạ còn có gì chỉ giáo?"Ánh mắt Lận Thừa Hựu dừng ở trên gáy Đằng Ngọc Ý: "Ngươi trúng yêu độc, ra khỏi Thải Phượng Lâu lập tức mất mạng."Đằng Ngọc Ý cười nói: "Ta cũng không cùng yêu vật giáp mặt đánh nhau, đâu ra chuyện trúng độc?"Lận Thừa Hựu cười lên, chậm rãi đi đến trước mặt Đằng Ngọc Ý: "Bần đạo có lòng tốt nhắc nhở Vương công tử, Vương công tử cứ không chịu tin, chi bằng ta đếm giúp ngươi mấy số, ngươi xem thử có thể ra khỏi Thải Phượng Lâu hay không, ba, hai, một."Đằng Ngọc Ý đi một bước, thầm nghĩ, cái tên này rốt cuộc có phải đang trêu đùa nàng hay không?Lại đi một bước, bỗng nhiên đầu váng mắt hoa.Bước thứ ba nàng không muốn đi cũng phải đi, bởi vì thân mình bắt đầu lắc lư, bước chân loạn xạ, trong thoáng chốc đạp ra thật nhiều bước.Nàng cố hết sức xoay người, nhìn thẳng Lận Thừa Hựu, chỉ cảm thấy cái tên này chợt xa chợt gần, muốn cất bước, dưới chân lại bắt đầu quấn vào nhau, đầu lưỡi cũng không đúng lắm, vừa tê vừa cứng, giống như ăn một mâm tiêu lớn, Hoắc Khâu kinh hoảng la lối bên tai cái gì, tiếc rằng nàng một câu cũng nghe không hiểu.Lận Thừa Hựu cười xấu xa liếc nhìn nàng một cái, nói với Tuyệt Thánh và Khí Trí mấy câu, quay đầu liền muốn rời đi.Cánh tay Đằng Ngọc Ý trở nên cứng ngắc, vẫn không quên sờ về phía đai lưng, hoảng hốt nhắm ngay Lận Thừa Hựu, cũng không chắc chắn đã ấn vào then chốt chưa, thân mình ngã mạnh về phía trước, tiếp đó cái gì cũng không biết nữa.Đợi nàng lại có ý thức, chợt nghe bên tai có người nói chuyện."Đằng nương tử cũng lợi hại quá, trước khi hôn mê cũng không quên tính kế sư huynh.""Chả trách Đằng nương tử giả thành người Hồ, hoá ra là để thuận tiện mang ám khí giấu trong đai. Thật không nghĩ tới, sư huynh đánh sáp lá cà với yêu dị như vậy mà lông tóc đều không tổn hao chút gì, thế mà lại bị ám khí của Đằng nương tử ghim trúng cánh tay.""Tâm tư Đằng nương tử rất thâm trầm nhé,tiểu nương tử nhà khác khi ra ngoài chỉ mangchút son phấn cùng hoa quả, còn nàng lại mang theo bên người độc dược và ám khí.""Cái này cũng không kỳ quái, đừng nhìn Đằng nương tử mềm mềm yếu yếu, nàng chính là con gái nhà danh tướng, ta chỉ tò mò sao sư huynh không thể tránh được.""Sư huynh cũng không ngờ tới, ai nghĩ tới Đằng nương tử lúc đó đã như vậy rồi, còn có thể ám toán huynh ấy ở phía sau chứ.""Ta cảm thấy người tốt như Đằng nương tử, sẽ không tùy tiện hại người đâu, nàng nhất định hiểu lầm là sư huynh hại nàng trúng độc, cho nên liều chết cũng phải đánh trả, kỳ thật Đằng nương tử không biết, sư huynh muốn giải yêu độc cho nàng cơ. Cũng không biết bên trên cây trâm bôi độc dược gì lợi hại, đến bây giờ sư huynh vẫn không thể nói chuyện.""Ầy, lần này xong đời rồi, đây là lần đầu sư huynh trúng ám khí nhỉ, thuốc giải độc đều dùng cả rồi, miệng vẫn không thể nói, nếu vẫn nghĩ không ra biện pháp, sợ lát sư huynh sẽ tức chết.""Đã tức không nhẹ rồi, ngươi không thấy sắc mặt của sư huynh——""Xuỵt, Đằng nương tử dường như tỉnh rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương