Gió lùa qua mặt, hoàn toàn không cảm nhận được nhiệt độ gì.
Tôn Lập Côn phẩy tay, kêu Đại Bằng về trước, còn mình ở lại khóa cửa sau.
Từ sau cuộc điện thoại buổi sáng, Đại Bằng thấy anh cứ lặng lẽ làm việc, không nói một lời.
Anh ấy chủ động hỏi mấy lần, nhưng lần nào cũng bị anh trả lời qua loa, lảng sang chuyện khác.
Đại Bằng là người biết quan sát, thấy anh có chuyện trong lòng nên cũng chỉ lặng lẽ làm việc, không lải nhải thêm.
“Vậy tôi về trước nhé, anh Côn, cửa kéo xuống rồi khóa lại là được.”
Tôn Lập Côn nhìn anh ấy: “Ừ, về trước đi.”
Anh kéo hết cửa cuốn xuống, khóa cẩn thận rồi mới lên xe về nhà.
Chiếc mô tô lao vun vút trên con đường nhỏ.
Gió theo cổ áo luồn vào trong áo khoác, nhưng không hề thấy lạnh.
Anh vặn ga hết cỡ, như muốn trút bỏ thứ gì đó, nhưng đến ngã tư đèn đỏ lại buộc phải dừng lại.
Lặng im chờ.
Cuộc đời, dường như không hoàn toàn nằm trong tay mình.
Tôn Lập Côn xoay cổ một vòng, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, liền rẽ sang hướng khu thương mại.
Xe mô tô từ từ dừng lại dưới tòa nhà khu dân cư.
Tay trái anh xách phần cơm tối, tay phải rảnh để mở cửa.
Tôn Lập Côn nhìn vào trong, đèn trong nhà vẫn tắt hết, anh lấy điện thoại ra xem giờ.
Hà Viện chắc vẫn chưa về đến.
Anh thay dép nhựa, chuẩn bị đi tắm.
Đi ngang qua bếp, anh đổ đồ ăn ra dĩa, sợ nguội nên đậy lại từng món một.
Chừng một tách trà sau, nước trong phòng tắm ngừng chảy, tay nắm cửa phòng khách khẽ vặn, sau đó lại khóa lại.
Hà Viện nhìn chằm chằm đôi giày của Tôn Lập Côn, khẽ thở dài.
Anh luôn không chịu xếp giày gọn gàng, hai chiếc nằm cách xa nhau. Cô cúi người, đưa tay chỉnh lại đôi giày của cả hai.
Tôn Lập Côn vắt khăn trên vai, vừa mở cửa đã thấy Hà Viện đang ngồi xổm dưới đất.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô đứng dậy quay đầu nhìn anh: “Anh, hôm nay về sớm vậy?”
Tôn Lập Côn lấy khăn xuống, mặc áo len vào, đi tới bàn ăn: “Ừ, hôm nay ít việc, làm xong là về luôn.”
Hà Viện gật đầu, rướn cổ nhìn mấy món trên bàn.
“Không bỏ cặp xuống hả? Rửa tay rồi ăn cơm trước đã.”
Hà Viện cười toe toét ném cặp lên ghế sofa, rửa tay xong thì quay lại ngồi xuống, nhìn thấy dĩa bánh gạo nếp đường đỏ trên bàn thì trong lòng ngọt lịm như mật.
Cô cầm lên ăn ngay một cái, cắn một miếng: “Cái này chẳng phải bán buổi sáng sao? Buổi tối cũng có hả anh?”
Món này là mấy hôm trước anh cùng Đại Bằng và Tần Siêu đi ăn ở khu thương mại vô tình nhìn thấy.
Tôn Lập Côn cười nhẹ: “Ừ, ăn đi.”
Hà Viện vừa ăn vừa nói, luyên thuyên kể mấy chuyện linh tinh xảy ra gần đây ở trường.
Toàn là mấy chuyện nhạt nhẽo, vụn vặt, có chuyện tưởng như chẳng đáng nhắc đến.
Nhưng cô chỉ đơn giản muốn nói chuyện với Tôn Lập Côn nhiều hơn một chút, bởi vì hai người như sống trong hai thế giới khác nhau, chủ đề để trò chuyện cũng rất hiếm hoi.
Giống như bây giờ, cô rõ ràng thấy được Tôn Lập Côn có tâm sự.
Cô cứ nói mãi, còn anh thì lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa vài câu, nhưng phần lớn là lơ đễnh.
“Sao anh chỉ uống rượu mà không ăn gì hết vậy?”
Hà Viện nhìn không nổi, liền đẩy dĩa đồ ăn về phía anh.
Tôn Lập Côn khựng lại, trả lời cô: “Anh không đói lắm, em ăn đi, đừng lo cho anh.”
Hà Viện cảm nhận được cảm xúc của anh, nhưng cũng không truy hỏi nguyên nhân.
Cô nghĩ chắc là gần đây có chuyện gì đó, vài ngày nữa rồi sẽ ổn, vì từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.
Nhưng lần này, cô nhận ra Tôn Lập Côn đã duy trì trạng thái này suốt cả tuần.
Uể oải, trầm mặc.
…
Ngoài cửa sổ, mưa rơi rả rích.
Từng giọt từng giọt gõ vào bậu cửa sổ.
Hà Viện tắt đồng hồ báo thức, vén mền dậy khỏi giường.
Vì chênh lệch nhiệt độ, suýt chút nữa là cô muốn nằm nướng, nhưng rồi cô hít sâu, mặc áo len, mặc quần dài.
Mở cửa phòng, tình cờ gặp Tôn Lập Côn cũng vừa bước ra, anh nhìn cô một cái: “Sao hôm nay dậy muộn vậy, ngủ quên hả?”
Hà Viện hơi ngượng, đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù.
Cô thật thà trả lời, lí nhí nói: “Trời lạnh, không muốn dậy chút nào.”
Chợt cô nhìn thấy khóe môi Tôn Lập Côn hiện lên một nụ cười, nụ cười hiếm hoi suốt mấy ngày qua.
Hà Viện thấy anh đi vào bếp, liền hỏi: “Hôm nay anh ra ngoài sớm sao?”
Bình thường, Hà Viện là người ra khỏi nhà trước vì phải đến trường học sớm, lúc chuẩn bị xong xuôi rồi đi thì vẫn chưa thấy anh ra.
“Ừ, trong nồi còn hai quả trứng, ăn tạm đi nhé, hôm nay anh có việc, đi trước.”
Hà Viện còn chưa kịp hỏi thì đã thấy anh cầm áo khoác trên sofa rồi đi mất.
Một lát sau, tiếng “rù rù” của xe máy dưới lầu vang lên, rồi xa dần.
Biến mất.
Hà Viện thu lại ánh mắt, nhìn đồng hồ, vào bếp lấy trứng ra.
Cô bỗng bật cười, trên trứng còn dính một ít lá trà, trông hơi buồn cười. Cô rót một ly nước, bóc vỏ rồi ăn.
Mưa đã tạnh được một lúc, trong không khí vẫn mờ mịt hơi nước.
Tôn Lập Côn đỗ xe máy ở cạnh tường, từ xa đã thấy Tần Siêu đứng trước cửa, cười toe toét.
Tôn Lập Côn vuốt tóc, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì mà cười hớn hở vậy?”
Tuần trước Tần Siêu về quê lo công chuyện, định đưa Mạn Ni theo, nhưng trường mẫu giáo thiếu giáo viên, cô ấy không xin được phép nghỉ.
Đành để một mình anh ấy về trước.
Mãi đến chiều hôm qua mới vội vàng quay về.
Anh ấy không giấu được niềm vui, khoác vai Tôn Lập Côn: “Nào, đoán thử xem?”
Tôn Lập Côn thấy anh ấy vòng vo, liền cười: “Tôi làm sao đoán nổi, anh có chịu nói không?”
Tần Siêu cười đắc ý, không giấu nổi niềm vui: “Cho cậu biết… tôi sắp làm ba rồi!”
Mạn Ni dạy lớp mẫu giáo nhỡ, trẻ con nhỏ lại nghịch ngợm, lúc nào cũng phải theo sát. Hôm qua lúc đang tổ chức hoạt động thì cô ấy đột nhiên ngất xỉu.
Tần Siêu nhận được điện thoại thì tim như rơi xuống đất, lập tức mua vé quay về.
Vào viện, bác sĩ thấy người đàn ông to con mồ hôi đầm đìa hốt hoảng, liền mỉm cười trấn an: “Vợ anh có thai rồi, thai kỳ đầu chưa ổn định, thời gian này đừng để quá mệt, đi khám định kỳ là được.”
Tần Siêu nghe xong thì cười phá lên ngay tại chỗ.
Tôn Lập Côn nhìn anh ấy bận bịu, không nhịn được hỏi: “Làm quá không? Mạn Ni quản chặt vậy, đến thuốc cũng không cho hút sao?”
Tần Siêu gom hết thuốc lá và bật lửa trên bàn, trên giá vứt vào thùng rác, khỏi nhìn là khỏi thèm.
Anh ấy “hừ” một tiếng: “Cậu không hiểu rồi? Phụ nữ mang thai không được ngửi khói thuốc, sau này cậu với Đại Bằng cũng không được hút trước mặt tôi, các cậu hút là tôi thèm…”
Tôn Lập Côn chống một tay vào hông, nhìn điếu thuốc trên tay, không nhịn được chửi khẽ vài câu.
“Ghen tị hả, vậy cậu cũng nên kiếm một cô đi chứ, gần ba mươi rồi còn muốn sinh con muộn hay gì?”
Tôn Lập Côn nhàn nhạt nói: “Biến.”
Anh ấy cười gian: “Hay để Mạn Ni giới thiệu cho cậu một cô nhé? Giáo viên mẫu giáo vừa trẻ lại vừa ngọt ngào…”
Lời này của Tần Siêu là thật, nhưng cũng có chút đùa cợt.
“Anh biết hay vậy? Nếm qua rồi hay gì?”
“Đệt, câu này mà để cô ấy nghe thấy là tôi về nhà quỳ thớt luôn.”
Tôn Lập Côn bật cười, lắc đầu, không muốn nghĩ đến mấy chuyện không đâu đó nữa.
Anh vốn định nói chuyện chính, bị Tần Siêu xen ngang suýt thì quên.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh, anh xem có đồng ý không?”
Tần Siêu nghe giọng anh nghiêm túc, cũng trở nên đứng đắn: “Chuyện gì mà đồng ý hay không?”
Tôn Lập Côn ngồi thẳng, bình tĩnh nói: “Sau này tôi sẽ về sớm một chút, mới nhận thêm một việc, đi làm điện nước với bạn.”
“Sao vậy? Có phải vì tôi…”
Tôn Lập Côn ngắt lời anh ấy: “Nghĩ gì vậy, là chuyện ở nhà, Lập Sơn sắp lấy vợ rồi…”
Tần Siêu gật đầu, không cần hỏi cũng hiểu lý do.
“Vậy cậu chịu được không? Hay là lấy trước ít tiền của tôi đi?”
Tôn Lập Côn nhếch môi, nói thật: “Không cần, việc này chỉ làm tạm thời, tôi không định làm lâu.”
Một lúc sau.
Tần Siêu mới nói: “Được, cậu tự quyết định đi, nếu có việc gấp thật thì cứ nói thẳng.”
Tôn Lập Côn quay đầu cười khẽ, giơ tay đấm nhẹ vào vai anh bạn.
Trời, âm u suốt cả ngày.
Khiến người ta không thở nổi.
Hơn sáu giờ, Tôn Lập Côn nhận được điện thoại của Lý Duy Đông, kêu anh ra đầu phố khu thương mại trung tâm gặp nhau.
Đúng giờ hẹn, từ xa chạy tới là một dáng người cao gầy.
Lý Duy Đông thở hổn hển: “Đi thôi, quán nướng đó chiều nay gọi cho tôi, nói là hệ thống điện bị cháy.”
Tôn Lập Côn đưa cho anh ấy chai nước, để anh ấy lấy lại hơi: “Được rồi, mang đồ theo chứ?”
“Đây, cái thùng này cậu cứ cầm tạm dùng trước, có một đồng nghiệp không làm nữa, để đó cũng phí.”
Tôn Lập Côn đón lấy, cảm ơn một tiếng.
Nói rồi, hai người đàn ông sải bước đi vào trong phố.
Lý Duy Đông chỉ nhìn anh, anh biết rõ Lý Duy Đông đang nghĩ gì về chuyện anh đột nhiên nhận thêm một việc nữa.
Mấy hôm trước khi gọi điện, Tôn Lập Côn chỉ nói lấp lửng vài câu, nhưng Lý Duy Đông hiểu ngay.
Vào quán, bà chủ đã tất bật tiếp đón.
“Các anh xem giúp tôi, mất bao lâu nhỉ? Tối nay tôi còn phải bán nữa đó.”
Tôn Lập Côn bật đèn pin, đang kiểm tra dây điện.
Lý Duy Đông cười nói: “Chị đợi một chút, bạn tôi đang kiểm tra, chúng tôi sẽ làm nhanh để không ảnh hưởng đến buổi tối của chị.”
“Được được, cảm ơn hai anh nhiều nhé.”
Lý Duy Đông ghé lại hỏi nhỏ: “Sao rồi, xử lý được chứ?”
Tôn Lập Côn đang cắt dây cũ, cười: “Vụ này hơi phức tạp đấy, nói chị ấy đợi một lát đi.”
Lý Duy Đông gật đầu: “Vậy để cậu lo, tự xử nhé.”
Tôn Lập Côn học nghề điện nước từ ba mình, ông ấy làm thợ điện cả đời ở vùng quê, nhưng già rồi nên sức khỏe cũng yếu dần.
May là mấy việc không quá phức tạp anh vẫn còn nhớ.
Người ta thường nói, có nghề trong tay, chẳng lo gì.
Hơn một tiếng trôi qua, Tôn Lập Côn đóng hộp dụng cụ lại, thử lại hệ thống điện.
Anh đi ra ngoài gọi bà chủ vào kiểm tra, thấy Lý Duy Đông đang ngồi trước cửa tám chuyện rôm rả với hai vợ chồng chủ quán, cười tít mắt.
“Xong rồi, chị vào xem thử đi.”
Khi bà chủ trở ra, mặt rạng rỡ, hai người không làm phiền nữa, thu dọn đồ ra về.
Bất ngờ, mưa rơi xuống.
Từng giọt nước tạt lên đầu, Lý Duy Đông xoa xoa đầu.
Anh ấy nói: “Đi thôi, kiếm chỗ nào ăn chút, kể tôi nghe chuyện cậu thế nào.”
Mưa không có dấu hiệu ngớt.
Người đi đường bắt đầu vội vã, rẽ vào các quán gần đó, không lâu sau, các quán lại đông nghịt khách.
Tôn Lập Côn nhìn, rồi thu mắt lại: “Mua ít đồ về nhà tôi ăn đi, cũng gần thôi, chỗ này đông quá.”
Anh hất cằm, ra hiệu anh ấy nhìn vào trong.
Lý Duy Đông không phản đối, cảm thán: “Phố này buôn bán thật sự ngon lành!”
Tôn Lập Côn cũng nhìn theo, không nói gì.
Anh tìm một quán ít người, mua mấy món, tiện tay lấy luôn mấy chai bia.
Về đến khu Bắc Uyển, đã hơn chín giờ.
Hà Viện ra mở cửa, người đứng trước là Lý Duy Đông, cô hơi khựng lại, cười mời anh ấy vào.
Lý Duy Đông thấy cô cứ nhìn ra sau lưng mình, trêu: “Anh em không chạy đâu, sắp thấy mặt rồi, đừng sốt ruột.”
Mặt Hà Viện dần ửng đỏ, ấp úng: “Không phải vậy, em chỉ nhìn một chút thôi.”
“Cậu ấy đang tìm chỗ có mái che để đậu xe!” Anh ấy nhìn qua, trêu tiếp: “Em gái, sao càng lớn càng xinh vậy?”
Câu này không phải nói cho có, Hà Viện vốn là cô gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, tính tình lại dịu dàng.
Con gái càng lớn càng rạng rỡ, khuôn mặt và vóc dáng đều nổi bật.
Tôn Lập Côn từ sau đá anh ấy một cái, thấy hai người vẫn còn đứng ngoài cửa, lại nhìn Hà Viện mặt đỏ như đít khỉ.
“Cái mặt của cậu còn dày hơn tường thành, đừng làm hư con bé.”
Lý Duy Đông cười hề hề, đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Hà Viện theo Tôn Lập Côn vào bếp, nhận lấy túi đồ ăn từ tay anh: “Em còn để dành chút đồ ăn cho anh, hay là hâm nóng rồi bưng ra cùng luôn nhé?”
“Ừ, để anh, em đừng đụng tay vào.”
Tôn Lập Côn cởi áo khoác, chiếc áo len đen bên trong làm nổi bật vóc dáng cao gầy, rắn rỏi.
Hà Viện quay đi, lấy hai cái ly trên bàn đặt lên.
“Làm bài xong chưa?”
“Ngày mai cuối tuần mà anh quên rồi hả!” Hà Viện nhìn anh.
Tôn Lập Côn ngẩn ra vài giây, quả thật là quên, đi làm chẳng phân ngày nào, quanh năm đều là ngày làm việc.
“Anh đừng chỉ uống bia, ăn nhiều một chút.”
Tôn Lập Côn không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn cô.
Cô sợ anh hiểu lầm, cũng sợ anh nghĩ mình lo chuyện bao đồng, liền đổi giọng: “Ngày mai còn phải đi làm, thức ăn không nên lãng phí.”
“Ừ, anh biết rồi.”
Tôn Lập Côn giữ lấy tay cô, không muốn cô bận rộn, kéo qua một bên, tự tay làm.
“Ăn no chưa, ngồi xuống ăn thêm chút nữa đi.”
Hà Viện lắc đầu, lau tay: “Em không đói, hai anh ăn đi, em vào phòng học tiếp đây.”
Tôn Lập Côn gật đầu “Ừ” một tiếng.
Lý Duy Đông từ phòng vệ sinh đi ra, vừa lúc cửa phòng Hà Viện đóng lại, anh ấy hỏi: “Sao em gái không ra ăn?”
Tôn Lập Côn dùng răng mở nắp chai “bụp” một tiếng: “Vào phòng học rồi.” Anh đưa đũa: “Ăn đi.”
Dù đang ăn, nhưng Lý Duy Đông không quên chuyện chính.
Sau vài ly, bữa cơm cũng gần xong.
Anh ấy lau miệng, hỏi: “Tôi đoán không sai chứ, mẹ cậu lại gọi đúng không?”
Tôn Lập Côn gắp đồ ăn, miệng không dừng: “Ừ, vẫn như cũ.”
Hà Viện ăn tối no, không vội ngủ, dụi mắt đứng dậy định đi vệ sinh.
Tay vừa vặn nắm cửa thì nghe tiếng Lý Duy Đông tức giận vang lên.
Cô không kiềm được, nghiêng tai nghe lén.
“Lần này lại vì chuyện gì? Tôi nghe mẹ tôi nói có người mai mối cho Lập Sơn, là chuyện đó hả?”
“Ừ.”
Tôn Lập Côn uống một ngụm bia, cổ họng bỏng rát đến đau đớn.
Lý Duy Đông cười lạnh một tiếng: “Sao, lần này là đến lúc đòi sính lễ rồi phải không?”
Tôn Lập Côn không ngẩng đầu, giọng khàn đặc: “Cậu đã biết rồi còn hỏi.”
Lý Duy Đông đột nhiên chửi lớn: “Mẹ nó, cậu đúng là thằng ngốc! Cái sính lễ đó liên quan gì đến cậu? Mẹ kiếp, cả cái nhà đó là một lũ hút máu! Thấy cậu sống tạm ổn một chút là lại muốn moi tiền cậu.”
“Đừng hét nữa!”
Tôn Lập Côn trừng mắt nhìn anh ấy, rồi nhìn về phía phòng Hà Viện.
Lý Duy Đông nhìn theo ánh mắt anh, mới nhận ra mình phản ứng hơi quá, kéo ghế ngồi lại gần bàn.
Sau cánh cửa, Hà Viện nín thở.
Cô sợ bị phát hiện, muốn quay lại, nhưng chân lại chẳng nhúc nhích nổi.
Lý Duy Đông nhìn chằm chằm vào ly bia, lên tiếng: “Tôi nói nghe có khó chịu thật, nhưng lý lẽ thì vẫn vậy. Chính cậu cũng thấy rõ họ là người thế nào.”
“Tôi biết.”
Tôn Lập Côn hiểu ý anh ấy, cũng biết anh ấy đang bất bình thay mình, nhưng có những chuyện không chỉ đơn giản như vậy, dù không có quan hệ máu mủ thì vẫn còn chút tình nghĩa trong đó.
Lý Duy Đông nhìn anh, đoán được suy nghĩ: “Cậu còn quan tâm đến cái tình nghĩa gì nữa khi họ đã đối xử như vậy? Họ từng thật lòng coi cậu là con trai sao?”
Một khoảng lặng chết chóc.
Tôn Lập Côn mở hộp thuốc, châm một điếu, lại vứt cho Lý Duy Đông một điếu khác.
Ánh lửa lóe lên, rồi lập tức tắt lịm.
Lý Duy Đông tiện tay ném bật lửa lên bàn: “Bệnh của Lập Sơn cũng đâu phải do cậu, nó cũng không phải em ruột cậu. Cậu dựa vào cái gì mà phải hy sinh vì họ như vậy?”
Ánh mắt Tôn Lập Côn thoáng đọng lại, búng tàn thuốc, nhìn anh ấy.
“Sao cậu không nói luôn là tôi không phải anh ruột nó, tôi là con nuôi, chẳng có quan hệ máu mủ gì với cái nhà đó cả…”
Lý Duy Đông há miệng, nhưng lại im lặng.
Tôn Lập Khôn nhả một làn khói thuốc, trước mắt phủ một màn sương trắng.
Lý Duy Đông nói: “Tôi không bắt cậu phải cắt đứt với gia đình, nhưng thực tế là từ lúc ba cậu đón cậu về nuôi, họ chỉ coi cậu là con nuôi mà thôi.”
Hà Viện đặt tay lên lớp sơn tường trắng, nhìn qua khe cửa ra ngoài.
Người đàn ông tựa vào sofa, ánh mắt trống rỗng, chỉ còn điếu thuốc cháy dần nơi đầu ngón tay.
Cô quay đầu lại, bất lực dựa lưng vào cửa, nhẹ nhàng khép mi mắt.
