Biên tập: Ross
10.
Trên mạng nhốn nháo hệt như ngõ xóm đầu năm có bảy tám dì xách túi hạt dưa đi chúc tết, đủ loại ngũ vị tạp trần.
Anti lại được nước tung hoành:
【 Cười chết tau chúng mài ơi, Tần Đoan ngoại tình á hả, còn đưa nước cho Sơ Tịnh nữa? Cái bức ảnh kia có phải bằng chứng tố cáo cha này trùng hôn không? 】
【Có rảnh chụp cho anh tao cái mũ ngoại tình chi bằng khuyên cái cô Sơ Tịnh kia bớt uống đi dùm má [hì hì] Tần Đoan sao xu vậy anh, có lòng tốt giúp người lại phải gánh cái mác ngoại tình, đúng là sao nữ hạng ba không thể chạm vào ha. 】
【Thân ái gửi fan ảnh đế nào đó, có thể bớt đổi trắng thay đen đi được không, hôm trước thì tràn vào chửi đằng gái, bây giờ bị anh mấy người tự vả cho một vố thế, có đau không? [thắc mắc] [thắc mắc] 】
Người qua đường cũng tiện qua cắn hai hạt dưa:
【Tôi là người qua đường cho xin phát biểu một câu, tháng trước không phải nghe đồn Tần Đoan ly hôn sao? Bên đó cũng chỉ tung văn bản mập mờ,biết đâu ổng ly hôn thật thì sao, cho nên ly hôn xong chẳng nhẽ không cho người ta yêu đương hả mấy má?】
【 tui chỉ tới ăn dưa thui nên mấy bà fan khỏi vô táp nha,sao tui lại thấy hai khứa này đẹp đôi nhở?】
Fan cp vui như ăn tết, khắp các ngõ ngách đều hoan hỉ “Thân thể các khanh còn ổn không? Dậy đớp thính đi aaaaaa.”
【Mị có thể chờ được đến ngày này sao?!!!!!】
【SZD(real rồi) Tuyệt vờ cờ là vời!!!】
【Miệng ngọt quá các chị em ơi, tôi rớt đầu rồi ai nhặt dùm với!】
【 A, vui quá, nằm thẳng thăng thiên, bà nào giúp tui tán đất 1551. 】
【Từ từ hãng thăng thiên, video cp XXXXX của tiên nữ trạm B ghép, ăn xong mĩ vị đã rồi hãng đi!!! 】
11.
Sơ Tịnh không thèm nhìn, đáp “bụp” điện thoại xuống sô pha: “Bọn họ có rảnh quá không?”
“Tiểu tổ tông ơi, bọn họ có nhàn không thì chị không biết, chị chỉ biết mấy cái hợp đồng sắp tới xong rồi.” Người đại diện lao đầu vào đánh máy trong phòng trang điểm, “Tuần trước, đoàn đã đưa ra thông báo làm rõ, chị có qua chào hỏi đạo diễn chương trình, đồng thời chỉnh sửa kịch bản, hôm nào quay, người dẫn chương trình sẽ hỏi em tình trạng hiện tại, em chỉ cần nói mình còn độc thân là được?”
Người đại diện ngừng đánh máy, ngẩng đầu nhấn mạnh: “Phải nói là tôi vẫn còn độc thân, nghe chưa?”
Sơ Tịnh cắn môi, nếp nhăn khóe miệng căng chặt: “Sao lại phải làm rõ chuyện này?”
“Nếu không em định nói thế nào?” Người đại diện bất đắc dĩ nói: “Chả nhẽ em định bảo tôi đã kết hôn với Tần Đoan à? Kết hôn được 2 năm? Bao nhiêu năm nay Tần Đoan vẫn nói với truyền thông là “vợ ngoài ngành” vậy em tính giải thích thế nào đây? Chứng minh bản thân dựa hơi Tần Đoan à?”
Sơ Tịnh: “Tần Đoan định không công khai chắc?”
Người đại diện thở dài, im lặng gõ chữ tiếp.
Sơ Tịnh không nói nữa.
Thực tế đoàn đội của Tần Đoan không hề tỏ rõ thái độ với vấn đề này, trong lúc thảo luận vẫn luôn tôn trọng ý kiến của bên Sơ Tịnh. Người đại diện của Sơ Tịnh đương nhiên cũng không muốn nghệ sĩ của mình thông báo kết hôn quá sớm, vậy nên hai bên đã bàn bạc thống nhất sẽ không công khai.
