Cự Long Thức Tỉnh
Chương 23: Phong Tỏa Trường An
"Tôi rất hận bọn họ!" Ngay lập tức ông ta phun ra máu tươi giàn giụa, lẫn trong máu còn có một phần tim văng ra ngoài, sau đó ông ta ngay lập tức từ giã cõi đời. Nhìn thấy Hoàng Sào chết không nhắm mắt, Lục Hi thầm thở dài. Số phận của ông ta cũng thật là bi thảm, bị dòng họ lợi dụng rồi ruồng bỏ, bất kể ai đứng ở vị trí của ông ta thì cũng sẽ không thể cam lòng. Tuy nhiên tất cả những gì mà Lục Hi có thể làm được cũng chỉ là phế đi Hoàng Triển Nghị trả thù cho ông ta, về phần bảo vật trấn tộc của nhà họ Hoàng, tuy rằng anh cảm thấy rất hứng thú với nó nhưng cũng không thể dùng vũ lực để đoạt được, còn phải nghĩ ra được biện pháp khác. Còn đối với việc mà Hoàng Sào muốn tiêu diệt cả nhà họ Hoàng thì anh thật sự không thể nào làm được. Anh và nhà họ Hoàng vốn không có thâm thù đại hận, nếu chỉ vì tiền tài mà làm ra chuyện như vậy thì anh chắc chắn sẽ bị người đời phỉ nhổ. Khi đang làm lính đánh thuê anh còn chưa từng làm ra chuyện như vậy, huống chi là bây giờ. Lúc này chỉ thấy Phù Đồ hướng về phía Lục Hi lạy một cái, sau đó hắn ta mới cởi áo của mình ra lau sạch vết máu trên mặt đất. Sau khi lau sạch vết máu hắn ta lại cẩn thận dùng áo bọc lấy phần tim của Hoàng Sào phun ra lúc nãy rồi đeo ở bên hông. Sau đó hắn ta liền ôm lấy thi thể của Hoàng Sào, chuẩn bị rời đi. Lục Hi nhìn thấy hành động của Phù Đồ thì bỗng nhiên lên tiếng. “Bây giờ tìm không ra được người trung thành như anh, tôi sẽ cho anh một bài kiểm tra, khi Hoàng Sào vừa chết thì chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ muốn chiếm đoạt địa bàn của ông ta, nếu như anh có thể bảo vệ địa bàn của Hoàng Sào đứng vững trước sóng gió thì địa bàn của Hoàng Sào tôi vẫn sẽ giao cho anh trong tương lai. Những vấn đề khác tôi sẽ giải quyết hết cho anh xem như là phần thưởng cho lòng trung thành của anh”. Phù Đồ nghe vậy thì liền ôm xác Hoàng Sào cúi xuống dập đầu với Lục Hi lần nữa. Sau đó hắn ta lặng lẽ rời đi. Phù Đồ vốn không hề tham lam thế lực cùng tiền tài của Hoàng Sào, hắn ta chỉ muốn bảo vệ cơ nghiệp mà ông Hoàng đã vất vả xông pha mới tạo ra được để an ủi vong linh của ông Hoàng ở trên trời, đây là chuyện cuối cùng mà hắn ta có thể làm cho ông Hoàng. Nhìn thấy Lục Hi một quyền đánh chết ông Hoàng, hắn ta biết rõ Lục Hi là một kẻ mạnh chân chính. Mà đã lăn lộn trên đường đời thì sớm muộn gì cũng phải trả giá, mình đi giết người khác tất nhiên một ngày nào đó sẽ có người khác đến giết mình, cái chết của ông Hoàng hắn ta chỉ cảm thấy bi phẫn chứ không hề oán giận Lục Hi. Những người mà hắn ta hận chính là người của nhà họ Hoàng thấy chết mà không cứu, ông Hoàng vì nhà họ Hoàng đã phải trả giá nhiều bao nhiêu hắn ta đều có thể thấy được, vậy mà bây giờ nhà họ Hoàng lại vô tình vứt bỏ ông Hoàng, hắn ta không thể nào chịu đựng được chuyện này. Hắn ta ôm xác của Hoàng Sào quay trở về câu lạc bộ giải trí Đỉnh Thiên, đặt xác ông Hoàng trong một mật thất rồi lấy xuống một thanh đao lớn trên tường mật thất. Thanh đao này là binh khí yêu thích của ông Hoàng, chính là một thanh Song Thủ đao, thân đao cao bằng một người trưởng thành lóe ra ánh sáng lạnh lẽo nhìn sắc bén vô cùng. Đây là thanh đao mà ông Hoàng bảo người khác làm ra dựa theo kiểu dáng của Song Thủ đao đời Đường, trước đó khi ông ta thử đao thì một con ngựa khỏe mạnh đã bị thanh đao này chém làm đôi, như vậy cũng đủ thấy độ sắc bén của nó như thế nào. Mang theo thanh đao lớn, Phù Đồ bước vào văn phòng của ông Hoàng, ngồi vào vị trí của ông Hoàng rồi im lặng chờ đợi. Đêm càng lúc càng sâu, trăng sáng treo cao trên đỉnh đầu. Đã hơn mười một giờ đêm, đêm nay đại lộ Trường An có vẻ yên tĩnh đến lạ thường. Trước đây thời gian này là thời gian náo nhiệt nhất trên đại lộ Trường An, người người đến đây vui thú xa hoa trụy lạc. Vậy mà đêm nay trên con phố ngay cả một bóng người cũng không có, hơn nữa xung quanh còn tràn ngập khí thế giết chóc. Đồng hồ treo tường điểm đúng mười hai giờ, Phù Đồ đứng dậy bước ra khỏi văn phòng. Ngoài cửa văn phòng lúc này đã có hơn ba mươi người đàn ông cường tráng đang đứng chờ, tất cả đều lăm lăm mã tấu trên tay, vẻ mặt nghiêm nghị như thể đang chờ đợi chiến tranh sắp tới. Nhìn lướt qua những người này, Phù Đồ mới nói. “Bọn mày đều đã tập trung ở đây khiến cho tao cảm thấy rất vui, ông Hoàng xem như cũng không uổng công dạy dỗ bọn mày, đêm nay sống hay chết đều nghe theo ý trời đi”. "Thề sống chết bảo vệ uy nghiêm của ông Hoàng". Hơn ba mươi người đàn ông cường tráng rống lên rồi đi theo Phù Đồ ra khỏi câu lạc bộ giải trí, đứng giữa con đường dài. Hầu như tất cả bọn họ đều giống như Phù Đồ, đều là những đứa trẻ mồ côi bị người ta ức hiếp được ông Hoàng thu nhận dạy dỗ bồi dưỡng, sau bao nhiêu năm lăn lộn thì bọn họ cũng xem ông Hoàng như bố của mình. Bây giờ ông Hoàng đã chết đi, có kẻ muốn cướp địa bàn của ông Hoàng, bọn họ làm sao có thể đứng yên nhìn được? Lúc này ở hai đầu của con phố dài đã đồng loạt xuất hiện rất nhiều người từ từ tiến lại đây, trong tay của kẻ nào cũng cầm theo binh khí, ước chừng cũng phải hơn mấy trăm người. "Phía tây có tao, bọn mày lo phía đông đi". Phù Đồ chỉ nói ngắn gọn một câu. Ba mươi người đàn ông cường tráng không chút do dự mà xông về phía đông đối mặt với đám đông khác đang xông tới. Phù Đồ không thể hiện gì trên nét mặt, chỉ có ánh mắt là lóe lên một tia dữ tợn, hắn ta nâng thanh đao lớn trong tay lên, lặng lẽ phóng về phía tây. "Giết!" “Giết hết đám này thì thành phố Tây Kinh sẽ là của chúng ta”. “Hoàng Sào, mày cuối cùng cũng đã chết, cuối cùng ngày hôm nay cũng tới”. “Thọ Thiên Vương, sau khi bước vào được Đỉnh Thiên thì thành phố Tây Kinh này sẽ là của tao và mày”. Phù Đồ biết đây đều là đàn em của Tăng Thiên Vương cùng Thọ Thiên Vương, hai người bọn họ cũng đang ở trong đám người xông lên kia, mục tiêu của Phù Đồ chính là giết chết hai người bọn họ. "Ầm ầm, keng keng!" Tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên đinh tai nhức óc cùng với tiếng của những lưỡi đao sắc bén đã đâm vào tận xương. Thanh đao lớn tàn sát bốn phía, không ai có thể đứng ở trước mặt Phù Đồ. Mà Phù Đồ cũng không hề quan tâm đến đao kiếm đang liên tục chém vào cơ thể mình, hắn ta chỉ cắm đầu xông về phía trước. Chỉ trong chốc lát, trên người hắn ta đã rách ra vô số vết thương, mà trên mặt đất cũng đã gục xuống hơn mười mấy kẻ địch, tất cả đều bị thanh đao lớn của hắn ta chặt ngang thân. Phù Đồ chém giết trong im lặng, dường như đã hoàn toàn trở thành một cỗ máy giết người không biết đau đớn và sợ hãi, ánh mắt lạnh lẽo không hề thay đổi. Vết thương trên người hắn ta càng lúc càng chằng chịt, thi thể ngã xuống mặt đất cũng càng lúc càng nhiều, dần dần những kẻ thù đang bao vây Phù Đồ cũng trở nên sợ hãi trước sự điên cuồng cùa hắn ta. “Không cần phải sợ, hắn ta không trụ được lâu nữa đâu, mau xông lên cho tao, sau khi đêm nay qua đi thì chúng mày có thể sống cả đời mà không lo lắng”. Tăng Thiên Vương đứng trong đám đông quát lên điên cuồng với đàn em của mình. Ông ta biết đêm nay là một cơ hội tuyệt vời, Hoàng Sào đột ngột qua đời ông ta liền lập tức liên liên thủ với Thọ Thiên Vương phong tỏa toàn bộ đại lộ Trường An. Chỉ cần giết được Phù Đồ, kẻ trung thành nhất với Hoàng Sào, thì Đỉnh Thiên sẽ là của hai người bọn họ. Từ nay về sau ngọn núi lớn đè trên đỉnh đầu của bọn họ cũng đã không còn tồn tại nữa, đây chính là thời điểm để bọn họ leo lên nắm quyền ở Tây Kinh này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương