Cự Long Thức Tỉnh
Chương 44: Lợi Hại Đến Vậy Sao?
Quần áo vốn đã xộc xệch bị cô xé toạc như vậy, hai người lập tức tiếp xúc trần trụi. Lục Hi trợn to hai mắt, nhìn Hoắc Tư Duệ xé quần áo của mình nát tươm, sau đó lại bắt đầu xé nội y của bản thân. Một lúc sau, tất cả quần áo đã hoàn toàn bị cô xé rách ném sang một bên, cả cơ thể cứ như vậy phơi bày trước mắt Lục Hi. Nhìn Hoắc Tư Duệ sạch sẽ mềm mại, hai tay túm chặt lấy ga trải giường, liên tục cọ xát vào giữa hai chân mình trong miệng còn kèm theo từng hồi rên rỉ, cảnh tượng quyến rũ này khiến Lục Hi cảm thấy bản thân có chút chộn rộn. Không dễ dàng gì mới kìm nén dục vọng của bản thân, Lục Hi bưng tới một chậu nước lạnh liền dội thẳng lên đầu Hoắc Tư Duệ. Mái tóc đẹp đẽ và thân trên của Hoắc Tư Duệ lập tức ướt nhèm. Tuy nhiên, không những không có tác dụng mà còn toàn thân Hoắc Tư Duệ vương đầy giọt nước, giống như một đóa hoa buổi sớm mai còn nhiễm sương, càng lộ ra nét mê người. “Mẹ nó, đây là loại thuốc gì lại lợi hại như vậy”. Lục Hi kinh ngạc thốt lên. Trúng thuốc kích dục thông thường bị một chậu nước lạnh tạt xuống tác dụng cũng vơi đi phần nào. Loại thuốc này xem ra có chút mạnh mẽ, tên béo chết tiệt kia có vẻ cũng đã chuẩn bị rất đầy đủ. Lục Hi lẩm bẩm một câu, anh bước tới bên cạnh Hoắc Tư Duệ, đỡ cô dậy, chuẩn bị vận dụng pháp lực, giúp cô đào thải dược tính ra khỏi cơ thể. Tuy nhiên, ngay khi dìu Hoắc Tư Duệ dậy, cô lại một lần nữa quấn chặt lấy Lục Hi, thân thể lõa lồ không ngừng cọ sát lên người anh, miệng nhỏ cũng bắt đầu hôn loạn lên trên mặt và cổ anh. Mùa hè nóng nực nên Lục Hi chỉ mặc một chiếc áo phông và quần cộc, mà Hoắc Tư Duệ lúc này lại khắp người không mảnh vải che thân. Quần áo mỏng manh căn bản không thể chống lại sức nóng của tuổi xuân, sau vài lần ma sát sơ qua, Lục Hi lại nổi lên phản ứng. “Mẹ nó, đây là đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của ông đây sao?” Ôm trong tay thân thể trắng nõn mềm mại, Lục Hi dần dần cảm thấy có chút không chịu nổi. Hoắc Tư Duệ còn đang không ngừng vặn vẹo cơ thể, hương thơm thân thể độc nhất vô nhị của cô gái tuổi xuân xâm nhập vào mũi Lục Hi, từng câu từng câu rên rỉ, gõ vào màng nhĩ của anh. Cảm nhận được đôi môi ấm mềm của Hoắc Tư Duệ đang hôn lên mặt và cổ mình không ngừng, hô hấp của Lục Hi cũng dần trở nên nặng nề hơn. “Ông đây không nhịn nổi nữa rồi”, Lục Hi đột nhiên điên cuồng gầm lên một tiếng. Nam Hồ. Lúc này đã hơn mười một giờ, mọi người đều đã dừng lại tất cả hoạt động, ôm theo tâm trạng căng thẳng tập trung quanh hồ, chờ đợi đối thủ của Hoàng Chân xuất hiện. Bọn họ đều muốn nhìn xem, người thanh niên thiên tài võ thuật, cao thủ tiên thiên 20 tuổi này sẽ chà đạp đối thủ của anh ta như thế nào. …… Trong cửa hàng tạp hóa, thấy Hoắc Tư Duệ đã ngủ say, Lục Hi mới đi ra ngoài, lái xe chạy thẳng đến Nam Hồ. Đỗ xe xong, Lục Hi dạo bước tiến vào Nam Hồ, người xem đã đứng đông nghịt trước hồ. Khuôn mặt lúc này của anh đã có một vài thay đổi, nếu không phải người thân quen thì khó có thể nhận ra. Đây là Lục Hi sử dụng lực tinh thần để ngụy trang cho bản thân, anh không muốn trở thành sự tồn tại nổi bật sau một trận chiến, trên người anh có quá nhiều bí mật, không thể không khiêm tốn. Anh chậm rãi đến chỗ đám đông, tìm một nơi tương đối thưa người, đơn độc đứng nơi đó, đưa mắt nhìn hướng Chân Hoàng đang đứng đình Lang Gia. Mà lúc này, dường như Chân Hoàng cũng cảm nhận được điều gì đó, liền liếc mắt nhìn về hướng Lục Hi bên này một cái, lại từ từ nhắm mắt lại. “Không tồi, năm giác quan rất nhạy bén”, Lục Hi mỉm cười. Vừa rồi anh dùng lực tinh thần cảm ứng hơi thở của Hoàng Chân, Hoàng Chân trong giây lát liền phát giác ra anh, cũng thực sự không uổng là cao thủ tiên thiên. Lúc này có một nhóm người dường như vừa tới liền thấy Lục Hi đứng đó một mình cũng không còn ai khác bèn bước tới gần. Nhóm người này năm nam hai nữ, trừ người dẫn đầu trông chừng bốn mươi tuổi, những người còn lại đều chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi. Những người này rõ ràng thuộc về một gia tộc, họ đến đứng ổn định bên cạnh Lục Hi liền bắt đầu nói cười. Người tương đối có tuổi trong số đó mỉm cười nói với Lục Hi: “Không để ý chứ, những chỗ khác nhiều người quá, chúng tôi sợ sẽ không thể xem rõ cuộc so tài hiếm có này". Lục Hi cười thản nhiên: “Không sao”. “Tôi là Từ Thanh Tuyền, thuộc nhà họ Từ Tây Bắc, không biết người anh em có nghe nói qua chưa?”, Từ Thanh Tuyền cười hỏi. Lục Hi gật đầu, đáp: “Từng nghe sơ qua”. Từ Thanh Tuyền nghe vậy, sắc mặt liền trở nên có chút khó coi, cho dù nhà họ Từ bọn họ không nổi danh, nhưng người này không khách sáo như vậy, khiến trong lòng ông ta khá bất mãn. “Hừ, có gì mà kiêu ngạo? Nếu như anh là Hoàng Chân, nói lời này chúng tôi cũng có thể chấp nhận, rốt cuộc người ta cũng là cao thủ tiên thiên, còn trẻ tuổi như vậy, nhưng anh dựa vào đâu mà coi thường nhà họ Từ chúng tôi?” Từ Thanh Tuyền còn chưa lên tiếng, một thanh niên bên cạnh lại không nhịn được mà xù lông, đồng thời một số người trẻ tuổi trong gia tộc đều quăng ánh mắt thù hắn về phía Lục Hi. Lục Hi bất lực trong lòng, anh trở về nước mới được một năm, căn bản không hiểu rõ đối với những thế lực gia tộc này. Hơn nữa anh vừa trở lại, tất cả tâm tư đều dồn vào việc tu luyện Long Đằng quyết và hiến tế, hoàn toàn không có thời gian để ý đến những thứ này. Có thể nói, anh căn bản chưa từng nghe qua về nhà họ Từ này, anh nói từng nghe sơ qua cũng đã là lời nói khách sáo, không ngờ lại chọc giận đối phương. Thấy đối phương trừng mắt nhìn mình, Lục Hi chỉ lắc đầu đáp. “Thật xin lỗi, là do tôi kiến thức nông cạn, tuy nhiên, một võ giả tiên thiên hai mươi tuổi có thực sự thần kỳ như mấy người nói không?” Một đường tới đây, tất cả những gì anh nghe được đều là những lời tán dương dành cho Hoàng Chân, nhóm người nhà họ Từ vừa rồi lại không hề che đậy sự sùng bái đối với Hoàng Chân, điều này khiến cho Lục Hi cũng nổi lên lòng hiếu kỳ. Năm anh mười tám tuổi còn đang làm lính đánh thuê đều đã thăng cấp tới cảnh giới tiên thiên, do đó, anh không hề cảm thấy một cao thủ tiên thiên hai mươi tuổi có gì đáng khoe khoang. Song lời này của Lục Hi lại một lần nữa khiến người nhà họ Từ phẫn nộ trừng anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương