Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết
Chương 92: Trải nghiệm đầu tiên của tình yêu
Ba ngày sau —— “Vô Song, cô thật lợi hại nha, dễ dàng nhận được dự án kia, hôm nào mời khách nhé!” Ngả Mễ mặt mày hớn hở nói chúc mừng. Vô Song lại cười không nổi, bởi vì cái gì cô cũng không làm, Kiều Lệ Vũ giúp cô như vậy, là muốn đền bù lại tội lỗi với cô sao? A, sớm biết có hôm nay thì ban đầu đừng làm. “Vô Song, điện thoại của cô vang lên kìa.” Ngả Mễ thấy cô mất hồn, thì nhắc nhở cô một chút, lúc này Vô Song mới lấy lại tinh thần, cầm điện thoại lên nhìn, là Đông Tam Thiếu gọi tới, không biết sao mà cô lại trở nên hồi hộp, cầm điện thoại rồi trù trừ không dám nhận. “Sao cô không nhận điện thoại, ai gọi vậy?” Ngả Mễ tò mò hỏi. “Tôi đi toilet đây.” Vô Song cầm điện thoại, gần như là chạy trối chết đến toilet, cô đóng cửa lại, rồi mới nhận điện thoại,“A lô.” “Đang làm gì đó, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?” Tiếng nói lười biếng vẫn như cũ tràn đầy từ tính. “Lúc nãy tôi đang bận, nên không nghe thấy.” Nhịp tim của cô đập thật nhanh. “Đang bận cái gì?” Đường âm thanh có một chút ý cười. “Ách ~ cũng không có gì.” Vô Song cười ngây ngô, cô cũng không biết sao mình lại hồi hộp đến nỗi nói cũng không xong. “A ~” Đông Bác Hải cũng cười cười, rồi dịu dàng nói: “Muốn quà tặng gì?” “Quà tặng?” “Đúng.” “Không cần.” “Tại sao không cần, không thích anh tặng đồ cho em sao?” “Không phải vậy ~” bọn họ cũng không quan hệ gì, tại sao cô lại muốn quà tặng của anh, “Cái đó......” “Hử?” “Thật sự cái gì tôi cũng không thiếu.” “Thật cái gì cũng không thiếu?” Anh hỏi ngược lại, Vô Song cũng không nhận ra được trong đường dây nói có xen lẫn cười gian của anh, rất khẳng định “Ừ” một tiếng. Anh cười nhạo, “Vậy cái gì cũng không thiếu... Vậy thì anh đem anh tặng cho em, chờ anh trở về.” “Ai ~.” Đối phương cúp điện thoại trước, Vô Song ở điện thoại bên này nóng đến đỏ mặt lên, cô lấy tay quạt quạt, bọn họ chỉ là xảy ra tình một đêm, sao cô lại hồi hộp với anh như vậy, ba ngày nay, cũng luôn không tự chủ mà nhớ anh, muốn gặp anh, nghe giọng nói của anh lại có một loại hưng phấn nhỏ không khắc chế được, cô làm sao vậy nhỉ? Không phải là đã thích Đông Tam Thiếu rồi chứ. My god, đừng đùa như vậy chứ! “A ~~” Vô Song kéo cửa nhà cầu ra, Ngả Mễ từ cửa đi vào, hét lên một tiếng. “Ngả Mễ, cô ở đây làm gì?” Rình coi? Hay là nghe lén? “Vô Song, ai gọi điện thoại cho cô vậy?” Ngả Mễ cười ha hả hỏi. “Ngả Mễ, ở chỗ của tôi cô sẽ không đào được Bát Quái có giá trị đâu, cũng đừng lãng phí ở trên người tôi, nhé.” Vô Song sờ sờ mặt của cô, rồi nắm điện thoại rời đi. Ngả Mễ cũng không cho là như thế, cô cảm thấy trên người Vô Song có thể đào rất nhiều Bát Quái có giá trị, một ngày nào đó, cô sẽ phải moi ra toàn bộ mọi chuyện của cô ấy! ************************************************ “Bạn yêu, xem gương mặt của cậu kìa, hoa đào đầy mặt bay, nói cho em gái biết gần đây có phải số đào hoa đến hay không?” Trong tiệm Haagen-Dazs, Thư Yên vừa ăn kem, vừa trêu chọc Vô Song ngồi đối diện. Tay nắm cái muỗng của Vô Song dừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn cô ấy, phản lại: “Yên nhi, chừng nào thì cậu đổi nghề làm thầy bói rồi hả?” “Chỉ là do nhàm chán quá, nên có thời gian thì học để giải trí chơi thôi, nhưng mình nói cho cậu biết nha Vô Song, mình thay bọn họ xem tướng mạo, bọn họ đều nói xuất sắc.” Thư Yên rất đắc ý mà nói. “Ừ ~” Vô Song gật đầu một cái, lộ ra dấu hiệu thản nhiên, “Bởi vì bọn họ cũng nhàm chán giống cậu.” “Vô Song, nghe nói gần đây cậu và Tam Thiếu Gia nhà họ Đông rất thân thiết, có đúng vậy hay không?” Nét mặt Thư Yên ra vẻ Bát Quái nhìn, mở to mắt của đứa trẻ tò mò, thật giống như đứa trẻ muốn kẹo. Thấy thế, Vô Song cười lên rồi, “Ngốc quá.” “Vô Song có đúng vậy hay không hả?” Cô kéo tay Vô Song, rồi quơ quơ. “Cậu nghe ai nói.” “Nghe ai nói không quan trọng, quan trọng là thật hay giả, ừ hử?” “Ách ~ mình và anh ấy có thể thân thiết đến mức đó sao.” Vô Song bối rối dời mắt đi. Thư Yên hiểu cô ấy rất rõ, cô ấy vừa nói vừa bối rồi thì ánh mắt sẽ mơ hồ, lần này còn đỏ mặt, thì xem ra tin đồn là thật rồi, Thư Yên càng nắm chặt cánh tay của cô ấy hơn, “Thành thật khai báo, các cậu đã phát triển đến đâu rồi, có lăn lên giường chưa?” “Khụ khụ.” Vô Song bị một ngụm kem làm cho sặc, phun ra toàn bộ, mặt đỏ ửng giống như là tôm luộc chín, không dám nhìn thẳng Thư Yên, mà cúi đầu uống nước. “Vô Song, tiến độ của các cậu nhanh như vậy.” Thư Yên không thể tưởng tượng nổi mà trừng lớn mắt hạt châu. Vô Song cho rằng cô ấy sẽ là trách mắng cô, nên giải thích: “Yên nhi, chuyện không phải là như cậu nghĩ đâu, mình với anh ấy là không cẩn thận......” Ách, đây coi như là cô không đánh đã khai ra sao. “Ha ha ——” tiếp tục uống nước. Thư Yên bất ngờ với phản ứng bình tĩnh của Vô Song, cô thong thả hỏi cô ấy một câu, “Vô Song, cậu thật sự thích anh ta sao?” “Yên nhi.” Vô Song để cái ly xuống, ấp úng nhìn cô ấy, vì sao cô cảm thấy ánh mắt của Thư Yên rắc rối phức tạp vậy. “Vô Song, cậu trả lời mình đi!” Ánh mắt của Thư Yên kiên định và hỏi. “...... Mình...... Mình không biết.” Suy nghĩ một chút rồi cô nói: “Chỉ là mấy ngày nay, luôn lơ đãng nhớ anh ấy, nghe giọng nói của anh ấy, thì mình sẽ có một chút hồi hộp rồi lại cảm thấy hưng phấn.” “Chúc mừng bạn yêu, cậu đã yêu!” Thư Yên cầm tay của cô, đưa lên rồi chúc phúc chân thành nhất, sau đó lại dí dỏm mà hỏi,“Lúc nào thì kết hôn, để mình chuẩn bị hồng bao lớn.” “Yên nhi, cậu cũng đừng giễu cợt mình, mình theo anh ấy khả năng là sẽ không có tương lai.” Vô Song khổ sở cười một tiếng. “Tại sao?” “Anh ấy là Quý Công Tử nhà giàu có, mà mình chỉ là một thư ký nhỏ rất bình thường, mình chỉ muốn cuộc sống của mình và con trai yên bình không bị người quấy rầy, anh ấy không bỏ được thân phận của mình, cho nên bọn mình nhất định là hữu duyên vô phận.” Bọn họ đều rất bướng bỉnh, có lẽ là yêu cũng không sâu đậm, cho nên mới không muốn vì đối phương mà thay đổi. “Vô Song......” Thư Yên nhìn cô ấy muốn nói lại thôi, liếm liếm môi, cô cũng không có dũng khí nói toạc ra. “Sao, Yên nhi?” Thấy cô ấy nhăn lông mày xinh đẹp lại, thì Vô Song ngược lại cầm tay của cô ấy, cười nói: “Mình không sao, cậu cũng không cần lo lắng cho mình, đàn ông mà, cái này không được, thì đổi lại người là được.” Không phải vậy, không phải là cô muốn an ủi cô ấy, cô chỉ là không muốn gạt cô ấy, có rất nhiều việc...... Hai người nhìn nhau một lúc, rồi vẫn là Thư Yên không có dũng khí kia, mà dời đề tài đi, “Đúng rồi Vô Song, tối mai có một cuộc họp mặt, ở Hoàng Thành KTV, cậu đừng quên tham gia nhé?” “Cuộc họp gặp mặt nào?” “Còn không phải là mấy bạn học cũ rảnh rỗi không có việc gì làm sao, muốn họp gặp mặt.” “A, ừ.” Vô Song gật đầu một cái, coi như là hứa hẹn rồi. Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Thư Yên reo lên, cô ấy nhìn màn hình điện tới, chân mày cau lại, rồi đứng dậy nói với Vô Song: “Bạn yêu, mình đi toilet nha.” Cô ấy xoay người nhận điện thoại, rồi sải bước bỏ đi. Đến tột cùng là người phương nào gọi điện thoại tới, tại sao mỗi lần đều khiến nét mặt của Yên nhi biến đổi vậy? Vô Song trăm mối vẫn không có cách giải.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương