Trong sân trường, vang lên tiếng reo hò phấn khích, trên các bậc thang của sân bóng rổ lác đác vài người ngồi.
Hà Viện ngẩng đầu nhìn lên, mới thấy trên bậc cao nhất có người đang vẫy tay.
Trần Tiểu Như gọi cô: “Tiểu Viện, mau lên đây.”
“Sao cậu lại chạy lên tận đây?”
Hà Viện th* d*c hai hơi, lên lớp 12 rồi không còn tiết thể dục nữa, đối với người không rèn luyện nhiều như cô, mười mấy bậc thang cao thật sự là hơi mệt.
Trần Tiểu Như đưa cho cô một chai nước: “Giáo viên chủ nhiệm nhờ mình làm bản sơ thảo hướng dẫn, dùng để mô phỏng cho học sinh mới kỳ sau.”
Hà Viện tiện tay lau sạch bậc thang, mỉm cười nhìn cô ấy: “Ghê nha, bắt đầu bàn giao chức vụ rồi hả?”
Bên sân bóng rổ đối diện, một chàng trai mặc đồng phục bóng rổ màu đen bật lên, một tay úp bóng chuẩn xác vào rổ.
Trần Tiểu Như cười rạng rỡ, nghiêng đầu nhìn lại cô: “Cuối cùng cũng được giải thoát rồi, việc này ai làm rồi mới hiểu.”
Hà Viện hơi nghiêng người, nhìn theo ánh mắt của Trần Tiểu Như, một lúc sau mới phát hiện ra một dáng người quen thuộc.
Cô tặc lưỡi, dùng cằm chỉ về phía sân bóng: “Nói thật đi, mình nghi ngờ cậu đến đây là để ngắm cậu ấy đánh bóng chứ không phải giao bản thảo gì cả.”
Hà Viện biết, mỗi thứ bảy Triệu Chí Ngũ đều kiên trì ra sân bóng, Trần Tiểu Như cố tình chọn hôm nay, tám chín phần là vì cậu ấy.
Trần Tiểu Như không phủ nhận, bật cười thản nhiên.
Ngẩng đầu lên, trời âm u nửa bên, từ xa cũng thổi đến một luồng gió mát.
Trần Tiểu Như bất chợt hỏi: “Anh cậu biết cậu đậu trường nào chưa?”
Giọng Hà Viện nhàn nhạt: “Sáng nay mới tra được điểm, chiều nay đã qua chỗ cậu rồi, chưa kịp nói.”
“Cậu không muốn đi Trùng Khánh à?” Trần Tiểu Như quay đầu nhìn cô.
Hà Viện im lặng.
Một lúc sau, cô mới đáp: “Trước đây muốn ở Quảng Châu là vì gần anh ấy.”
Trần Tiểu Như không nói gì, chỉ nhìn cô.
“Cậu tin vào số phận không?” Hà Viện không đợi cô ấy trả lời, tiếp tục nói: “Mình thật sự rất tin. Lần này mình chỉ thiếu hai điểm là đậu vào Hoa Công, cứ tưởng chắc chắn rồi, vậy mà lại rớt xuống nguyện vọng ba.”
Hà Viện đờ đẫn nhìn vào lan can bên cạnh, giống như đêm đó, cô từng nghĩ một nụ hôn đơn giản sẽ chẳng ai biết được.
Nhưng từ hôm sau, anh bắt đầu cố tình giữ khoảng cách với cô, mọi hành động, cử chỉ đều đầy khách sáo và xa cách, sao cô có thể không nghi ngờ cho được?
“Cậu muốn học lại một năm nữa không?” Trần Tiểu Như khẽ hỏi.
Hà Viện nhìn cô ấy, không do dự đáp: “Mình không nghĩ đến mấy chuyện đó, Trùng Khánh cũng tốt mà.”
Nếu không tốt thì cô đã chẳng chọn trong nguyện vọng, chỉ là cô sợ, khoảng cách do hai điểm tạo nên sẽ khiến hai người họ ngày càng xa nhau.
Trần Tiểu Như khoác vai cô, giọng bỗng trở nên vui vẻ: “Không sao, trường Trùng Khánh gần chỗ mình mà, đến lúc đó giới thiệu cho cậu mấy bạn trường mình, ai cũng là tinh anh ngành luật, ai mà chẳng hơn mấy ông già.”
Hà Viện nghiêng đầu nhìn cô ấy, cong môi cười khẽ, không để tâm cho lắm.
Ngẩng đầu lên lần nữa, Tiểu Ngũ gọi một tiếng, từ phía sân bóng chạy về phía khán đài.
“Sao hai cậu lại đến xem mình chơi bóng?” Cậu ấy đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Trần Tiểu Như nửa đùa nửa thật: “Sao, không muốn ai thấy hả?”
Hà Viện cũng trêu: “Bọn này không xứng được cậu ban phát vinh hạnh à?”
Tiểu Ngũ kéo quần, ngồi phịch lên bậc thang, cười tự nhiên: “Sao hả, mình chơi có giỏi không?”
Đàn ông khi trẻ con lên thì không phân biệt tuổi tác, có lẽ đây cũng là một cách để điều hòa không khí.
Trần Tiểu Như nhếch mép: “Ngũ à, không ngờ cậu còn có tiềm năng này…”
Tiểu Ngũ cười cười, đổi giọng hỏi: “Các cậu đậu trường nào rồi?”
Cậu ấy để quả bóng lên đùi, người hơi nghiêng về trước, ánh mắt trống rỗng nhìn về xa xăm.
“Trường Trùng Khánh, Tiểu Như vào Tây Chính.”
Trần Tiểu Như không đăng ký ở Quảng Châu, Tây Chính là nguyện vọng một của cô ấy.
“Hội Hội thì sao?” Hà Viện nghiêng đầu hỏi cậu ấy.
Trên sân có người vẫy gọi, Tiểu Ngũ đứng dậy, ném quả bóng từ khán đài xuống cho đồng đội một cách chính xác.
Rồi bất chợt trầm giọng: “Cậu ấy đi Thượng Hải rồi.”
Trần Tiểu Như ngồi thẳng dậy, theo phản xạ quay đầu hỏi: “Cậu ấy không đăng ký ở Quảng Châu cùng cậu à?”
Một lúc sau, Tiểu Ngũ lắc đầu.
Cô ấy lẩm bẩm: “Mình tưởng hai người đã hứa sẽ cùng nhau mà.”
Tiểu Ngũ không nghe rõ, quay đầu hỏi: “Gì cơ?”
“Không có gì, vậy cũng tốt mà.” Trần Tiểu Như nói.
“Cuối cùng chỉ còn mình mình ở lại Quảng Châu.”
Lúc đầu ai cũng nói sẽ ở cùng một nơi, thi vào Quảng Châu, nhưng thực tế thường trái ngược như vậy. Có người quyết tâm rời đi, có người muốn ở lại nhưng chẳng có lấy một cơ hội.
Hà Viện kéo Trần Tiểu Như đang ngồi dậy, nhìn cậu ấy: “Dù ở đâu, tụi mình vẫn như xưa thôi.”
“Được, rảnh ghé Hoa Công thăm mình, mình bao ăn bao ở!” Tiểu Ngũ quăng áo lên vai. Một lát sau lại nói: “Đi thôi, vài ngày nữa gọi cả Mạnh Hội, tụi mình ăn một bữa chia tay.”
Trần Tiểu Như bật cười: “Ừ, nghe cậu.”
Tình bạn thời niên thiếu luôn là điều khó quên, không chỉ lưu giữ nhiều kỷ niệm chân thành, mà còn khiến ta nhớ lại những con đường đã từng đi sai, những điều đã từng làm sai.
Khi nhìn lại, nhiều hơn cả là nỗi xót xa.
Hơn mười giờ, cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Hà Viện thò đầu nhìn ra từ ghế sofa.
“Anh.”
Tôn Lập Côn khựng lại, rõ ràng không ngờ cô vẫn đợi ở đây, giọng không lạnh không nóng: “Sao lại ngồi đây?”
“Em đợi anh về.” Hà Viện đứng dậy từ ghế.
Trên bàn vẫn còn đồ ăn, không cần nghĩ cũng biết đã nguội.
Tôn Lập Côn mặt căng thẳng, giọng không rõ cảm xúc: “Không cần, em cứ ăn trước đi.”
Hà Viện “dạ” một tiếng, bê dĩa vào bếp hâm lại.
Tôn Lập Côn cúi đầu, ánh mắt rơi vào đôi giày.
Im lặng một lát, anh cúi người, nhấc đôi giày cởi ra nhẹ nhàng đặt vào trong tủ, ngay ngắn bên đôi giày vải trắng.
Anh nhìn bóng dáng trong bếp, rũ mắt xuống, tay vô thức thò vào túi lấy bao thuốc, sờ một lát rồi lại rút tay ra không.
Giọng Tôn Lập Côn trầm xuống: “Để anh làm, em đi ngồi nghỉ đi.”
Hà Viện quay lại, lặng lẽ nhìn anh.
Tôn Lập Côn không nói gì, nghiêng đầu tránh ánh mắt cô, đưa tay tắt bếp.
Một bữa cơm, ăn trong lặng lẽ.
Hà Viện khẽ hỏi: “Dạo này anh sao vậy?”
Tôn Lập Côn ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, rất lâu sau, môi mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì.
Anh lắc đầu, lời nói mơ hồ: “Không sao cả, có chuyện gì được chứ.”
Hà Viện vẫn chăm chú nhìn anh, mong tìm thấy cảm xúc gì trong đáy mắt anh.
Có lẽ anh thật sự không nghĩ gì, hoặc cũng có thể anh giỏi che giấu, tóm lại, Hà Viện chẳng nhìn ra được gì.
“Ừm, em no rồi, về phòng trước đây.”
Tôn Lập Côn gật đầu, ăn nốt miếng cuối cùng.
Hà Viện quay người đi vài bước, chợt dừng lại, đứng yên một lát, nhưng cuối cùng cũng không quay đầu, lặng lẽ trở về phòng.
Trên ghế sofa chỉ còn lại bóng lưng cô đơn của người đàn ông, lặng lẽ hút thuốc, mắt không rời cánh cửa phòng màu đỏ sẫm đối diện.
Chẳng bao lâu sau, phòng khách nhỏ hẹp tràn ngập khói thuốc.
…
Mười giờ sáng, Hà Viện bị tiếng chuông gọi dậy.
Cô nhìn màn hình, bắt máy hỏi: “Tiểu Như, có chuyện gì vậy?”
Bên kia cười khúc khích vài tiếng, rồi nói: “Cậu đang làm gì ở nhà vậy?”
“Vừa dậy không lâu.”
Trần Tiểu Như hét lớn một tiếng, rồi nói tiếp: “Giờ này mới dậy? Không có việc gì làm à?”
“Nói đi, định nhờ mình làm gì?”
Trần Tiểu Như cười hì hì: “Bà nội mình được ba mình đưa vào bệnh viện thành phố làm phẫu thuật, ông ấy có việc đột xuất phải ghé công ty, giờ chỉ còn mỗi mình trông bà, buồn chết đi được, muốn cậu đến chơi với mình một lát.”
Hà Viện ngồi dậy: “Có nghiêm trọng không? Mình có cần mang gì qua không?”
“Không nghiêm trọng, chỉ là mổ đục thủy tinh thể thôi.” Trần Tiểu Như vội vàng nói: “Hơn nữa hôm qua làm xong rồi, giờ chỉ nằm viện theo dõi là được.”
Hà Viện đáp một tiếng: “Vậy mình qua ngay nhé.”
“Được, mình có sẵn đồ ăn sáng, nếu cậu chưa ăn thì…”
“Ăn rồi, tới nơi mình gọi.”
Hà Viện nhìn vào dĩa đồ ăn trong bếp, hai quả trứng ốp-la, bên cạnh còn có một tô cháo kê đã được múc ra, đưa tay sờ thử, vẫn còn ấm.
Cô quay đầu nhìn vào phòng khách trống trơn, rồi bưng bữa sáng ra ngoài.
Khoảng hơn bảy giờ sáng cô đã thức dậy, nhưng vẫn chưa ra khỏi phòng. Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, chắc là Tôn Lập Côn dậy rồi.
Hà Viện nhắm mắt lại, lắng nghe, đầu tiên là tiếng động trong phòng vệ sinh, sau đó là trong bếp, phòng khách, rồi… bất chợt mở mắt, cảm thấy tiếng bước chân của anh dừng ngay trước cửa phòng mình.
Hà Viện tiếp tục chờ, chờ anh gõ cửa.
Một lúc lâu sau, tiếng bước chân ấy lại dần xa.
Rốt cuộc vẫn là trốn tránh.
Hà Viện thu lại suy nghĩ, ăn hết cháo rồi lao nhanh đến bệnh viện thành phố.
Xuống xe, bên ngoài là ánh nắng gay gắt không nơi tránh.
Hà Viện tăng tốc, chạy chậm vào cổng bệnh viện, đứng ở một bên sảnh lớn lấy điện thoại ra, nhìn sang thì đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của một người phụ nữ.
“Bác sĩ Cao, vậy chúng ta tạm thời như thế, nếu sau này thiết bị có vấn đề gì, cô cứ liên hệ qua danh thiếp với tôi hoặc công ty chúng tôi.”
Quan Tư Mẫn vẫy tay với cô, mỉm cười tự nhiên.
Hà Viện ngẩn ra vài giây, rồi mới phản ứng lại là cô ấy đang chào mình.
Người phụ nữ mặc đồng phục công sở màu đen, váy ôm nửa hông, đi đôi giày cao gót, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng, đứng trước mặt Hà Viện.
Quan Tư Mẫn mỉm cười nhìn cô, giọng nhẹ nhàng: “Chào em, chị là Quan Tư Mẫn, còn nhớ chị không?”
Người phụ nữ mang giày cao gót nên có vẻ cao hơn Hà Viện một chút, nhưng khí chất thì chẳng hề kém cạnh.
Hà Viện cũng cười đáp lại, lịch sự nói: “Chào chị, em nhớ.”
Quan Tư Mẫn nhướn mày, rõ ràng không ngờ cô trả lời xa cách như vậy, liền đổi giọng hỏi: “Bị bệnh à, sao lại đi bệnh viện một mình, anh em không đi cùng sao?”
Hà Viện ngừng lại một chút, không muốn giải thích nhiều: “Không phải em, em đi cùng bạn.”
Quan Tư Mẫn hỏi: “Em tên là Hà Viện à?”
Hà Viện nhìn cô ấy, hơi nghi hoặc: “Sao chị biết? Là anh em nói sao?”
Quan Tư Mẫn chỉ cười nhạt, không trả lời.
Trước đó không lâu, Quan Tư Mẫn gặp một người quen cũ ở nhà hàng – Bùi Dương. Hai người ngồi cùng bàn, đều là để bàn chuyện hợp tác làm ăn, nói chuyện một hồi thì thân thiết trở lại.
Tối đó cô ấy nhớ đến cô gái ngồi ghế sau xe Tôn Lập Côn khi anh rời đi, bất giác hỏi Bùi Dương một câu, nếu nhớ không nhầm thì hai người họ từng khá thân. Ban đầu cô ấy cũng không kỳ vọng gì, không ngờ Bùi Dương lại thật sự biết rõ mọi chuyện.
Bùi Dương vốn tính thẳng, thấy là người quen thì nói ra hết.
Hà Viện không hiểu cô ấy có ý gì, cũng không muốn tiếp tục câu chuyện, lịch sự nói: “Nếu không có gì, em xin phép đi trước, chào chị.”
Quan Tư Mẫn bước lên kéo tay cô: “Hay là mình tìm chỗ nói chuyện một chút?”
Hà Viện nhìn tay mình, lạnh lùng nói: “Hình như chúng ta không thân lắm, chắc cũng không có gì để nói.”
“Có chứ, chẳng phải là về anh em sao?”
“Ý chị là gì?” Hà Viện hỏi.
Quan Tư Mẫn mỉm cười nhạt: “Em có biết quan hệ giữa anh em với chị không?”
Hà Viện im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Quan Tư Mẫn đoán ra: “Vậy tức là không biết rồi. Thế thì em cũng không biết tại sao anh ấy từng ngồi tù đúng không?”
Đồng tử Hà Viện bỗng co rút, biết rõ là cô ấy đang gài mình, nhưng vẫn không khỏi dao động.
Quan Tư Mẫn chỉ vào hàng ghế bên hành lang: “Qua đó đi, bên đó ít người.”
Một lát sau, Hà Viện nhúc nhích bước chân.
