Cực Phẩm Chiến Thần
Chương 232: Tuyệt Cảnh
Trong lòng ta phát lạnh, ai biết ba tên này còn làm cái biến thái gì nữa. Nhưng ai bảo Cực đạo chiến võng là nhà người ta mở đây, thân mang oan cũng không biết kêu ai! Hạng Võ chìm trong ánh đao phát ra tiếng cười điên dại, rống lớn: "Giết... giết... giết... giết.." phi đao cực lớn không ngừng phóng ra. Khán giả trên khán đài đều phẫn nộ không thôi, bọn họ có thể điều tiết tầm nhìn rất dễ dàng nhìn thấy đại đao nằm trong khe rãnh, trong lòng đều kêu to vô sỉ. Trước đó Bạch Khởi chịu trọng thương như vậy còn chưa bị phán bại trận đã gian lận quá lắm rồi, nhưng không ngờ tới tên đầu đụng đá quấn băng vải này càng biến thái hơn, lại biến ra kho đạn vô hạn, cái này còn đánh gì nữa! Đều hoài nghi người mở Cực đạo chiến võng có phải là thân thích của 3 tên này hay không, sao lại trợ giúp 3 tên này đến thế! Chuyện liên quan sinh tử, phần lớn mọi người cảm thấy, sinh tồn bản thân đã ngày càng xa vời! Chỉ có Hoàng Phủ Phi Long cùng những người quen thuộc ta hoặc là fan cuồng nhiệt, tuy rằng rất khẩn trương, nhưng lòng tin không dao động chút nào, trong lòng bọn họ đều tin tưởng tin tưởng vững chắc, Kim Phi Tích nhất định sẽ giành được thắng lợi cuối cùng! Bởi vì Kim Phi Tích chưa bao giờ làm người ta thất vọng, sáng tạo vô số kỳ tích, Kim Phi Tích chắc chắn sẽ lại sáng tạo một kỳ tích nữa! Tất cả mọi người đang mắng Hạng Võ vô sỉ, duy nhất vỗ tay hài lòng Hạng Võ, chỉ có Bạch Khởi - nếu như hiện tại hắn có 2 cánh tay. Bạch Khởi không ngờ tới, vốn tưởng rằng Hạng Võ lỗ mãng xuất kích, đúng là không ngốc chút nào, nghĩ ra biện pháp một người đối phó ta như thế. Hắn kiêng kỵ nhất chính là Hoàn mỹ chiêu của ta, do hình thái công kích "Ý" bị tắt, cho nên, nếu như công kích tầm xa, như vậy Hoàn mỹ chiêu của ta sẽ không còn chỗ dụng võ. Ta lại lần nữa tránh thoát "ám khí" công kích của Hạng Võ, khiến ta càng hoảng sợ, là lần này Hạng Võ tung ra đến 4 thanh phi đao, thật muốn đem ta loạn đao đè chết. Không thể tiếp tục kéo dài xuống, tình huống đối với ta càng ngày càng bất lợi... Chân trái nhiều chỗ gãy xương, hành động không tiện, hạn chế tốc độ của ta. Hơn nữa bị một đao Hạng Võ rạch trúng, hệ thống nhận định, vận động kịch liệt khiến cho máu chảy mạnh, điểm sinh mạng liên tục giảm thấp, chỉ một hồi như vậy, điểm sinh mạng của ta chỉ còn 100. ... Thế giới hiện thật.Cao Mặc nói: "Virut đã xâm nhập cơ thể ngươi, hiện giờ thân thể ngươi đã có thể lây nhiễm virut!" Ta mở miệng: "Tốt, tùy thời chuẩn bị cắt đứt nguồn truyền năng lượng, phòng ngừa chúng chạy trốn!" "Đã rõ, yên tâm đi, chỉ cần ngươi đem virut truyền vào người bọn chúng, dù là đào thoát cũng sẽ tuyệt không sống được!" ...Đại não ta nhanh chóng vận chuyện, với tình hình hiện tại, ta chỉ có thể tránh khoảng 10 phút. Trong 10 phút, ta phải đem virut truyền nhiễm sang bọn Bạch Khởi... Không, sai rồi, không phải 10 phút!Bạch Khởi trọng thương. Máu chảy liên tục, điểm sinh mạng khẳng định không ngừng giảm xuống, bằng tốc độ xói mòn điểm sinh mạng hiện tại, sợ rằng chỉ trong 5 phút sẽ gặp tình trạng cạn kiệt sinh mạng mà hệ thống phán thua trận, như vậy hắn chẳng khác nào độc lập khỏi trò chơi, mà điểm nối duy nhất giữa ta và hắn là quy tắc trò chơi Cực đạo chiến võng, một khi hắn độc lập khỏi trò chơi, ta liền không còn cơ hội truyền virut cho hắn! Kể từ đó, dù là tiêu diệt được Tào Tháo cùng Hạng Võ, ta cũng sẽ thất bại! Cho nên, hiện tại ta chỉ còn không tới 5 phút thời gian! Bởi liên tục chạy trốn, thương thế bắt đầu nặng thêm, tốc độ ta có thể dùng càng ngày càng chậm, lúc ta tránh thoát một phi đao bay sát cạnh người đã ý thức điểm này! Phải nhanh chóng phá cục diện hiện tại! Phi đao, lại là phi dao!Hạng Võ điên cuồng cười lớn, tròng mắt đỏ như máu như muốn trừng lọt ra ngoài, nước bọt giàn giụa càng tô đậm vẻ điên cuồng. Xoẹt một tiếng, lần này đồng thời hắn tung ra 6 thanh đại đao, mà 6 thanh đao này, xếp thành hình quạt công kích, phạm vi tấn công rất rộng, bao trùm hơn 20m! Ta ở trên lôi đài, làm như không không tránh khỏi, thân thể đang di dộng nhanh chợt lảo đảo một chút, dưới chân dẫm mạnh, nhảy thoát ra ngoài, hung hiểm tránh thoát được 6 thành đại đao, nhưng trong tiếng ầm ầm, đao kình dật tán lại vẽ trên người ta từng cánh hoa máu! Trừ đủ 100 điểm sinh mạng! Thấy ta đổ máu hồng, Hạng Võ đắc ý sướng khoái như lão sắc lang cường bạo đêm đầu của thiếu nữ, tiếng cười càng thêm điên cuồng. Thân thể ta bay xéo, gần rơi xuống mặt đất, tay phải không thụ thương vỗ mạnh xuống đất, trên mặt lôi đài quanh bàn tay 5m, lún sâu từng khe nứt! Thân thể ta chợt gia tốc, cả người như đạn pháo bay vụt ra ngoài! Một chưởng này, ta xuất vốn nặng, dùng đủ 300 điểm nội lực! Mà hướng ta bay tới... chính là Bạch Khởi! Trước khi tránh né, ta không chút dấu vết tới gần chỗ Bạch Khởi, lần tránh cuối cùng, cự ly ta cách Bạch Khởi không đủ 10m. Hầu như trong nháy mắt, ta đã tới sát mặt Bạch Khởi! Trong nháy mắt này, ta rõ ràng nhìn thấy bản thân trong mắt Bạch Khởi, cũng thấy được con ngươi hắn chợt co rút lại, trong đó không che giấu được kinh hãi. Bạch Khởi trọng thương hiển nhiên không ngờ, ta đột nhiên chuyển mục tiêu công kích lên người hắn. Có lẽ hắn nghĩ, bản thân hắn đã mất sức chiến đấu, muốn thu thập hắn cũng phải đặt ở lúc cuối cùng, huống chi điểm sinh mạng hắn đang giảm liên tục, không cần ta ra tay cũng sẽ tự chết đi, cho nên ta hoàn toàn không cần phải tới hạ thủ hắn mới đúng. Nhưng hắn không biết, ta lại khăn khăn vì thế mà đến, ta chính là vì sợ hắn chết sớm. Bạch Khởi cũng không chút sợ hãi, bởi vì hắn biết, dù là chết trong chiến đấu, cũng không sao cả. Hơn nữa hắn không có cách tránh né, dù là có thể tránh, hắn cũng sẽ không né. Bởi vì muốn né tránh công kích của ta hiện tại, hắn tất phải tăng tốc độ lên cực hạn mới được, nhưng một khi tốc độ tăng mạnh, dưới sự vận động kịch liệt, máu sẽ phun tràn, điểm sinh mạng sẽ giảm nhanh hơn, dù là tránh được, trong vòng vài giây hắn cũng sẽ chết! Càng huống chi... Bạch Khởi đã thấy, Hạng Võ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng phóng về phía này 10 thanh phi đao, như 10 đạo tia chớp, bay vút về phía này! Cho nên, Bạch Khởi cũng không tránh, mà đột nhiên vận chân khí toàn thân, nâng quyền trái còn nguyên vẹn, một quyền đánh về phía ta! Không gian xung quanh nháy mắt mất đi ánh sáng, trở thành một mảnh hắc ám! Bát Hoang, lại là Bát Hoang!Một cái Bát Hoang quyền này, so với một quyền trước đó không yếu hơn bao nhiêu! Ánh mắt Bạch Khởi lạnh băng, tuy rằng đã có giác ngộ tử trận, nhưng không thể chết uất ức như vậy, ít nhất dù không thể giết tiểu tử này, cũng phải lưu lại cho hắn một chút kỷ niệm mới được, như vậy, Hạng Võ thu thập tiểu tử này cũng bớt chút việc! Về phần Tào Tháo... Bạch Khởi đối với hắn không còn ôm hy vọng gì, tiểu tử kia từ sau một chiêu vẫn chìm đắm trong tâm ma Hoàn mỹ chiêu kích phát ra, hoàn toàn không thể tự thoát ra được! Bản năng cảm giác được nguy hiểm, ta không chút nghi ngờ, một quyền này nếu như trúng phải, điểm sinh mạng ta không còn dư nhiều, tuyệt đối sẽ cạn đáy! Thời khắc mấu chốt, ta cắn răng một cái, hai tay phát sau mà đến trước, đặt lên cổ tay Bạch Khởi, Thái Cực phát huy tới cực điểm, mạnh mẽ đem quyền kình đánh về phía ta trượt sang một bên, đồng thời chân rơi xuống đất, bỗng nhiên xoay tròn, cả người Bạch Khởi bị ta dùng thủ pháp tứ lạng bạt thiên cân dẫn bay lên không! Đem Bạch Khởi dẫn dắt lên không trung xoay tròn một vòng, ta hét lớn một tiếng: "Đi!" Cả người Bạch Khởi giống như đạn pháo, bay vụt ra ngoài, vừa vặn đón nhận 10 thanh phi đao khổng lồ bay tới! Oanh!Quyền kình Bát Hoang bạo phát hoàn toàn, đem 10 thanh đại đao chấn thành bụi phấn! Còn Bạch Khởi, thân không còn chút chân khí, ngay cả phòng hộ cũng không thể, trong kình lực bạo loạn, theo chân mấy thanh phi đao, phấn thân toái cốt, bạch quang lóe sáng, đã xuất hiện trong khu tái sinh! Còn ta, cùng lúc đánh bay Bạch Khởi, tự thân cũng không dừng được, bay ngược ra sau 20m, té lăn trên mặt đất! Phun ra một ngụm máu lớn, ta giãy dụa đứng lên, phát hiện tay trái đã phế hoàn toàn, tay phải cũng đã thấy xương, thương thế càng thêm nặng. Còn điểm sinh mạng cũng chỉ còn 10, nội lực 500 điểm! Thấy Bạch Khởi chết dưới phi đao, Hạng Võ rõ ràng hơi ngẩn người, ánh đao biến mất, hiện ra thân hình, chỉ thấy xung quanh hắn, đang lơ lửng 10 thanh đại đao, mà dưới mỗi chuôi đao, đều có 1 tia chân khí dẫn dắt. "Còn ngẩn ra làm gì? Mau giết hắn!" Bạch Khởi ở khu tái sinh lạnh lùng quát, lúc này hắn đã hoàn hảo không chút tổn hại. "Hì hì... Dương Đào... chết..." Hạng Võ điều khiển 10 thanh phi đao, nhe răng cười đi về phía ta, hắn cả người đầy máu, lại phối hợp với sát khí trong mắt, khiến hắn như lệ quỷ nhân gian. Hạng Võ rất phẫn nộ, đã lấy 3 địch 1, lại rơi xuống nông nỗi 1 người chết, 1 người trọng thương, 1 người mất năng lực chiến đấu! Đối với Hạng Võ mà nói, tuyệt đối là một sỉ nhục! Hắn là do "Hoàng" tạo ra, ở một mức nào đó, có kiêu ngạo của "Hoàng"! Mà kiêu ngạo này, hiện tại bị ta bóp nát hoàn toàn, sao không khiến hắn cuồng nộ? Sắc mặt ta ngưng trọng nhìn Hạng Võ, tới lúc này, cản trở lớn nhất là vượt qua tên nhìn qua điên cuồng biến thái này, chỉ là... Con mắt trong trạng thái cuồng nộ ánh mắt vẫn gắt gao nhìn ta, từng bước đi tới, mỗi một bước, xung quanh hắn nhiều thêm 2 thanh phi đao, theo từng bước đi, số lượng phi đao cũng càng nhiều, rậm rạp một đám, cả người hắn đã bao vây trong mảnh phi đao! Thấy tình hình như vậy, ta không khỏi cười khổ, người đê tiện là vô địch, đê tiện tới nỗi như Hạng Võ, muốn không vô địch cũng khó. Ta là người chơi bình thường, làm sao đấu lại người chơi VIP đây chứ? Lúc này điểm sinh mạng không còn nhiều, nhưng lại duy trì tốc độ giảm xuống mỗi 2 giây 1 điểm, chỉ cần trúng 1 đao, ta cũng xong đời. Ta thua không sao, vấn đề là ta còn chưa kịp tiếp xúc trực tiếp với Hạng Võ và Tào Tháo, virut tự nhiên cũng không thể truyền lên người họ. Ta thua, không nói không thể tiêu diệt bọn họ, hơn 8000 vạn người trong thính phòng này, chỉ sợ sẽ phải chôn cùng. Từ lúc tới thế giới này đến này, ta chưa bao giờ đối mặt với tuyệt cảnh như vậy. 04-09-2010, 02:43 PM Cực Phẩm Chiến Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương