Cửa Hàng Nhỏ Của Người Địa Cầu
Chương 8
Liễu Trạch nhìn bạn thuê chung nhà đã mở một trò chơi mới, ném cây tăm trong tay xuống, quay đầu nhìn căn phòng của cậu ta.
Để cám ơn, làm khoai tay nghiền phô mai để ăn khuya đi.
Liễu Trạch tính số lần bạn cùng phòng đi tập thể thao thời gian gần đây, cảm thấy anh nên cho cậu ta ăn món gì có hàm lượng calories cao, hối thúc cậu ta đi tập thể dục đốt chất béo.
Liễu Trạch vào nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy một củ khoai tây ra, vừa đóng tủ lạnh lại thì ngừng trong nháy mắt, bỏ khoai tây qua một bên, lấy điện thoại di động ra tìm thử xem đất đen có hợp với khoai tây không.
Nhận được câu trả lời chắc chắn hợp, Liễu Trạch lại tìm hiểu trồng khoai tây như thế nào, chụp màn hình sau đó cất điện thoại, rửa sạch khoai tây rồi gọt vỏ.
Cách làm khoai tây nghiền phô mai cũng không quá phức tạp, có điều ăn một miếng mập lên ba kg.
Nhận thấy bạn thuê chung nhà qua hai mươi ngày mới đến phòng tập thể thao một lần, Liễu Trạch cảm thấy anh phải khéo léo đốc thúc cậu ta một chút.
Liễu Trạch lấy khoai tây hấp chín ở trong nồi ra ngoài để nguội, lấy một chút mỡ bò cho vào chảo phi thơm, rồi cho cà rốt và thịt băm vào xào chín, sau đó cho hết vào trong tô khoai tây đang để nguội.
Cà rốt và thịt băm vừa ra khỏi chảo vẫn còn nóng phỏng tay, Liễu Trạch quay lại rửa sạch hạt dưa hồng vừa cạo ra, đặt vào trong rổ phơi khô.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi tí tách, nhưng đã nhỏ hơn so với những ngày trước.
Liễu Trạch mang bao tay vào, mở lò nướng tăng nhiệt độ, khoai tây hấp chín trộn chung với cà rốt hạt lựu và thịt băm được xào chín đã nguội chỉ còn hơi âm ấm, vo thành từng viên giống nhau, đặt lên vào khay nướng, rắc một lớp phô mai lên trên, đẩy vào trong lò nướng.
Mùi khoai tây và phô mai thơm ngào ngạt dần tỏa ra thoang thoảng, theo hơi nóng tỏa ra khiến hương sữa đậm đà thấm vào trong không khí ẩm ướt lạnh lẽo do những cơn mưa lớn mang đến, mang theo chút ấm áp xoa dịu lòng người.
Bạn thuê chung nhà vừa kết thúc một ván game, cuối cùng ngửi được mùi liền chạy vào nhà bếp.
Liễu Trạch nhìn phô mai tan chảy chuyển sang màu đường cháy, tắt lò nướng, đeo bao tay cách nhiệt lấy thành phẩm ra.
Bạn thuê chung nhà tay cầm nĩa ngồi sẵn sàng bên bàn ăn, vẻ mặt cảm động ngửi mùi vị ngọt ngào: "Ôi anh Liễu, anh là thiên thần! Nếu anh là em gái nào đó, tôi chắc chắn cưới anh về!"
Liễu Trạch không để ý đến miệng lưỡi trơn tru của cậu ta, bản thân anh không thích ăn những món thế này, trong những tình huống bình thường bạn cùng nhà cũng sẽ kiên quyết từ chối Liễu Trạch, vì cậu ta căn bản không chịu đựng được sự mê hoặc từ tay nghề nấu nướng của Liễu Trạch.
Thật ra mọi người trong công ty khá tò mò, đều rất muốn biết mỗi ngày Liễu Trạch đều xoay như chong chóng, lấy đâu ra thời gian để luyện tài nấu nướng.
Phần lớn những người đã từng ăn qua món ăn Liễu Trạch nấu đều sẽ quỳ dưới tay nghề của Liễu Trạch, nguyên nhân sự ưa thích trong công ty của người này cao không chỉ vì anh có tương lai rộng mở, tính cách tốt, ngoại hình tốt, mà còn thêm tài nấu ăn làm người ta không thể từ chối.
Dù sao bây giờ rất nhiều cô gái đều muốn tìm bạn trai biết nấu cơm.
Một Liễu Trạch tương lai đầy triển vọng, dáng cao ráo chân dài, đẹp trai lại còn nấu ăn ngon chính là hình tượng một bạn trai lý tưởng.
Điều duy nhất làm mất điểm chính là Liễu Trạch nhìn đồng tiền quá quá quan trọng.
Cũng không phải anh keo kiệt, những lúc Liễu Trạch nên bỏ tiền thì vẫn khá hào phóng, nhưng anh lại không dễ chịu như vậy với chính bản thân anh.
Từng có người hỏi Liễu Trạch tiết kiệm nhiều tiền như vậy có phải muốn mua nhà ở Thượng Hải không, Liễu Trạch phủ nhận mà không hề suy nghĩ, hỏi anh rốt cuộc muốn làm gì, anh cũng chỉ cười mà không nói lời nào.
Dần dà, không còn ai hỏi anh vấn đề này nữa.
Vì sao Liễu Trạch lại tiết kiệm tiền đến như vậy, cho đến nay vẫn còn là một câu đố trong công ty.
Cũng phải nói thêm, tất cả thông tin cá nhân của Liễu Trạch, đều vô cùng thần bí.
Anh chưa bao giờ nhắc đến những chuyện của mình trước đây, lúc được hỏi cũng chỉ nói qua loa hoặc sơ lược mà thôi.
"Vừa nấu xong, phỏng, ăn từ từ thôi." Liễu Trạch tháo tạp dề, nhìn thoáng qua hiện trường tan hoang trên bếp, "Nhớ dọn rửa sạch sẽ."
"Được được được!"
Quay lại lấy hai củ khoai tây nhỏ trong tủ lạnh ra, bỏ vào cái rổ nhỏ rồi bước ra ban công.
Trên hàng rào bảo vệ ngoài ban công kê một dãy ván gỗ, trên những tấm ván gỗ đặt đủ loại thực vật được xếp ngay ngắn, từ hành tỏi đến thịt khô rồi rau khô đến cỏ đồng tiền đủ kiểu đủ dạng.
Cửa sổ đóng chặt, một dãy thực vật đặt ngoài trời dù có bạt che mưa, cũng bị mưa to gió lớn làm héo rũ.
Chỉ còn lại duy nhất cỏ đồng tiền sinh trưởng tươi tốt mà lại thích nước, từng nhánh lá xanh biếc mơn mởn lung lay trong gió tựa tảo biển.
Liễu Trạch đặt khoai tây lên một chiếc kệ đặt ngoài ban công, chờ mầm khoai tây mọc ra.
Vấn đề sản lượng cây nông nghiệp, Liễu Trạch quyết định chờ mấy quả táo kia chín sau đó mới thử tiếp.
Đất đỏ hợp với cây lựu, vừa hay trong đám hạt mầm đã qua xử lý mà Liễu Trạch đã mua có hạt lựu, đợi sau khi táo chín, Liễu Trạch chuẩn bị mua thêm vài mảnh đất trồng có màu khác nhau trồng thí nghiệm.
Còn hai củ khoai tây này, là loại cây có củ mọc trên rễ, lại sống trong đất, trước tiên phải chờ nó mọc mầm mới trồng được.
Khoai tây nguyên củ mang vào Vô Dụng Nhỏ chỉ bị nhập là củ quả, giá cả chỉ chừng một phần ba, Liễu Trạch nghĩ đây có lẻ là do anh mang vào thành phẩm chứ không phải do củ quả mọc từ Vô Dụng Nhỏ ra.
Trước mắt có thể thấy được, những thức mọc từ trong Vô Dụng Nhỏ ra, so với thức Liễu Trạch mua bên ngoài ăn ngon hơn rất nhiều, thoạt nhìn vẻ ngoài cũng đẹp hơn, cho nên giá cả khá cao cũng có thể hiểu được.
Liễu Trạch dọn dẹp một chút, đi tắm, lúc đi ra thoáng liếc qua bạn thuê chung nhà vì được ăn mà cả người như muốn bay lên, nói anh đi muốn đi ngủ, sau khi được đáp lại liền trở vào trong phòng mình, thuận tay khóa cửa lại.
Thời tiết trong Vô Dụng Nhỏ luôn không thay đổi, trời xanh quang đãng lại thêm một vùng đất khô cằn hoang vu.
Liễu Trạch thấy táo đã chín, đều thu hồi lại bán sạch sẽ, thoáng nhìn qua điểm tích lũy còn dư lại, trên đó hiện rõ còn 1803 điểm tích lũy.
Thế là Liễu Trạch mua một mảnh đất vàng, một mảnh đất nâu và một mảnh đất tím, thoáng chốc tiêu hết 1400 điểm.
Anh lấy hạt giống cây lựu mà baidu đã nói rất hợp trồng trên đất đỏ ra, gieo hạt giống cây lựu trên cả năm mảnh đất khác nhau.
Hy vọng ngày mai ngủ một giấc tỉnh dậy là có thể thu hoặc, Liễu Trạch nghỉ, nhìn thoáng qua tỷ lệ sản xuất 10% của đất vàng, lại nhìn 30% tỷ lệ sản xuất của đất đỏ, cảm giác có hơi xấu xa một chút.
Còn lại năm mảnh đất đen, Liễu Trạch trồng bắp mà nghe nói rất hợp với đất đen.
Có điều trước đó một cây bắp chỉ kết được bốn trái bắp thôi, Liễu Trạch vừa trồng vừa nghỉ, sao khi gieo trồng trên mười mảnh đất xong, đứng dậy thở dài một hơi.
May mà không cần mình vung cuốc xới đất, nếu không mười mảnh đất cũng thật quá mệt mỏi, lại còn lãng phí thời gian.
Liễu Trạch tiện tay ném xẻng đa năng qua một bên, nhìn mười mảnh đất kia, dường như nghĩ đến chuyện gì, sửng sốt nửa ngày.
Chờ một chút.
Hiện tại mười mảnh đất này chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Chờ đến khi có một trăm mảnh đất, chẳng lẽ anh phải tự cầm xẻng từng nhát từng nhát đào đất gieo mầm sao?
Liễu Trạch sờ lên vai phải đã có cảm giác đau nhức, bối rối một lúc lâu, chân mày lập tức nhíu chặt.
Sáng sớm hôm sau, lúc Liễu Trạch vào trong Vô Dụng Nhỏ, năm cây lựu được gieo chỉ lên được hai cây.
Một là trên đất đen xác suất thành công 100%, một là đất nâu có xác suất thành công 50%.
Đất vàng, đất đỏ và đất tím có tỷ lệ cao đến 80% vô cùng bất hạnh, đã trồng thất bại.
Số lượng sản xuất được trên đất đen và đất nâu có sự khác biệt, tình trạng sinh trưởng của cây trên đất cũng không giống nhau lắm, cây lựu kết được 47 trái ở đất đen, mà cây lực trên đất nâu chỉ kết được 32 trái.
Một trái lựu bán được 12 điểm tích lũy.
Còn bắp ở năm mảnh đất bên cạnh tổng cộng mọc được 45 cây bắp, mỗi cây bắp ra được từ tám đến mười trái bắp không đồng đều.
So với đất vàng chỉ ra được bốn trái thì đã gấp đôi lại cộng thêm từ một đến hai trái.:...
Cho nên, thật sự có cài đặt mặc định về thực vật yêu thích nha.
Liễu Trạch để lại hai trái bắp cho mình, còn lại đều bán hết, để lại năm trái lựu, rồi cũng bán hết số lựu còn lại.
Anh liếc qua bảng điểm tích lũy, còn dư 2275 điểm.
Liễu Trạch thoáng khựng lại một chút, cuối cùng vẫn không xài hết điểm tích lũy.
Vì anh cảm thấy trước đó tăng nhiều điểm tích lũy đột ngột như vậy khiến anh nóng đầu lên mua đất trồng, nói không chừng chính là mưu kế của Vô Dụng Nhỏ.
—— và cũng vì anh vốn không có nhiều thời gian để lãng phí vào chuyện tự tay đùa giỡn với mấy loại cây trồng như vậy.
Số lượng mảnh đất bây giờ, đối với anh mà nói, có thể lợi dụng không gian để thư giãn một chút, nếu nhiều thêm một chút, sẽ trở thành gánh nặng.
Liễu Trạch cũng không nóng vội, vô cùng tỉnh táo cầm hai trái bắp và năm trái lựu bước ra khỏi hệ thống.
Hôm nay bạn thuê chung nhà thức dậy rất sớm, vừa mở cửa đã thấy Liễu Trạch ôm trong tay năm trái lựu và hai trái bắp từ trong phòng ngủ đi ra.
Cậu ta sửng sốt, Liễu Trạch cũng bất ngờ.
Bạn thuê chung nhà sửng sốt nửa ngày, cất tiếng nói khó khăn: "Anh Liễu này... anh... đem đống đó vào phòng khai quang à?"
"Không phải." Liễu Trạch lắc đầu, nói dối không chớp mắt, "Hôm qua lúc vào phòng thì tiện tay để trong đó quên mang vào phòng bếp."
Bạn thuê chung nhà mơ mơ màng màng khẽ gật đầu, đi rửa mặt.
Liễu Trạch nhẹ nhàng thở ra, anh vô cùng may mắn khi người thuê chung nhà với anh tương đối ngu ngốc trong một vài vấn đề.
Bữa sáng hấp hai trái bắp ăn cùng sandwich và sữa bò, bạn thuê chung nhà vừa ăn vừa có chút tiếc nuối nói sau này dọn nhà không ở chung với Liễu Trạch e rằng sẽ gầy mất mấy kg trong nháy mắt mất thôi.
Liễu Trạch vẫn bất động như núi, ăn sáng xong thì đi làm.
Lúc nghỉ trưa, Liễu Trạch ngồi trong căn tin công ty, khuôn mặt nghiêm túc nhìn trang web trên điện thoại.
Có vài đồng nghiệp đi ngang qua anh, sau khi thấy anh, tất cả đều đến nhân tiện ngồi chung bàn, nhìn Liễu Trạch vừa ăn cơm vừa nhìn di động, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Liễu Trạch không phải là người qua cứng nhắc, nhưng đã quen xã giao, lúc ăn cơm Liễu Trạch thường không chơi di động, dù sao thói quen chơi di động khi đã hình thành sẽ rất khó thay đổi, nếu trong bữa tiệc mà làm như vậy, có thể một tờ hợp đồng cứ như thế mà bay mất.
Một cô gái chủ động ngồi xuống cạnh Liễu Trạch tò mò hỏi: "Anh Liễu mà cũng chơi di động nhỉ, thật mới lạ."
Liễu Trạch cười, rất lịch sự.
Cô gái đỏ mặt: "Chơi cái gì vậy?"
Liễu Trạch lắc đầu, tắt màn hình rồi đặt di động lên bàn ăn: "Không có gì, tôi ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ nhé."
Mấy cô gái quanh bàn ăn lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhìn theo Liễu Trạch rời khỏi bàn, thở dài.
"Đã mấy năm rồi mà anh Liễu vẫn không thay đổi nha, đã sắp qua ba mươi rồi, mà không hề gấp gáp chút nào."
"Người chất lượng cao tiềm lực tốt có gì phải gấp, không phải cứ muốn là được."
Liễu Trạch nghe loáng thoáng sau lưng đánh giá anh, bước chân không kềm được mà đi nhanh hơn.
Mấy cô gái thời nay thực sự qua nhiệt tình cũng quá thẳng thắn, Liễu Trạch thực không ngăn nổi.
Những chuyện tình cảm thế này không phải bên nam sẽ chủ động sao, từ trước đến nay Liễu Trạch cảm thấy vô cùng nhức đầu khi còn chưa kịp nảy sinh loại tình cảm đặc biệt với cô gái nào, thì đã bị sự nhiệt tình của các cô gái dọa lui bước.
Cũng còn may những cô gái trong công ty không liều lĩnh giống các nữ sinh ở trường, phái nữ luôn luôn trưởng thành nhanh hơn phái năm, sau khi được xã hội rèn luyện, cuối cùng phái nử sẽ càng có chừng mực hơn một chút, từ đầu đến cuối các cô gái sẽ không để cho các anh chàng mà mình có thiện cảm sẽ phải khó xử.
Liễu Trạch nhanh chóng ra khỏi căn tin, sờ lên di động nhét trong túi quần, nhịn không được lại lấy ra, tiếp tục tìm thứ anh muốn.
Trên giao diện điện thoại của Liễu Trạch là giá cả của các loại máy móc tự động gieo trồng tước nước bón phân.
Máy móc cỡ nhỏ, nhưng giá lại không nhỏ chút nào.
Căn cứ vào cài đặt mặc định của Vô Dụng Nhỏ, trước khi gieo hạt, đầu tiên phải đào một cái lỗ trên đất, đất có lỗ đặt hạt giống rồi thì mới gieo hạt xuống, tiếp đó lấp đất lại, rồi tưới nước, sau đó mới bón phân.
Mà bây giờ trên thị trường không có loại máy nào tích hợp các tính năng đào lỗ gieo hạt tưới nước bón phân thành một dây chuyền.
Liễu Trạch tìm hiểu rồi, có máy đào lỗ gieo hạt, cũng có máy tưới nước bón phân, nhưng giá cả của những loại máy có tính năng kép này quả thực khiến người ta rớt nước mắt.
Một cái máy tầm trung cũng có, nhưng đa phần tầm trung đều là loại bán tự động.
Liễu Trạch nhíu mày nhìn hình ảnh và giá cả, lặng lẽ tắt điện thoại rồi cất vào túi.
Chuyện này mẹ nó quả nhiên là âm mưu của Vô Dụng Nhỏ.
Liễu Trạch nghĩ, anh chắc chắn sẽ không để mắc lừa.
~oOo~
Chú thích:
Thiết kế hậu hiện đại: Khái quát thiết kế (Postmodernism) được xem như sự tiếp tục của lối thiết kế hiện đại trong kiến trúc. So với trường phái thiết kế Hiện đại chỉ gồm những đường thẳng, trường phái Hậu hiện đại xuất hiện thêm đường tròn và đường parabol, có thể hiểu trường phái Hậu hiện đại là sự kết hợp giữa lối thiết kế Cổ điển và Hiện đại nhưng lấy lối thiết kế Hiện đại làm trọng tâm. Xuất hiện lần đầu tiên từ cuối, kéo dài đến thời điểm hiện tại.
Khai quang: gọi đầy đủ là khai quang điểm nhãn. Đó là thủ tục để linh vật nhận chủ nhân. Khai là mở, điểm nhãn là vẽ con mắt lên vật phẩm phong thủy. Quá trình khai quang gồm các bước: cúng, khấn, đọc thông tin gia chủ. Sau đó là thủ tục mở mắt tức điểm nhãn cho linh vật. Vật sau khi khai quang sẽ phát huy tối đa công dụng phong thủy đối với gia chủ. Khai quang là hình thức, nghi lễ dành cho các linh vật có mắt như: Hồ ly, tỳ hưu, thiềm thừ, tượng quan công..., ko dành cho quả cầu hay vòng tay phong thủy.
~oOo~
Tiểu Mộc:
Tui cá là anh Trạch cuối cùng cũng sẽ rước một cái máy về thôi. Anh nghi ngờ ngay từ đầu, mà anh còn nghiêm túc với hệ thống như thế kia mà...
...
Đi làm được 2 tuần rồi, thời gian edit chỉ còn có ngày chủ nhật thôi. Buổi tối về có thời gian, nhưng mắt mỏi lắm, chưa dám đi đo mắt làm cái kính đeo mắt mới nữa. Haizzz...
Để cám ơn, làm khoai tay nghiền phô mai để ăn khuya đi.
Liễu Trạch tính số lần bạn cùng phòng đi tập thể thao thời gian gần đây, cảm thấy anh nên cho cậu ta ăn món gì có hàm lượng calories cao, hối thúc cậu ta đi tập thể dục đốt chất béo.
Liễu Trạch vào nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy một củ khoai tây ra, vừa đóng tủ lạnh lại thì ngừng trong nháy mắt, bỏ khoai tây qua một bên, lấy điện thoại di động ra tìm thử xem đất đen có hợp với khoai tây không.
Nhận được câu trả lời chắc chắn hợp, Liễu Trạch lại tìm hiểu trồng khoai tây như thế nào, chụp màn hình sau đó cất điện thoại, rửa sạch khoai tây rồi gọt vỏ.
Cách làm khoai tây nghiền phô mai cũng không quá phức tạp, có điều ăn một miếng mập lên ba kg.
Nhận thấy bạn thuê chung nhà qua hai mươi ngày mới đến phòng tập thể thao một lần, Liễu Trạch cảm thấy anh phải khéo léo đốc thúc cậu ta một chút.
Liễu Trạch lấy khoai tây hấp chín ở trong nồi ra ngoài để nguội, lấy một chút mỡ bò cho vào chảo phi thơm, rồi cho cà rốt và thịt băm vào xào chín, sau đó cho hết vào trong tô khoai tây đang để nguội.
Cà rốt và thịt băm vừa ra khỏi chảo vẫn còn nóng phỏng tay, Liễu Trạch quay lại rửa sạch hạt dưa hồng vừa cạo ra, đặt vào trong rổ phơi khô.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi tí tách, nhưng đã nhỏ hơn so với những ngày trước.
Liễu Trạch mang bao tay vào, mở lò nướng tăng nhiệt độ, khoai tây hấp chín trộn chung với cà rốt hạt lựu và thịt băm được xào chín đã nguội chỉ còn hơi âm ấm, vo thành từng viên giống nhau, đặt lên vào khay nướng, rắc một lớp phô mai lên trên, đẩy vào trong lò nướng.
Mùi khoai tây và phô mai thơm ngào ngạt dần tỏa ra thoang thoảng, theo hơi nóng tỏa ra khiến hương sữa đậm đà thấm vào trong không khí ẩm ướt lạnh lẽo do những cơn mưa lớn mang đến, mang theo chút ấm áp xoa dịu lòng người.
Bạn thuê chung nhà vừa kết thúc một ván game, cuối cùng ngửi được mùi liền chạy vào nhà bếp.
Liễu Trạch nhìn phô mai tan chảy chuyển sang màu đường cháy, tắt lò nướng, đeo bao tay cách nhiệt lấy thành phẩm ra.
Bạn thuê chung nhà tay cầm nĩa ngồi sẵn sàng bên bàn ăn, vẻ mặt cảm động ngửi mùi vị ngọt ngào: "Ôi anh Liễu, anh là thiên thần! Nếu anh là em gái nào đó, tôi chắc chắn cưới anh về!"
Liễu Trạch không để ý đến miệng lưỡi trơn tru của cậu ta, bản thân anh không thích ăn những món thế này, trong những tình huống bình thường bạn cùng nhà cũng sẽ kiên quyết từ chối Liễu Trạch, vì cậu ta căn bản không chịu đựng được sự mê hoặc từ tay nghề nấu nướng của Liễu Trạch.
Thật ra mọi người trong công ty khá tò mò, đều rất muốn biết mỗi ngày Liễu Trạch đều xoay như chong chóng, lấy đâu ra thời gian để luyện tài nấu nướng.
Phần lớn những người đã từng ăn qua món ăn Liễu Trạch nấu đều sẽ quỳ dưới tay nghề của Liễu Trạch, nguyên nhân sự ưa thích trong công ty của người này cao không chỉ vì anh có tương lai rộng mở, tính cách tốt, ngoại hình tốt, mà còn thêm tài nấu ăn làm người ta không thể từ chối.
Dù sao bây giờ rất nhiều cô gái đều muốn tìm bạn trai biết nấu cơm.
Một Liễu Trạch tương lai đầy triển vọng, dáng cao ráo chân dài, đẹp trai lại còn nấu ăn ngon chính là hình tượng một bạn trai lý tưởng.
Điều duy nhất làm mất điểm chính là Liễu Trạch nhìn đồng tiền quá quá quan trọng.
Cũng không phải anh keo kiệt, những lúc Liễu Trạch nên bỏ tiền thì vẫn khá hào phóng, nhưng anh lại không dễ chịu như vậy với chính bản thân anh.
Từng có người hỏi Liễu Trạch tiết kiệm nhiều tiền như vậy có phải muốn mua nhà ở Thượng Hải không, Liễu Trạch phủ nhận mà không hề suy nghĩ, hỏi anh rốt cuộc muốn làm gì, anh cũng chỉ cười mà không nói lời nào.
Dần dà, không còn ai hỏi anh vấn đề này nữa.
Vì sao Liễu Trạch lại tiết kiệm tiền đến như vậy, cho đến nay vẫn còn là một câu đố trong công ty.
Cũng phải nói thêm, tất cả thông tin cá nhân của Liễu Trạch, đều vô cùng thần bí.
Anh chưa bao giờ nhắc đến những chuyện của mình trước đây, lúc được hỏi cũng chỉ nói qua loa hoặc sơ lược mà thôi.
"Vừa nấu xong, phỏng, ăn từ từ thôi." Liễu Trạch tháo tạp dề, nhìn thoáng qua hiện trường tan hoang trên bếp, "Nhớ dọn rửa sạch sẽ."
"Được được được!"
Quay lại lấy hai củ khoai tây nhỏ trong tủ lạnh ra, bỏ vào cái rổ nhỏ rồi bước ra ban công.
Trên hàng rào bảo vệ ngoài ban công kê một dãy ván gỗ, trên những tấm ván gỗ đặt đủ loại thực vật được xếp ngay ngắn, từ hành tỏi đến thịt khô rồi rau khô đến cỏ đồng tiền đủ kiểu đủ dạng.
Cửa sổ đóng chặt, một dãy thực vật đặt ngoài trời dù có bạt che mưa, cũng bị mưa to gió lớn làm héo rũ.
Chỉ còn lại duy nhất cỏ đồng tiền sinh trưởng tươi tốt mà lại thích nước, từng nhánh lá xanh biếc mơn mởn lung lay trong gió tựa tảo biển.
Liễu Trạch đặt khoai tây lên một chiếc kệ đặt ngoài ban công, chờ mầm khoai tây mọc ra.
Vấn đề sản lượng cây nông nghiệp, Liễu Trạch quyết định chờ mấy quả táo kia chín sau đó mới thử tiếp.
Đất đỏ hợp với cây lựu, vừa hay trong đám hạt mầm đã qua xử lý mà Liễu Trạch đã mua có hạt lựu, đợi sau khi táo chín, Liễu Trạch chuẩn bị mua thêm vài mảnh đất trồng có màu khác nhau trồng thí nghiệm.
Còn hai củ khoai tây này, là loại cây có củ mọc trên rễ, lại sống trong đất, trước tiên phải chờ nó mọc mầm mới trồng được.
Khoai tây nguyên củ mang vào Vô Dụng Nhỏ chỉ bị nhập là củ quả, giá cả chỉ chừng một phần ba, Liễu Trạch nghĩ đây có lẻ là do anh mang vào thành phẩm chứ không phải do củ quả mọc từ Vô Dụng Nhỏ ra.
Trước mắt có thể thấy được, những thức mọc từ trong Vô Dụng Nhỏ ra, so với thức Liễu Trạch mua bên ngoài ăn ngon hơn rất nhiều, thoạt nhìn vẻ ngoài cũng đẹp hơn, cho nên giá cả khá cao cũng có thể hiểu được.
Liễu Trạch dọn dẹp một chút, đi tắm, lúc đi ra thoáng liếc qua bạn thuê chung nhà vì được ăn mà cả người như muốn bay lên, nói anh đi muốn đi ngủ, sau khi được đáp lại liền trở vào trong phòng mình, thuận tay khóa cửa lại.
Thời tiết trong Vô Dụng Nhỏ luôn không thay đổi, trời xanh quang đãng lại thêm một vùng đất khô cằn hoang vu.
Liễu Trạch thấy táo đã chín, đều thu hồi lại bán sạch sẽ, thoáng nhìn qua điểm tích lũy còn dư lại, trên đó hiện rõ còn 1803 điểm tích lũy.
Thế là Liễu Trạch mua một mảnh đất vàng, một mảnh đất nâu và một mảnh đất tím, thoáng chốc tiêu hết 1400 điểm.
Anh lấy hạt giống cây lựu mà baidu đã nói rất hợp trồng trên đất đỏ ra, gieo hạt giống cây lựu trên cả năm mảnh đất khác nhau.
Hy vọng ngày mai ngủ một giấc tỉnh dậy là có thể thu hoặc, Liễu Trạch nghỉ, nhìn thoáng qua tỷ lệ sản xuất 10% của đất vàng, lại nhìn 30% tỷ lệ sản xuất của đất đỏ, cảm giác có hơi xấu xa một chút.
Còn lại năm mảnh đất đen, Liễu Trạch trồng bắp mà nghe nói rất hợp với đất đen.
Có điều trước đó một cây bắp chỉ kết được bốn trái bắp thôi, Liễu Trạch vừa trồng vừa nghỉ, sao khi gieo trồng trên mười mảnh đất xong, đứng dậy thở dài một hơi.
May mà không cần mình vung cuốc xới đất, nếu không mười mảnh đất cũng thật quá mệt mỏi, lại còn lãng phí thời gian.
Liễu Trạch tiện tay ném xẻng đa năng qua một bên, nhìn mười mảnh đất kia, dường như nghĩ đến chuyện gì, sửng sốt nửa ngày.
Chờ một chút.
Hiện tại mười mảnh đất này chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Chờ đến khi có một trăm mảnh đất, chẳng lẽ anh phải tự cầm xẻng từng nhát từng nhát đào đất gieo mầm sao?
Liễu Trạch sờ lên vai phải đã có cảm giác đau nhức, bối rối một lúc lâu, chân mày lập tức nhíu chặt.
Sáng sớm hôm sau, lúc Liễu Trạch vào trong Vô Dụng Nhỏ, năm cây lựu được gieo chỉ lên được hai cây.
Một là trên đất đen xác suất thành công 100%, một là đất nâu có xác suất thành công 50%.
Đất vàng, đất đỏ và đất tím có tỷ lệ cao đến 80% vô cùng bất hạnh, đã trồng thất bại.
Số lượng sản xuất được trên đất đen và đất nâu có sự khác biệt, tình trạng sinh trưởng của cây trên đất cũng không giống nhau lắm, cây lựu kết được 47 trái ở đất đen, mà cây lực trên đất nâu chỉ kết được 32 trái.
Một trái lựu bán được 12 điểm tích lũy.
Còn bắp ở năm mảnh đất bên cạnh tổng cộng mọc được 45 cây bắp, mỗi cây bắp ra được từ tám đến mười trái bắp không đồng đều.
So với đất vàng chỉ ra được bốn trái thì đã gấp đôi lại cộng thêm từ một đến hai trái.:...
Cho nên, thật sự có cài đặt mặc định về thực vật yêu thích nha.
Liễu Trạch để lại hai trái bắp cho mình, còn lại đều bán hết, để lại năm trái lựu, rồi cũng bán hết số lựu còn lại.
Anh liếc qua bảng điểm tích lũy, còn dư 2275 điểm.
Liễu Trạch thoáng khựng lại một chút, cuối cùng vẫn không xài hết điểm tích lũy.
Vì anh cảm thấy trước đó tăng nhiều điểm tích lũy đột ngột như vậy khiến anh nóng đầu lên mua đất trồng, nói không chừng chính là mưu kế của Vô Dụng Nhỏ.
—— và cũng vì anh vốn không có nhiều thời gian để lãng phí vào chuyện tự tay đùa giỡn với mấy loại cây trồng như vậy.
Số lượng mảnh đất bây giờ, đối với anh mà nói, có thể lợi dụng không gian để thư giãn một chút, nếu nhiều thêm một chút, sẽ trở thành gánh nặng.
Liễu Trạch cũng không nóng vội, vô cùng tỉnh táo cầm hai trái bắp và năm trái lựu bước ra khỏi hệ thống.
Hôm nay bạn thuê chung nhà thức dậy rất sớm, vừa mở cửa đã thấy Liễu Trạch ôm trong tay năm trái lựu và hai trái bắp từ trong phòng ngủ đi ra.
Cậu ta sửng sốt, Liễu Trạch cũng bất ngờ.
Bạn thuê chung nhà sửng sốt nửa ngày, cất tiếng nói khó khăn: "Anh Liễu này... anh... đem đống đó vào phòng khai quang à?"
"Không phải." Liễu Trạch lắc đầu, nói dối không chớp mắt, "Hôm qua lúc vào phòng thì tiện tay để trong đó quên mang vào phòng bếp."
Bạn thuê chung nhà mơ mơ màng màng khẽ gật đầu, đi rửa mặt.
Liễu Trạch nhẹ nhàng thở ra, anh vô cùng may mắn khi người thuê chung nhà với anh tương đối ngu ngốc trong một vài vấn đề.
Bữa sáng hấp hai trái bắp ăn cùng sandwich và sữa bò, bạn thuê chung nhà vừa ăn vừa có chút tiếc nuối nói sau này dọn nhà không ở chung với Liễu Trạch e rằng sẽ gầy mất mấy kg trong nháy mắt mất thôi.
Liễu Trạch vẫn bất động như núi, ăn sáng xong thì đi làm.
Lúc nghỉ trưa, Liễu Trạch ngồi trong căn tin công ty, khuôn mặt nghiêm túc nhìn trang web trên điện thoại.
Có vài đồng nghiệp đi ngang qua anh, sau khi thấy anh, tất cả đều đến nhân tiện ngồi chung bàn, nhìn Liễu Trạch vừa ăn cơm vừa nhìn di động, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Liễu Trạch không phải là người qua cứng nhắc, nhưng đã quen xã giao, lúc ăn cơm Liễu Trạch thường không chơi di động, dù sao thói quen chơi di động khi đã hình thành sẽ rất khó thay đổi, nếu trong bữa tiệc mà làm như vậy, có thể một tờ hợp đồng cứ như thế mà bay mất.
Một cô gái chủ động ngồi xuống cạnh Liễu Trạch tò mò hỏi: "Anh Liễu mà cũng chơi di động nhỉ, thật mới lạ."
Liễu Trạch cười, rất lịch sự.
Cô gái đỏ mặt: "Chơi cái gì vậy?"
Liễu Trạch lắc đầu, tắt màn hình rồi đặt di động lên bàn ăn: "Không có gì, tôi ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ nhé."
Mấy cô gái quanh bàn ăn lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhìn theo Liễu Trạch rời khỏi bàn, thở dài.
"Đã mấy năm rồi mà anh Liễu vẫn không thay đổi nha, đã sắp qua ba mươi rồi, mà không hề gấp gáp chút nào."
"Người chất lượng cao tiềm lực tốt có gì phải gấp, không phải cứ muốn là được."
Liễu Trạch nghe loáng thoáng sau lưng đánh giá anh, bước chân không kềm được mà đi nhanh hơn.
Mấy cô gái thời nay thực sự qua nhiệt tình cũng quá thẳng thắn, Liễu Trạch thực không ngăn nổi.
Những chuyện tình cảm thế này không phải bên nam sẽ chủ động sao, từ trước đến nay Liễu Trạch cảm thấy vô cùng nhức đầu khi còn chưa kịp nảy sinh loại tình cảm đặc biệt với cô gái nào, thì đã bị sự nhiệt tình của các cô gái dọa lui bước.
Cũng còn may những cô gái trong công ty không liều lĩnh giống các nữ sinh ở trường, phái nữ luôn luôn trưởng thành nhanh hơn phái năm, sau khi được xã hội rèn luyện, cuối cùng phái nử sẽ càng có chừng mực hơn một chút, từ đầu đến cuối các cô gái sẽ không để cho các anh chàng mà mình có thiện cảm sẽ phải khó xử.
Liễu Trạch nhanh chóng ra khỏi căn tin, sờ lên di động nhét trong túi quần, nhịn không được lại lấy ra, tiếp tục tìm thứ anh muốn.
Trên giao diện điện thoại của Liễu Trạch là giá cả của các loại máy móc tự động gieo trồng tước nước bón phân.
Máy móc cỡ nhỏ, nhưng giá lại không nhỏ chút nào.
Căn cứ vào cài đặt mặc định của Vô Dụng Nhỏ, trước khi gieo hạt, đầu tiên phải đào một cái lỗ trên đất, đất có lỗ đặt hạt giống rồi thì mới gieo hạt xuống, tiếp đó lấp đất lại, rồi tưới nước, sau đó mới bón phân.
Mà bây giờ trên thị trường không có loại máy nào tích hợp các tính năng đào lỗ gieo hạt tưới nước bón phân thành một dây chuyền.
Liễu Trạch tìm hiểu rồi, có máy đào lỗ gieo hạt, cũng có máy tưới nước bón phân, nhưng giá cả của những loại máy có tính năng kép này quả thực khiến người ta rớt nước mắt.
Một cái máy tầm trung cũng có, nhưng đa phần tầm trung đều là loại bán tự động.
Liễu Trạch nhíu mày nhìn hình ảnh và giá cả, lặng lẽ tắt điện thoại rồi cất vào túi.
Chuyện này mẹ nó quả nhiên là âm mưu của Vô Dụng Nhỏ.
Liễu Trạch nghĩ, anh chắc chắn sẽ không để mắc lừa.
~oOo~
Chú thích:
Thiết kế hậu hiện đại: Khái quát thiết kế (Postmodernism) được xem như sự tiếp tục của lối thiết kế hiện đại trong kiến trúc. So với trường phái thiết kế Hiện đại chỉ gồm những đường thẳng, trường phái Hậu hiện đại xuất hiện thêm đường tròn và đường parabol, có thể hiểu trường phái Hậu hiện đại là sự kết hợp giữa lối thiết kế Cổ điển và Hiện đại nhưng lấy lối thiết kế Hiện đại làm trọng tâm. Xuất hiện lần đầu tiên từ cuối, kéo dài đến thời điểm hiện tại.
Khai quang: gọi đầy đủ là khai quang điểm nhãn. Đó là thủ tục để linh vật nhận chủ nhân. Khai là mở, điểm nhãn là vẽ con mắt lên vật phẩm phong thủy. Quá trình khai quang gồm các bước: cúng, khấn, đọc thông tin gia chủ. Sau đó là thủ tục mở mắt tức điểm nhãn cho linh vật. Vật sau khi khai quang sẽ phát huy tối đa công dụng phong thủy đối với gia chủ. Khai quang là hình thức, nghi lễ dành cho các linh vật có mắt như: Hồ ly, tỳ hưu, thiềm thừ, tượng quan công..., ko dành cho quả cầu hay vòng tay phong thủy.
~oOo~
Tiểu Mộc:
Tui cá là anh Trạch cuối cùng cũng sẽ rước một cái máy về thôi. Anh nghi ngờ ngay từ đầu, mà anh còn nghiêm túc với hệ thống như thế kia mà...
...
Đi làm được 2 tuần rồi, thời gian edit chỉ còn có ngày chủ nhật thôi. Buổi tối về có thời gian, nhưng mắt mỏi lắm, chưa dám đi đo mắt làm cái kính đeo mắt mới nữa. Haizzz...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương