Cứ Vậy Mà Yêu Em
Chương 15: "Xem ra hình ảnh của tôi trong lòng cô Nam cũng không tốt lắm."
Trans: Reiko | Beta: Shpdarn
- -
Lục, Lục Dã?
Nam Vận vừa sửng sốt vừa kinh ngạc, bất chợt ngẩng đầu lên, nhưng cửa sổ xe chỉ hạ xuống một khe hở rộng bằng hai ngón tay, cô chỉ có thể nghe thấy giọng nói phát ra từ trong xe, không thể nào nhìn thấy tình hình bên trong.
Nhưng người ngồi trong xe lại có thể thấy được tình hình bên ngoài xe.
Lục Dã thu hết vẻ mặt kinh ngạc của Nam Vận vào mắt, lại mở miệng nói với giọng điệu cao ngạo như trước: "Cô Nam hình như rất ngạc nhiên?"
Nam Vận càng bối rối, hai tay đan vào nhau. Đổi lại là người khác, cô có lẽ sẽ không thấp thỏm lo lắng như vậy, nhưng người này là Lục Dã, nên tình hình đã khác.
Theo như cô biết, Lục Dã là một than đen tinh siêu cấp, đen từ trong ra ngoài, không chỉ bóc lột nhân viên, còn bao nuôi nữ minh tinh, tình huống cụ thể thì không thể tả được, có thể tưởng tượng ra người này xấu xa đến nhường nào.
Vậy mà cô lại đâm trúng xe của Lục Dã.
Anh ta chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Nam Vận càng nghĩ càng sợ, nói chuyện hơi lắp bắp: "Tôi, tôi sẽ đền cho anh, nhất định sẽ đền cho anh, hết bao nhiêu tôi cũng đồng ý đền!"
Lục Dã khẽ mở miệng, chẳng hề để tâm: "Tôi không cần cô đền tiền."
Nam Vận trái lại càng sốt ruột hơn. Không cần đền tiền? Thế thì đền cái gì? Không phải là đền tôi cho anh chứ?
Cô hấp tấp nói không ngừng: "Tôi có bạn trai rồi! Tôi sẽ đền tiền cho anh!"
Lục Dã: "......"
Bất lực thở dài, anh nói: "Xem ra hình ảnh của tôi trong lòng cô Nam cũng không tốt lắm."
Anh biết thế là tốt! Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Nam Vận nhất định không thể nói thật, mặt không đổi sắc, tim không đập loạn, cô trả lời: "Không hề, sao có thể chứ, tôi cũng đâu có quen anh."
Lục Dã cười khẽ, trong giọng điệu có phần trầm ngâm: "Thật sự không có? Vậy tại sao cô Nam lại nghĩ tôi muốn cô bán rẻ nhan sắc?"
Lời nói dối ngụy biện bị vạch trần, Nam Vận có hơi xấu hổ, nhưng vẫn còn cứng miệng: "Tôi đâu có nói như vậy."
Lục Dã: "Đúng, cô không nói như vậy, là do lòng dạ tôi đen tối."
Nam Vận: "......" Không ngờ than đen tinh như anh cũng rất biết tự vả, nhưng cô cũng biết một đạo lý—— vô sự hiến ân phi gian tức đạo*, không quen không biết, vì sao anh ta không cần cô đền tiền?
(*Vô sự hiến ân phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)
Chắc chắn không có ý tốt!
Nam Vận dứt khoát nói: "Anh nói đi, cần bao nhiêu tiền, tôi nhất định sẽ đền cho anh!"
Lục Dã vẫn không quan tâm đến chuyện đền tiền, trái lại hỏi: "Cô Nam đến đây để tìm bạn trai sao?"
Nam Vận không dám nói thật, vì Dã Tử làm việc trong công ty của Lục Dã, cô sợ Lục Dã sẽ vì chuyện này mà gây khó dễ cho Dã Tử, cho nên trả lời: "Không liên quan đến anh."
Lục Dã ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục hỏi: "Bạn trai cô có biết cô lái xe nhanh như vậy không?"
Nam Vận vẫn trả lời như cũ: "Không liên quan đến anh!"
Lục Dã vẫn không quan tâm: "Nếu anh ta biết thì có tức giận hay không?"
Sao nào? Anh còn định cáo trạng tôi à?
Anh nghĩ tôi sợ anh chắc?
Nam Vận trả lời thẳng: "Anh ấy không thể nào biết được, tôi cũng không sợ anh ấy biết!"
"Được, được." Giọng điệu Lục Dã có phần lạnh lẽo: "Vậy nên cô không ý thức được phóng nhanh vượt ẩu là chuyện rất nguy hiểm phải không?"
Nam Vận lại có cảm giác bị Dã Tử phê bình sau khi làm sai, lập tức kiềm chế, cô không muốn lộ vẻ yếu thế trước tên than đen tinh Lục Dã nên bất chấp trả lời: "Tôi không phóng nhanh vượt ẩu, trên đường cũng chẳng có xe."
"Chẳng có xe?" Lục Dã cười lạnh chất vấn: "Chẳng có xe thì sao cô lại đâm vào xe của tôi?"
Nam Vận không có gì để nói.
Lục Dã cũng không dạy dỗ cô nữa, lạnh lùng quẳng lại một câu: "Cô Nam, sau này cô còn gặp lại!" Sau đó đóng cửa sổ xe lại. Đợi sau khi xe chạy trên đường, sắc mặt Lục Dã xanh mét nói với tài xế: "Vòng lại cửa sau công ty."
Nam Vận không ngờ Lục Dã lại bỏ đi như vậy, chẳng những không bắt cô đền tiền mà còn không ép cô đền người, ngay cả bữa cơm cũng không bắt cô đền, không khỏi có chút ngạc nhiên—— Than đen tinh khoan dung độ lượng như vậy sao?
Trong lúc cô đang thắc mắc thì điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô lập tức lấy điện thoại từ trong túi xách ra, tên người gọi đến: Dã Tử.
Nam Vận không khỏi có chút chột dạ, nếu để Dã Tử biết cô lái xe nhanh như vậy, còn đâm vào xe người khác, chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.
Sau vài giây hoang mang, cô mới trả lời điện thoại, giả vờ bình tĩnh, rồi đánh đòn phủ đầu: "Anh ở đâu vậy? Sao vừa nãy không nghe điện thoại?"
"Vừa mới mở cuộc họp." Giọng của Lâm Du Dã vang lên vô cùng bình tĩnh, nhưng trong giọng nói ấy lại thiếu phần dịu dàng quen thuộc, giống như nước dưới mặt băng, trước sau nhu hòa như một, chạm tay vào mới biết lạnh biết bao, "Có việc gì vậy?"
Nam Vận cũng không nghe thấy lửa giận đang đè nén trong giọng nói của anh, trả lời không hề phòng bị: "Anh quên thẻ làm việc ở nhà, em gọi cho anh anh cũng không nghe, nên em đến đưa cho anh."
Lâm Du Dã biết rồi còn cố tình hỏi: "Em đến rồi?"
Nam Vận: "Ừm! Anh xuống lầu đi!"
Lâm Du Dã: "Em đi bằng cái gì?"
Nam Vận: "Đi xe điện."
Lâm Du Dã giả vờ thản nhiên dò hỏi: "Xa như vậy, trên đường đi không xảy ra chuyện gì chứ?"
Nam Vận tâm hoảng ý loạn, ánh mắt hoang mang, căng thẳng đến nỗi nói chuyện lắp bắp: "Không không không không đâu."
Lâm Du Dã cười khẽ, nụ cười ấy lại hiện lên lạnh giá: "Được, bây giờ anh xuống lầu ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Nam Vận vẫn có chút hoang mang, sợ bị Dã Tử phát hiện ra lúc nãy cô phóng nhanh trên đường, cảm giác này giống như năm đó cô lên cao trung, sợ bị Dã Tử phát hiện ra cô trốn tiết tự học buổi tối để ra ngoài trường ăn vặt.
Hít thở sâu vài lần, cô mới bình tĩnh trở lại, không ngừng thầm an ủi bản thân: Đừng lo lắng, chỉ cần mình không nói cho anh ấy biết, anh ấy sẽ không biết.
Chất lượng xe điện tương đối tốt, đâm vào dòng xe Maybach cũng không bị hỏng, vẫn có thể đi được.
Sau khi Nam Vận lên xe, đi về phía trước khoảng năm mươi mét dọc theo con đường này, rồi dừng lại ở cửa chính của công ty Trí Vũ, xuống xe đợi Dã Tử.