Người đại diện lại nói thêm: “Chị đã thương lượng với bên Tần Đoan rồi. Trong khoảng thời gian này em ít tiếp xúc với cậu ấy đi, trong khách sạn không biết có bao nhiêu tay săn ảnh đang nhăm nhe đâu, điện thoại cũng bớt liên lạc lại chút.”
Thực ra đã một tuần Sơ Tịnh không gọi điện cho Tần Đoan rồi, vậy là thật sự chấm dứt từ đây sao.
Sơ Tịnh còn chưa nói gì thì thấy người bên cạnh đã nói: “Cách ly đi…”
“Sao phải cách ly?” Sơ Tịnh bực bội, hai mắt đỏ hoe, uất ức muốn chết, “Em là virus à? Anh ấy muốn ly hôn thì cứ nói thẳng, khỏi phải quanh co đẩy em ra như thế.”
Chuyên viên trang điểm xấu hổ nói: “…Chị để xa cái ly ra chút.”
“…”
Sơ Tịnh như chết lặng, kéo khăn giấy, lau nước mắt xong mới quay ra nói chuyện với chuyên viên trang điểm.
Cuộc tranh chấp cứ vậy mà gián đoạn, phòng thay đồ chợt rơi vào khoảng không im lặng.
Sau nửa phút.
Sơ Tịnh lúng túng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không cố ý to tiếng với cô đâu.”
Chuyên viên trang điểm mỉm cười: “Không sao—“
Người đại diện nghẹn ngào nói với cô: “Ồ, tôi không cố ý chỉ cố tình trút giận lên cô thôi.”
Sơ Tịnh như gục ngã,vừa tức vừa buồn. Thợ trang điểm thấy cô đáng yêu liền nổi hứng trêu: “Làn da của cô đẹp thật í, năm phút nữa là makeup xong rồi. Xong sớm để cô tiếp tục combat nha.”
Được khen mấy câu, Sơ Tịnh như hồi sinh lại tinh thần, cô vẫn cãi lý tới cùng: “Giận cái gì chứ? Đêm từ thiện đó có phải em tới sấn sổ chỗ Tần Đoan đâu? Em bắt anh ấy đưa nước cho em chắc? Đâu phải lỗi tại em? Nếu anh ấy đã không muốn công khai thì thôi đi, muốn ly hôn liền mắng em, còn đưa nước cho em nữa. Dựa vào cái gì?” Sơ Tịnh tức đến nỗi đưa ra kết luận: “Sớm biết có chuyện này đáng lẽ em phải hôn anh ấy trước bàn dân thiên hạ mới đúng!!!”
Người đại diện đau đầu “…”
“Em có mệt không…”
Lời ban đầu của quản lý là thế này, em có mệt không, may sao lịch trình của em trong khoảng thời gian này cũng vãn nếu không thì đi đâu đó để điều chỉnh tâm trạng đi.
Ai mà ngờ được Sơ Tịnh lại bình tĩnh kiên quyết nói: “Em muốn ly hôn.”
Không phải lời nói trong lúc bốc đồng mà là hoàn toàn tỉnh táo, thông suốt.
“Anh ấy không liên lạc với em,em không biết được anh ấy đang nghĩ gì, mà giờ em cũng chẳng muốn biết nữa. Nếu cả hai đã quá mệt mỏi rồi vậy ly hôn đi.” “Chị Ninh, em cũng không có tức mà… em chỉ muốn rời đi thôi.”
Quản lý còn chưa kịp nói chuyện, cửa phòng hóa trang đột nhiên bị đẩy ra.
Phòng hóa trang của chương trình tạp kỹ này mới vừa được dựng, phía trước chưa treo bảng tên, vài trợ lý phải dẫn ảnh đế Tần đi gõ cửa từng phòng để tìm người, cuối cùng cũng tìm ra phòng của Sơ Tịnh.
Tần Đoan khóac áo măng tô đen, dáng người cao gầy, khí phách hiên ngang, anh không đeo khẩu trang, gương mặt hiếm khi lạnh xuống.
Sau khi mọi người dời đi hết, Tần Đoan mới khóa trái phòng lại, dựa vào tay vịn của ghế, cúi đầu nhìn Sơ Tịnh, giọng nói nhẹ nhàng: “Em tính ly hôn với ai hửm?”
Sơ Tịnh đờ người.
Sợ quá đi.
12.
Đúng là Tần Đoan không muốn cho chuyện này trôi qua chót lọt.
Anh thậm chí còn không cho cô cơ hội để bào chữa.
Sơ Tịnh bị anh ấn cằm, người dựa hẳn vào ghế mềm, hôn đến hơi thở vỡ vụn, trong mắt mơ hồ như có nước, Sơ Tịnh cảm giác được Tần Đoan khẽ cắn môi dưới của mình, hỏi cô: “Tại sao lại muốn ly hôn với anh?”
Sơ Tịnh nắm vành áo của Tần Đoan không buông, thút thít đến nỗi nước mắt lăn dài trên má, con thú nhỏ này còn muốn trút giận cắn trả anh.
Còn cắn rất tàn nhẫn.
Tần Đoan mặc kệ để cô cắn niết, anh vuốt ve làn da mịn màng sau gáy của Sơ Tịnh, bàn tay thon dài kéo khóa váy xuống, để đầu lưỡi luồn lách hôn thật sâu.
Tấm lưng trắng ngần của Sở Tịnh nửa trần, cô khẽ nức nở: “Lạnh quá…anh bắt nạt em…”
Hai năm nay, Tần Đoan vẫn luôn nuông chiều Sơ Tịnh quá mức, chưa một lần nổi nóng với cô, ngay cả nửa đêm khát nước cũng dậy rót nước ấm đưa cho cô, anh chưa bao giờ cứng rắn với cô như lúc này.
Ban đầu Sơ Tịnh còn sợ anh sẽ làm điều đó ở đây.
Anh nào có đành lòng. Tần Đoan hơi thở dài trong lòng, dừng tay lại, hôn lên mắt cô: “Nói cho anh biết, vì sao em muốn ly hôn với anh?”
Sơ Tịnh: “Em không hiểu anh.”
“Không hiểu chỗ nào?” Tần Đoan lau nước mắt cho cô, nhéo mặt cô, thấp giọng hỏi: “Anh chưa từng giấu em chuyện gì, em còn có điểm nào không hiểu anh?”
“Tháng trước anh không muốn ngủ với em.” Sơ Tịnh bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói “Anh dỗ em ngủ xong còn lén ra sô pha ngủ.”
Nếu không phải có lần nửa đêm cô tỉnh dậy, có lẽ cô còn không biết sẽ có chuyện này.
Tần Đoan ấn trán: “Anh bị cảm, sợ lây cho em.”
Sơ Tịnh hơi ngẩn người, tiếp tục hỏi: “Sao anh không nói cho em biết?”
“Sáng hôm sau phải lên phi cơ đi quay phim, chỉ ở với em một đêm thôi, nói cho em biết ngoài lo lắng ra còn có ích lợi gì?” Tần Đoan nhìn thẳng vào mắt cô “Còn có chuyện gì nữa.”
“Em nghe mấy người ở đoàn phim nói nữ chính còn nhét túi chườm ấm cho anh, đã vậy còn đích thân đem canh tự hầm vào phòng hóa trang ngồi tận nửa tiếng.”
“A Phi nhận cái đó thay anh, nhưng anh từ chối.” A Phi là trợ lý của Tần Đoan. Anh hỏi: “Mỗi lần đi công tác xong, em đều thu dọn vali giúp anh, chẳng nhẽ em còn không biết?”
“Còn canh và phòng thay đồ” Tần Đoan bất đắc dĩ nói, “Chuyện này chưa từng xảy ra, sau này cũng sẽ không bao giờ xảy ra, không biết là ai truyền ra ngoài, nếu muốn, lần sau anh Sẽ bảo A Phi mang theo DV đi theo chụp, anh tự mình nộp cho em xem được không, còn tốt hơn em đi nghe người khác đồn đại.”
Sơ Tịnh mím môi không nói gì.
Tần Đoan hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Thực ra, cơn tức giận cùng bất bình của Sơ Tịnh đã tiêu tan từ lâu, tiểu tổ tông bình thường rất dễ dỗ.
“Anh còn chưa muốn công khai chuyện chúng mình.”
Tần Đoan không có vội vàng giải thích, mà lài ôm lấy mặt của Sở Tịnh nghiêm túc hỏi: “Em muốn công khai quan hệ của chúng ta?” Anh hỏi: “Sở Sở, em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Sơ Tịnh: “Đương nhiên muốn…”
Tần Đoan nói: “Được, chúng ta công khai đi.”