Không lâu sau, Lâm Du Dã cũng xuất hiện. Hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu xám sẫm, dáng người cao ráo, khí chất điềm đạm, trông như sắp tham dự một dịp quan trọng nào đó.
Nam Vận lập tức vẫy tay với anh, đợi sau khi Dã Tử đến gần, cô tò mò hỏi: "Sao hôm nay anh lại mặc âu phục?"
Lâm Du Dã lời ít ý nhiều nói: "Lãnh đạo đến thị sát công việc."
"Lãnh đạo của các anh chưa nói tới chuyện thẻ làm việc của anh chứ?" Nam Vận đưa thẻ làm việc cho anh.
"Không có." Lâm Du Dã cầm lấy thẻ làm việc, đeo lên cổ mình, rồi đột nhiên mở miệng, giọng lạnh lùng hỏi: "Em bị đâm xe à?"
Nam Vận cứng đờ cả người, căng thẳng tới nỗi không trụ nổi nữa, lại bắt đầu nói lắp: "Không, không, không, không mà."
Lâm Du Dã mặt không biểu cảm, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt: "Đèn xe đều bị đâm hỏng rồi, còn nói không?"
Vừa rồi Nam Vận không quan sát đầu xe nên không biết đèn xe cũng bị đâm hỏng, lập tức á khẩu không trả lời, chột dạ rũ mắt xuống, không dám nhìn mặt Lâm Du Dã.
Sắc mặt Lâm Du Dã xám xịt, giọng điệu nghiêm túc: "Sao lại lái nhanh như vậy? Em không biết phóng nhanh trên đường nguy hiểm cỡ nào à?"
Từ trước đến nay anh chưa từng hung dữ với cô như vậy, nhưng lần này thật sự sắp tức chết rồi. Nếu không phải đúng lúc bị anh thấy được, anh còn không biết ngày thường cô lái xe nhanh như vậy. May mà vừa rồi trên đường ít xe, nếu có nhiều xe hơn, hoặc là đâm vào xe người khác thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Nam Vận cúi thấp đầu, không dám nói lời nào.
Lâm Du Dã nghiêm khắc: "Nói đi!"
Nam Vận gật đầu, giọng mũi nói: "Em biết."
Cô gái nhỏ bị anh dạy dỗ đến sắp khóc.
Lâm Du Dã không đành lòng nhìn cô khóc, nên không khỏi mềm lòng, nhưng lần này anh phải để cô nhớ kỹ, giọng điệu nghiêm nghị hỏi: "Sau này còn dám không?"
Nam Vận lắc đầu, trong giọng nói có chút nghẹn ngào: "Không dám."
Cơn giận trong lòng Lâm Du Dã liền bị dập tắt ngay lập tức, cuối cùng vẫn không nỡ dạy dỗ cô, anh thở dài, ôm cô gái nhỏ vào ngực mà lòng vẫn còn sợ hãi: "Nếu em xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao đây?"
"Em cũng không cố ý. Vừa nãy trên đường không có xe, em mới dám lái xe nhanh như vậy, là chiếc xe đó bỗng nhiên lao ra." Thật ra Nam Vận có chút uất ức, vừa rồi mới bị Lục Dã dạy dỗ, bây giờ lại bị Dã Tử dạy dỗ, cô cũng sợ đâm xe mà, sao lại vẫn bị dạy dỗ lần lượt thế. Vậy nên cô cũng không ôm Dã Tử mà ngược lại đẩy anh ra một chút: "Anh quay lại làm việc đi, em về nhà đây."
Từ đây lái xe về nhà họ Nam còn xa hơn là đến Đại học Tây Phụ.
Lâm Du Dã chắc chắn không dám để cô tự lái xe về nữa, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng nói: "Anh đưa em về."
Nam Vận tức giận nói: "Không cần anh đưa."
Lâm Du Dã khẽ thở dài, nhéo má cô, giọng nói vừa bất đắc dĩ vừa nuông chiều: "Em đấy!"
Vành mắt Nam Vận vẫn còn đỏ hoe, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: "Em làm sao? Em có lòng tốt đưa thẻ làm việc đến cho anh, anh còn dạy dỗ em!"
Trên vấn đề nguyên tắc, Lâm Du Dã không khoan nhượng chút nào: "Anh không dạy dỗ em thì em sẽ không nhớ lâu."
Nam Vận không nói gì, nhưng trên mặt hiện lên ba chữ "Quá ấm ức".
Lâm Du Dã nén cười, cố ý trêu chọc cô: "Sau này em làm mẹ cũng vậy à? Phóng ẩu trên đường, làm sao trở thành tấm gương cho con được?"
Nam Vận tức giận nói: "Đợi sau này em làm mẹ, em sẽ dạy dỗ con gái của anh, tiến hành kế hoạch trả đũa anh!"
Lời này không chỉ thoải mái nói ra, mà còn càng nghĩ càng sướng, còn có khả năng hoạt động thực tế thì Nam Vận thậm chí còn muốn sinh ngay cho Lâm Du Dã một đứa con gái.
Lâm Du Dã bị chọc cười, dỗ dành nói: "Được rồi, đến lúc đó em muốn dạy dỗ thế nào thì dạy dỗ thế đó, anh nhất định không xen vào."
Nam Vận giương mắt nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng: "Lời này là anh nói đấy, đến lúc đó em dạy dỗ con bé anh lại bắt đầu bao che."
Lâm Du Dã sắc mặt không đổi, giọng điệu kiên định: "Không đâu."
Nam Vận không tin: "Nếu lúc ấy con bé khóc sướt mướt gọi ba ba, anh cũng không xen vào?"
Lúc này Lâm Du Dã không kiên định như vậy nữa, im lặng một lúc, rồi trả lời: "Đến lúc đó nói sau."
Nam Vận: "......" Ồ, em biết rồi!
"Anh đưa em về nhà." Lâm Du Dã dứt khoát chuyển đề tài, ngậm miệng không nói chuyện dạy dỗ con gái nữa, "Em ở đây đợi anh một lát, anh đi lái xe qua."
"Em tự về được rồi, anh đi làm đi." Lần này Nam Vận không giận dỗi nữa, thật sự không muốn anh làm trễ nải công việc.
Lâm Du Dã trả lời: "Lãnh đạo đi rồi, buổi sáng không có việc gì, có thể ra ngoài một lát." Chiều nay đàm phán hạng mục, buổi sáng không có việc làm, vốn dĩ anh định về nhà một chuyến, thăm ông bà nội, bây giờ không thể không thay đổi lại kế hoạch.
Nam Vận vẫn có chút không yên tâm: "Lãnh đạo của các anh sẽ không đột nhiên quay lại chứ?"
Lâm Du Dã bật cười: "Sẽ không." Anh buông cô gái nhỏ ra, dặn dò nói: "Ngoan ngoãn đợi anh."
"Biết rồi." Nam Vận chợt nghĩ tới xe của mình, "Xe điện của em phải làm sao đây?"
Lâm Du Dã: "Bỏ ở đây trước, tối anh lái về."
Dã Tử rời đi, Nam Vận đỗ xe điện vào đúng nơi quy định rồi đứng đợi bên đường mấy phút thì Dã Tử lái xe xuất hiện.
Trên đường về nhà, Nam Vận vẫn không nói gì, càng về gần tới nhà, cô càng thấp thỏm không yên.
Cô không chắc ba mình có đồng ý mua lại chiếc nhẫn của mẹ không.
Loại đàn ông phụ bạc như ông ấy......
Nửa giờ sau, Lâm Du Dã dừng xe trước cổng nhà họ Nam. Nam Vận mở cửa xe ở ghế lái phụ ra, chuẩn bị xuống xe. Đúng lúc này, Lâm Du Dã đột nhiên nắm lấy cổ tay của cô: "Đợi đã."
Nam Vận nhìn anh: "Sao vậy?"
Lâm Du Dã nhìn vào mắt cô, thề thốt chắc chắn nói: "Mặc kệ sau khi về nhà xảy ra chuyện gì, cũng đừng buồn, em còn có anh, cho dù trời có sập xuống anh cũng sẽ chống đỡ cho em."
Trái tim Nam Vận run lên, vừa cảm động vừa xót xa, Dã Tử hình như cái gì cũng biết, hai mắt cô cũng đỏ hoe: "Sao anh lại tốt với em như vậy?"
Lâm Du Dã: "Em là vợ anh, anh không tốt với em thì tốt với ai?"
Nam Vận im lặng nhìn anh hồi lâu, sau đó hít hít mũi, giọng điệu kiên quyết nói: "Dã Tử, đời này em sẽ không gả cho ai khác ngoài anh."
_
Hôm nay có thêm một chương bù cho tuần trước nè 😉
- -
Lục, Lục Dã?
Nam Vận vừa sửng sốt vừa kinh ngạc, bất chợt ngẩng đầu lên, nhưng cửa sổ xe chỉ hạ xuống một khe hở rộng bằng hai ngón tay, cô chỉ có thể nghe thấy giọng nói phát ra từ trong xe, không thể nào nhìn thấy tình hình bên trong.
Nhưng người ngồi trong xe lại có thể thấy được tình hình bên ngoài xe.
Lục Dã thu hết vẻ mặt kinh ngạc của Nam Vận vào mắt, lại mở miệng nói với giọng điệu cao ngạo như trước: "Cô Nam hình như rất ngạc nhiên?"
Nam Vận càng bối rối, hai tay đan vào nhau. Đổi lại là người khác, cô có lẽ sẽ không thấp thỏm lo lắng như vậy, nhưng người này là Lục Dã, nên tình hình đã khác.
Theo như cô biết, Lục Dã là một than đen tinh siêu cấp, đen từ trong ra ngoài, không chỉ bóc lột nhân viên, còn bao nuôi nữ minh tinh, tình huống cụ thể thì không thể tả được, có thể tưởng tượng ra người này xấu xa đến nhường nào.
Vậy mà cô lại đâm trúng xe của Lục Dã.
Anh ta chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Nam Vận càng nghĩ càng sợ, nói chuyện hơi lắp bắp: "Tôi, tôi sẽ đền cho anh, nhất định sẽ đền cho anh, hết bao nhiêu tôi cũng đồng ý đền!"
Lục Dã khẽ mở miệng, chẳng hề để tâm: "Tôi không cần cô đền tiền."
Nam Vận trái lại càng sốt ruột hơn. Không cần đền tiền? Thế thì đền cái gì? Không phải là đền tôi cho anh chứ?
Cô hấp tấp nói không ngừng: "Tôi có bạn trai rồi! Tôi sẽ đền tiền cho anh!"
Lục Dã: "......"
Bất lực thở dài, anh nói: "Xem ra hình ảnh của tôi trong lòng cô Nam cũng không tốt lắm."
Anh biết thế là tốt! Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Nam Vận nhất định không thể nói thật, mặt không đổi sắc, tim không đập loạn, cô trả lời: "Không hề, sao có thể chứ, tôi cũng đâu có quen anh."
Lục Dã cười khẽ, trong giọng điệu có phần trầm ngâm: "Thật sự không có? Vậy tại sao cô Nam lại nghĩ tôi muốn cô bán rẻ nhan sắc?"
Lời nói dối ngụy biện bị vạch trần, Nam Vận có hơi xấu hổ, nhưng vẫn còn cứng miệng: "Tôi đâu có nói như vậy."
Lục Dã: "Đúng, cô không nói như vậy, là do lòng dạ tôi đen tối."
Nam Vận: "......" Không ngờ than đen tinh như anh cũng rất biết tự vả, nhưng cô cũng biết một đạo lý—— vô sự hiến ân phi gian tức đạo*, không quen không biết, vì sao anh ta không cần cô đền tiền?
(*Vô sự hiến ân phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)
Chắc chắn không có ý tốt!
Nam Vận dứt khoát nói: "Anh nói đi, cần bao nhiêu tiền, tôi nhất định sẽ đền cho anh!"
Lục Dã vẫn không quan tâm đến chuyện đền tiền, trái lại hỏi: "Cô Nam đến đây để tìm bạn trai sao?"
Nam Vận không dám nói thật, vì Dã Tử làm việc trong công ty của Lục Dã, cô sợ Lục Dã sẽ vì chuyện này mà gây khó dễ cho Dã Tử, cho nên trả lời: "Không liên quan đến anh."
Lục Dã ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục hỏi: "Bạn trai cô có biết cô lái xe nhanh như vậy không?"
Nam Vận vẫn trả lời như cũ: "Không liên quan đến anh!"
Lục Dã vẫn không quan tâm: "Nếu anh ta biết thì có tức giận hay không?"
Sao nào? Anh còn định cáo trạng tôi à?
Anh nghĩ tôi sợ anh chắc?
Nam Vận trả lời thẳng: "Anh ấy không thể nào biết được, tôi cũng không sợ anh ấy biết!"
"Được, được." Giọng điệu Lục Dã có phần lạnh lẽo: "Vậy nên cô không ý thức được phóng nhanh vượt ẩu là chuyện rất nguy hiểm phải không?"
Nam Vận lại có cảm giác bị Dã Tử phê bình sau khi làm sai, lập tức kiềm chế, cô không muốn lộ vẻ yếu thế trước tên than đen tinh Lục Dã nên bất chấp trả lời: "Tôi không phóng nhanh vượt ẩu, trên đường cũng chẳng có xe."
"Chẳng có xe?" Lục Dã cười lạnh chất vấn: "Chẳng có xe thì sao cô lại đâm vào xe của tôi?"
Nam Vận không có gì để nói.
Lục Dã cũng không dạy dỗ cô nữa, lạnh lùng quẳng lại một câu: "Cô Nam, sau này cô còn gặp lại!" Sau đó đóng cửa sổ xe lại. Đợi sau khi xe chạy trên đường, sắc mặt Lục Dã xanh mét nói với tài xế: "Vòng lại cửa sau công ty."
Nam Vận không ngờ Lục Dã lại bỏ đi như vậy, chẳng những không bắt cô đền tiền mà còn không ép cô đền người, ngay cả bữa cơm cũng không bắt cô đền, không khỏi có chút ngạc nhiên—— Than đen tinh khoan dung độ lượng như vậy sao?
Trong lúc cô đang thắc mắc thì điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô lập tức lấy điện thoại từ trong túi xách ra, tên người gọi đến: Dã Tử.
Nam Vận không khỏi có chút chột dạ, nếu để Dã Tử biết cô lái xe nhanh như vậy, còn đâm vào xe người khác, chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.
Sau vài giây hoang mang, cô mới trả lời điện thoại, giả vờ bình tĩnh, rồi đánh đòn phủ đầu: "Anh ở đâu vậy? Sao vừa nãy không nghe điện thoại?"
"Vừa mới mở cuộc họp." Giọng của Lâm Du Dã vang lên vô cùng bình tĩnh, nhưng trong giọng nói ấy lại thiếu phần dịu dàng quen thuộc, giống như nước dưới mặt băng, trước sau nhu hòa như một, chạm tay vào mới biết lạnh biết bao, "Có việc gì vậy?"
Nam Vận cũng không nghe thấy lửa giận đang đè nén trong giọng nói của anh, trả lời không hề phòng bị: "Anh quên thẻ làm việc ở nhà, em gọi cho anh anh cũng không nghe, nên em đến đưa cho anh."
Lâm Du Dã biết rồi còn cố tình hỏi: "Em đến rồi?"
Nam Vận: "Ừm! Anh xuống lầu đi!"
Lâm Du Dã: "Em đi bằng cái gì?"
Nam Vận: "Đi xe điện."
Lâm Du Dã giả vờ thản nhiên dò hỏi: "Xa như vậy, trên đường đi không xảy ra chuyện gì chứ?"
Nam Vận tâm hoảng ý loạn, ánh mắt hoang mang, căng thẳng đến nỗi nói chuyện lắp bắp: "Không không không không đâu."
Lâm Du Dã cười khẽ, nụ cười ấy lại hiện lên lạnh giá: "Được, bây giờ anh xuống lầu ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Nam Vận vẫn có chút hoang mang, sợ bị Dã Tử phát hiện ra lúc nãy cô phóng nhanh trên đường, cảm giác này giống như năm đó cô lên cao trung, sợ bị Dã Tử phát hiện ra cô trốn tiết tự học buổi tối để ra ngoài trường ăn vặt.
Hít thở sâu vài lần, cô mới bình tĩnh trở lại, không ngừng thầm an ủi bản thân: Đừng lo lắng, chỉ cần mình không nói cho anh ấy biết, anh ấy sẽ không biết.
Chất lượng xe điện tương đối tốt, đâm vào dòng xe Maybach cũng không bị hỏng, vẫn có thể đi được.
Sau khi Nam Vận lên xe, đi về phía trước khoảng năm mươi mét dọc theo con đường này, rồi dừng lại ở cửa chính của công ty Trí Vũ, xuống xe đợi Dã Tử.
Không lâu sau, Lâm Du Dã cũng xuất hiện. Hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu xám sẫm, dáng người cao ráo, khí chất điềm đạm, trông như sắp tham dự một dịp quan trọng nào đó.
Nam Vận lập tức vẫy tay với anh, đợi sau khi Dã Tử đến gần, cô tò mò hỏi: "Sao hôm nay anh lại mặc âu phục?"
Lâm Du Dã lời ít ý nhiều nói: "Lãnh đạo đến thị sát công việc."
"Lãnh đạo của các anh chưa nói tới chuyện thẻ làm việc của anh chứ?" Nam Vận đưa thẻ làm việc cho anh.
"Không có." Lâm Du Dã cầm lấy thẻ làm việc, đeo lên cổ mình, rồi đột nhiên mở miệng, giọng lạnh lùng hỏi: "Em bị đâm xe à?"
Nam Vận cứng đờ cả người, căng thẳng tới nỗi không trụ nổi nữa, lại bắt đầu nói lắp: "Không, không, không, không mà."
Lâm Du Dã mặt không biểu cảm, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt: "Đèn xe đều bị đâm hỏng rồi, còn nói không?"
Vừa rồi Nam Vận không quan sát đầu xe nên không biết đèn xe cũng bị đâm hỏng, lập tức á khẩu không trả lời, chột dạ rũ mắt xuống, không dám nhìn mặt Lâm Du Dã.
Sắc mặt Lâm Du Dã xám xịt, giọng điệu nghiêm túc: "Sao lại lái nhanh như vậy? Em không biết phóng nhanh trên đường nguy hiểm cỡ nào à?"
Từ trước đến nay anh chưa từng hung dữ với cô như vậy, nhưng lần này thật sự sắp tức chết rồi. Nếu không phải đúng lúc bị anh thấy được, anh còn không biết ngày thường cô lái xe nhanh như vậy. May mà vừa rồi trên đường ít xe, nếu có nhiều xe hơn, hoặc là đâm vào xe người khác thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Nam Vận cúi thấp đầu, không dám nói lời nào.
Lâm Du Dã nghiêm khắc: "Nói đi!"
Nam Vận gật đầu, giọng mũi nói: "Em biết."
Cô gái nhỏ bị anh dạy dỗ đến sắp khóc.
Lâm Du Dã không đành lòng nhìn cô khóc, nên không khỏi mềm lòng, nhưng lần này anh phải để cô nhớ kỹ, giọng điệu nghiêm nghị hỏi: "Sau này còn dám không?"
Nam Vận lắc đầu, trong giọng nói có chút nghẹn ngào: "Không dám."
Cơn giận trong lòng Lâm Du Dã liền bị dập tắt ngay lập tức, cuối cùng vẫn không nỡ dạy dỗ cô, anh thở dài, ôm cô gái nhỏ vào ngực mà lòng vẫn còn sợ hãi: "Nếu em xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao đây?"
"Em cũng không cố ý. Vừa nãy trên đường không có xe, em mới dám lái xe nhanh như vậy, là chiếc xe đó bỗng nhiên lao ra." Thật ra Nam Vận có chút uất ức, vừa rồi mới bị Lục Dã dạy dỗ, bây giờ lại bị Dã Tử dạy dỗ, cô cũng sợ đâm xe mà, sao lại vẫn bị dạy dỗ lần lượt thế. Vậy nên cô cũng không ôm Dã Tử mà ngược lại đẩy anh ra một chút: "Anh quay lại làm việc đi, em về nhà đây."
Từ đây lái xe về nhà họ Nam còn xa hơn là đến Đại học Tây Phụ.
Lâm Du Dã chắc chắn không dám để cô tự lái xe về nữa, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng nói: "Anh đưa em về."
Nam Vận tức giận nói: "Không cần anh đưa."
Lâm Du Dã khẽ thở dài, nhéo má cô, giọng nói vừa bất đắc dĩ vừa nuông chiều: "Em đấy!"
Vành mắt Nam Vận vẫn còn đỏ hoe, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: "Em làm sao? Em có lòng tốt đưa thẻ làm việc đến cho anh, anh còn dạy dỗ em!"
Trên vấn đề nguyên tắc, Lâm Du Dã không khoan nhượng chút nào: "Anh không dạy dỗ em thì em sẽ không nhớ lâu."
Nam Vận không nói gì, nhưng trên mặt hiện lên ba chữ "Quá ấm ức".
Lâm Du Dã nén cười, cố ý trêu chọc cô: "Sau này em làm mẹ cũng vậy à? Phóng ẩu trên đường, làm sao trở thành tấm gương cho con được?"
Nam Vận tức giận nói: "Đợi sau này em làm mẹ, em sẽ dạy dỗ con gái của anh, tiến hành kế hoạch trả đũa anh!"
Lời này không chỉ thoải mái nói ra, mà còn càng nghĩ càng sướng, còn có khả năng hoạt động thực tế thì Nam Vận thậm chí còn muốn sinh ngay cho Lâm Du Dã một đứa con gái.
Lâm Du Dã bị chọc cười, dỗ dành nói: "Được rồi, đến lúc đó em muốn dạy dỗ thế nào thì dạy dỗ thế đó, anh nhất định không xen vào."
Nam Vận giương mắt nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng: "Lời này là anh nói đấy, đến lúc đó em dạy dỗ con bé anh lại bắt đầu bao che."
Lâm Du Dã sắc mặt không đổi, giọng điệu kiên định: "Không đâu."
Nam Vận không tin: "Nếu lúc ấy con bé khóc sướt mướt gọi ba ba, anh cũng không xen vào?"
Lúc này Lâm Du Dã không kiên định như vậy nữa, im lặng một lúc, rồi trả lời: "Đến lúc đó nói sau."
Nam Vận: "......" Ồ, em biết rồi!
"Anh đưa em về nhà." Lâm Du Dã dứt khoát chuyển đề tài, ngậm miệng không nói chuyện dạy dỗ con gái nữa, "Em ở đây đợi anh một lát, anh đi lái xe qua."
"Em tự về được rồi, anh đi làm đi." Lần này Nam Vận không giận dỗi nữa, thật sự không muốn anh làm trễ nải công việc.
Lâm Du Dã trả lời: "Lãnh đạo đi rồi, buổi sáng không có việc gì, có thể ra ngoài một lát." Chiều nay đàm phán hạng mục, buổi sáng không có việc làm, vốn dĩ anh định về nhà một chuyến, thăm ông bà nội, bây giờ không thể không thay đổi lại kế hoạch.
Nam Vận vẫn có chút không yên tâm: "Lãnh đạo của các anh sẽ không đột nhiên quay lại chứ?"
Lâm Du Dã bật cười: "Sẽ không." Anh buông cô gái nhỏ ra, dặn dò nói: "Ngoan ngoãn đợi anh."
"Biết rồi." Nam Vận chợt nghĩ tới xe của mình, "Xe điện của em phải làm sao đây?"
Lâm Du Dã: "Bỏ ở đây trước, tối anh lái về."
Dã Tử rời đi, Nam Vận đỗ xe điện vào đúng nơi quy định rồi đứng đợi bên đường mấy phút thì Dã Tử lái xe xuất hiện.
Trên đường về nhà, Nam Vận vẫn không nói gì, càng về gần tới nhà, cô càng thấp thỏm không yên.
Cô không chắc ba mình có đồng ý mua lại chiếc nhẫn của mẹ không.
Loại đàn ông phụ bạc như ông ấy......
Nửa giờ sau, Lâm Du Dã dừng xe trước cổng nhà họ Nam. Nam Vận mở cửa xe ở ghế lái phụ ra, chuẩn bị xuống xe. Đúng lúc này, Lâm Du Dã đột nhiên nắm lấy cổ tay của cô: "Đợi đã."
Nam Vận nhìn anh: "Sao vậy?"
Lâm Du Dã nhìn vào mắt cô, thề thốt chắc chắn nói: "Mặc kệ sau khi về nhà xảy ra chuyện gì, cũng đừng buồn, em còn có anh, cho dù trời có sập xuống anh cũng sẽ chống đỡ cho em."
Trái tim Nam Vận run lên, vừa cảm động vừa xót xa, Dã Tử hình như cái gì cũng biết, hai mắt cô cũng đỏ hoe: "Sao anh lại tốt với em như vậy?"
Lâm Du Dã: "Em là vợ anh, anh không tốt với em thì tốt với ai?"
Nam Vận im lặng nhìn anh hồi lâu, sau đó hít hít mũi, giọng điệu kiên quyết nói: "Dã Tử, đời này em sẽ không gả cho ai khác ngoài anh."
_
Hôm nay có thêm một chương bù cho tuần trước nè 😉
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương