83: Tình Không
“Hương Vân, bây giờ có người của tập đoàn ngu nhạc tìm ta thương lượng, muội có muốn đi cùng không?” ta hỏi Thủy Hương Vân.
“Sẽ không quấy rầy đến huynh chứ?” Nói thì nói vậy, nhưng trong thanh âm Thủy Hương Vân cũng rất mừng rỡ.
Ta lắc đầu, nói: “Không có gì trọng yếu, đi thôi.”
Hai người hướng đến cửa ra học viện, Thủy Hương Vân vừa đi vừa nói: “Dương ca, bọn họ sao lại tìm huynh?”
Ta mỉm cười nói: “Ta trên TT viết một bộ tiểu thuyết, để một tập đoàn ngu nhạc xem trúng, định cải biên thành quang ảnh, bọn họ chính là vì việc này mới tới.”
Thủy Hương Vân trừng lớn mắt, tràn đầy vẻ ngạc nhiên: “Dương ca, huynh còn có thể viết tiểu thuyết sao? Có thể làm một tập đoàn ngu nhạc xem xét, nhất định là phải rất khá? Trước giờ sao không có nghe huynh nói?”
Ta sờ sờ mũi, trước mặt Thủy Hương Vân ta luôn muốn bảo trì hình tượng tốt nhất, tiểu thuyết này nghiêm khắc cũng không phải là mình làm ra, cho nên cũng chưa bao giờ nhắc tới trước mặt Thủy Hương Vân, lúc này Thủy Hương Vân hỏi tới, không thể làm gì khác hơn là nói: “Cái này lúc ta rãnh rỗi mà viết thôi.”
“Nga.” Thủy Hương Vân nửa tin nửa ngờ. Trong ấn tượng của nàng, ta vẫn một mực bận rộn. Lúc tại Thủy gia không phải cùng Thủy Thanh Hoa so đấu thì ngâm mình trong Cực đạo chiến võng, mà tới Ngũ Đạo học viện vài ngày, ban ngày thì đi học, ban đêm mọi người cơ bản đều luyện công, mà trong ý thức nàng thì ta là người điên cuồng luyện công, bằng không như thế nào tuổi còn trẻ mà có công lực cao như vậy?
Rất nhanh tới cửa học viện, ta từ xa đã thấy được người đang đợi.
Đó là một nam một nữ, nam nhân nhìn rất bình phàm, nhưng trong đôi mắt sáng, mang một khí chất tinh minh, nữ nhân rất xinh đẹp, mặc dù dung mạo không bằng Thủy Hương Vân, nhưng hơn một loại mị lực của phụ nữ thành thục, làm cho nàng giống như một đóa hoa hồng, thập phần quyến rũ.
Hai người nọ thấy ta cùng Thủy Hương Vân đi tới, nam sắc mặt bình tĩnh, nữ nhân thì lại lộ ra vẻ tươi cười.
“Tình Không tả?” Thủy Hương Vân hiển nhiên nhận biết nữ tử này, trong giọng đầy vẻ ngạc nhiên, “Là Thiên đình ngu nhạc các ngươi tìm Dương ca sao?”
Ta nghi hoặc nói: “Hương Vân, các người nhận biết nhau?”
Thủy Hương Vân gật đầu, nói: “Tình Không tả là bạn tốt của một, nàng làm trong Thiên đình ngu nhạc, Thủy gia chúng ta cũng có cổ phần.”
Ta cười khổ, nói: “Vậy bây giờ ta không phải là người làm công cho Thủy gia sao?”
“Hừ! Biết là tốt rồi!” Thủy Hương Vân chun mũi, có chút đắc ý nói: “Sau này huynh cần phải đối với ta tốt hơn nga!”
Nữ tử gọi Tình Không này nắm tay Thủy Hương Vân, cười nói: “Trách không được thời gian dài như vậy không liên lạc với ta, nguyên lai có bạn trai thì quên bạn tốt này rồi?”
“Làm gì có! Tình Không tả!” Thủy Hương Vân đỏ mặt, sẵng giọng.
So với Thủy Hương Vân, ta hết sức bình thường, mỉm cười nói: “Ta cũng gọi nàng là Tình Không tả đi, nơi này không phải chỗ nói chuyện, ta thấy chúng ta nên tìm một chỗ tốt hơn đi.”
Mấy người không có dị nghị, rất nhanh đã tới Đào Nhiên cư.
“Tình Không tả, tiểu thuyết của Dương ca bị tập đoàn các người xem trúng cải biên thành quang ảnh sao?” Thủy Hương Vân hỏi tình không, nàng vẫn không quá tin ta viết được tiểu thuyết.
“Đương nhiên rồi! Hắn không có nói với ngươi sao?” Tình Không kỳ quái liếc ta một cái, nói: “Cái tên Huy hoàng văn học võng ngươi hẳn có nghe nói chứ, ‘Tinh Thần Biến’ của hắn bây giờ chính là trọng điểm trong năm của Huy hoàng văn học võng đấy! Tính cả quang ảnh ‘Tinh Thần Biến’, qua một thời gian quảng cáo sẽ tràn ngập trên các phương tiện thông tin quảng bá, đến lúc đó bạn trai ngươi thân là tác giả không muốn nổi tiếng cũng khó.”
Nhìn Thủy Hương Vân bộ dáng giật mình không thôi lại có chút oán giận, ta biết nàng trách ta không nói cho nàng biết, vội đổi chủ đề nói: “Tình Không tả, ta xem chúng ta nên nói vào vấn đề chính đi.”
Tình Không liếc ta cười mà không cười, lập tức nghiêm sắc mặt, tản mát ra một cổ khí thế nữ nhân mạnh mẽ, nói như ra lệnh: “Điều mà Thiên đình ngu nhạc chúng ta muốn là, hy vọng có thể đem ‘Tinh thần biến’ cải biên thành một bộ quang ảnh dài 120 tập, đầu tư dự tính là mười ức. Về bản quyền cải biên, là trọng điểm thương lượng ngày hôm nay, bất quá, nếu đều là người mình, chúng ta cũng không ngại thành thật một chút, Thiên đình ngu nhạc chúng ta ra giá 500 vạn, không biết ý ngươi thế nào?”
Ta mỉm cười, nói: “Nếu Thiên đình ngu nhạc có cổ phần của Thủy gia, tặng cho các người cũng không có gì, bất quá Tình Không tả đã khách khí như vậy, ta cũng không khách khí nữa, 500 vạn thì 500 vạn.”
Tình Không gật đầu nói: “Như vây chúng ta có thể thiết lập hiệp nghị.”
Một lát sau, hiệp nghị điện tử hoàn thành, năm trăm vạn đã xong.
Tình Không mỉm cười nói: “Kỳ thật còn có một việc nữa, cũng là trọng điểm hôm nay...”
Ta trong lòng hơi mờ mịt, có chút dự cảm.
Quả nhiên, chỉ nghe Tình Không nói: “Nói vậy ngươi cũng đã nghe qua Hà Sanh Lượng đề cập qua chứ? Chúng ta hy vọng Dương Đào ngươi tới đảm nhiệm vai Tần Vũ, hy vọng ngươi có thể suy nghĩ một chút.”
Thủy Hương Vân lại trừng mắt, cho Dương ca lên quang ảnh? Không khỏi hỏi: “Tình Không tả, chị nói giỡn sao?”
Tình Không lắc đầu chánh sắc nói: “Ta không phải hay nói chơi, có thể ngươi còn không biết tiềm lực trên người bạn trai của ngươi, thiên tài vũ kỹ, ca sỹ nguyên sang, văn đàn tân nhân, còn có... rể nhà giàu có, mấy thân phận này lại tập trung trên cùng một người, trước giờ chưa từng có, nếu do ta đào tạo, bạn trai ngươi tuyệt đối có thể trở thành nhân vật nóng bỏng nhất giới giải trí Tân liên bang.”
“Tình Không tả!” Thủy Hương Vân có chút tức giận, không nói thân phận khác, nếu đem cái “rể nhà giàu” đem ra rao bán, thật sự làm cho trong lòng nàng không thoải mái.
Tình Không cười nhạt nói: “Ngươi không cần lo lắng, chuyệnDương Đào là bạn trai của Thủy gia tiểu thư, trên TT đã lan truyền rộng rãi rồi, nếu không phải Thủy lão gia tử phát ra mệnh lệnh, không cho phép ký giả tới Ngũ Đạo học viện quấy rầy các ngươi, sợ các người muốn rời ký túc xá cũng khó khắn đấy.”
Ta lúc này mới hiểu được, nói sao trên TT các bài viết náo nhiệt như vậy, như thế nào lại không thấy cẩu tử được, Thủy lão đầu dự tính hết mọi tình huống, quả nhiên là gừng càng già càng cay. Đồng thời trong lòng cũng khϊếp sợ lực ảnh hưởng của Thủy gia, trong ấn tượng, truyền thông là khó ngăn cản nhất, không nghĩ tới Thủy lão đầu chỉ nói một câu, thật sự là không ai dám tiến vào Ngũ Đạo học viện phỏng vấn chúng ta.
Chờ một chút! Tình Không vừa rồi nói là, không cho phép tới Ngũ Đạo học viện quấy rầy chúng ta, vậy chẳng phải....
Thần niệm dò xét bên ngoài, ta sắc mặt khổ sở không thôi.
“Dương ca? Làm sao vậy?” Thủy Hương Vân nhận thấy dị trạng của ta.
Ta cười khổ nói: “Đào nhiên cư bị ký giả vây chặt rồi.”
“A?” Thủy Hương Vân vội phóng xuất thần niệm dò xét, liền biết được tình hình bên ngoài Đào nhiên cư, chí ít có trăm tên ký giả bao vây lớp lớp Đào nhiên cư, còn chưa tính số ký giả vận Không phù thuật phiêu phù tầng tầng bên trên Đào nhiên cư.
Ta thấy Tình Không một bộ dạng không hề ngạc nhiên, trong lòng vừa động nói: “Tình huống như vậy, cô đã sớm đoán trước rồi sao?”
Tình Không mỉm cười nói: “Đúng vậy, nói chuyện hôm nay, ngươi cùng Thủy Hương Vân bí mật gặp Thiên đình ngu nhạc bàn chuyện gặp phải đại lượng thông tấn xã. Mà lúc này, Thiên đình ngu nhạc tuyên bố tin tức Ngũ Đạo học viện thần bí ca sỹ thiêm ước văn học đại tác ‘Tinh Thần Biến’ với Thiên đình, nói như vậy, chẳng những làm danh khí của ngươi tăng lên, hơn nữa cũng là làm nóng ‘Tinh thần biến’ trước khi xuất hiện, kế hoạch ‘Tinh Thần Biến’ của tập đoàn chúng ta tiến hành bước đầu tiên.”
84: Nụ hôn đầu
Ta xem Tình Không khuôn mặt tự tin, trong lòng không khỏi cảm thấy yếm ác.
Ta không thích bị người khác thao túng cuộc sống của mình, có lẽ nàng ta nghĩ có thể nổi danh là mộng tưởng của nhiều người, đương sự sẽ không cự tuyệt. Nhưng ta lại bất đồng, bằng không sẽ không cự tuyệt Hà Sanh Lượng chuyển lời mời ta làm nam chính. Mà Tình Không có lẽ muốn thông qua áp lực ngoại giới từng bước bức bách ta phải đi vào quỹ đạo do nàng tạo ra, lợi dụng lớn nhất khả năng trên người ta, tạo ra giá trị kinh tế lớn nhất.
Nhất là nàng cư nhiên muốn lợi dụng đời tư của bạn tốt đem đầu cơ, đã nói rất rõ thái độ đối với bằng hữu như thế nào. Cứ như vậy, làm cho ta càng ác cảm với nàng, vốn bởi nàng xinh đẹp thành thục bề ngoài mà sinh ra chút hảo cảm nhất thời biến mất tăm hơi.
Ta nhàn nhạt cười, giống như cười trào phúng, đứng lên. Tình Không ánh mắt lộ ra một tia ngạc nhiên cùng bất an. Ta giọng bình tĩnh nói: “Rất xin lỗi, ta thật không thích phương thức xử sự của Tình Không tiểu thư, chuyện quang ảnh cải biên cứ như vậy, chuyện ta làm nam chính không cần phải nói nữa. Hợp đồng chỉ là nói chuyện chuyển nhượng, cho nên, ta sau này sẽ không cùng quý tập đoàn có hoạt động tuyên truyền buôn bán gì, điểm ấy hy vọng Tình Không tiểu thư có thể lượng giải.” Sau đó quay đầu nói với Thủy Hương Vân: “Hương Vân, chúng ta đi.”
“Nhưng...” Thủy Hương Vân không nghĩ ta lại có phản ứng mãnh liệt như vậy, một bên là bạn trai, một bên là bằng hữu, làm cho nàng rất khó xử.
Ta lạnh lùng nhìn Tình Không nói: “Đối với loại bán đứng đời tư bằng hữu mà tranh thủ lợi ích kinh tế, ngay cả bằng hữu cũng tính kế, muội còn muốn làm bằng hữu với nàng ta sao? Nếu muội vì người như vậy mà nguyện ý ở lại chỗ này, vậy muội cứ tự nhiên đi.” Nói xong ta liền rời đi.
“Dương ca, đừng mà! Muội đi với huynh!” Thủy Hương Vân vội lên tiếng, sau đó áy náy nói với Tình Không: “Xin lỗi, Tình Không tả, ta với Dương ca đi trước, có cơ hội lần sau gặp lại.”
Tình Không sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.
Ta hừ lạnh một tiếng, thấy Hương Vân còn khách khí như thế với Tình Không có chút bất mãn, ra khỏi bao sương, Thủy Hương Vân vội vàng đuổi kịp.
“Tình Không tiểu thư...” người nọ cùng đi với Tình Không nhỏ giọng nói với Tình Không.
Tình Không ngồi bất động, sắc mặt tái nhợt chậm rãi khôi phục lại bình thường, lửa giận trong mắt rất nhanh bị đè nén xuống, khóe miệng lộ vẻ tươi cười, lẩm bẩm nói: “Dương Đào phải không... thật là người thú vị...”
“Dương ca, bên ngoài nhiều người như vậy, làm sao bây giờ?” Thủy Hương Vân gắt gao đi theo ta.
Lúc ra khỏi bao sương tâm tình ta đã khôi phục bình tĩnh, tại thời mình kẻ thấy lợi quên nghĩa cũng không hiếm gặp, biết rằng người như thế mà buồn bực thật không đáng, nắm tay Thủy Hương Vân, ta mỉm cười nói: “Chuyện này có đáng gì?”
Nói xong, ta và Thủy Hương Vân đi tới đại sảnh Đào nhiên cư, lập tức thấy quản sự Đào nhiên cư Thủy Trường Thanh, mà lúc này đại môn Đào nhiên cư đã đóng chặt.
Thủy Trường Thanh cung kính bước tới, nói: “Tiểu thư, có cần ta phái người hộ tống các vị trở về không?”
“Không cần phải phiền toái như vậy, ông mở cửa ra là được rồi.” Ta nói với Thủy Trường Thanh.
Thủy Trường Thanh biết quan hệ của ta và Thủy Hương Vân, huống hồ trước kia cao tầng Thủy gia đã có lời, đối với ta phải đặc biệt chiếu cố, cho nên không cần chần chừ, gọi người mở cửa.
Trong nháy mắt đại môn mở ra, ta nắm chặt tay Thủy Hương Vân, thân thể động nhẹ, để lại một đạo tàn ảnh, giống như tia chớp, mang theo Thủy Hương Vân thoát khỏi cửa , bay thẳng lên trời cao.
“Bọn họ ở chỗ này!”
Lập tức một lượng lớn ký giả phi thân đuổi theo chúng ta.
Tại niên đại này, có thể làm ký giả, hay làm cẩu tử ký giả (Dg: paparazzi chuyên quấy rối minh tinh), tất phải có bản lĩnh một thân khinh công thật tốt, trên phương diện phi hành đều là hảo thủ. Bất quá, dù bọn họ bay nhanh, nhưng với cỡ tu vi đó, có khả năng truy được kẻ tiếp cận thiên giai như ta? Trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Không tới một phút, ta mang theo Thủy Hương Vân bay tới cửa Ngũ Đạo học viện, thấy được cửa học viện cũng bị số đông ký giả mai phục.
Ta ha ha cười to một tiếng, chân khí bộc phát, đem đám ký giả cuồng vọng này văng sang một bên, trong đó không ít ký giả mỹ nữ, đẩy vào trong đám nam nhân, lập tức bị mấy tên sắc lang âm thầm ăn đậu hủ, sợ hãi cuống quýt kêu to. Mà ta cùng Thủy Hương Vân trong ánh mắt u oán của chúng ký giả lui sâu vào học viện.
Tới được học viện, ta đi bộ vào rừng, nói với Thủy Hương Vân: “Hương Vân, nàng có phải thấy ta rất quá phận hay không?”
Thủy Hương Vân trầm mặc một chút, sau đó lắc đầu, nói: “Không phải, là Tình Không tả quá phận thôi.”
Ta dừng bước, chăm chú nhìn Thủy Hương Vân, nói: “Hương Vân, nàng phải hiểu được, nàng bây giờ là người thân cận nhất của ta, ta không muốn thấy nàng bị thương tổn, nếu có kẻ muốn thương tổn nàng, ta nhất định sẽ thương tổn hắn trước, đưa hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!”
Đây là ở chung lâu như vậy tới nay, ta mới lần đầu nói ra những loại lời này, Thủy Hương Vân lẳng lặng nhìn ta, ánh mắt hết sức ôn nhu mà cảm động, nhẹ nhàng ôm lấy ta, đầu tựa lên vai, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn huynh, Dương ca.”
Ta ôm nàng, lắc đầu ôn nhu nói: “Trong chúng ta ai cũng không nên nói cám ơn, vĩnh viễn cũng cần.”
“Dương ca...” Thủy Hương Vân ngẩng đầu lên, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi run nhè nhẹ, nhìn thấy nàng rất khẩn trương.
Ta nhìn cánh môi hồng trong gang tất, nhịp tim không khỏi gia tốc, chậm rãi hướng tới, nhẹ nhàng đặt lên môi, mùi thơm ngát nhàn nhạt truyền sang.
Thủy Hương Vân mặt rất nhanh biến hồng như quả táo.
Hai người đều vừa ngốc vừa khẩn trương, gắt gao dán môi, không có động tác nào khác.
Cứ như vậy cả nửa phút, ta đầu óc linh hoạt chợt nhớ tới tràng cảnh xem trong TV, tựa hồ lúc đó nhân vật dùng đầu lưỡi quấn lấy nhau giống như chó liếʍ xương (Dg: Ặc, thằng này không biết lấy hình tượng khác à), hương vị rất ngọt ngào.
Ta lập tức học theo hình dáng, đôi môi vừa động, đầu lưỡi tuồn qua, mở đôi môi Thủy Hương Vân, hướng hàm răng nàng tiến công.
Thủy Hương Vân mạnh mẽ mở mắt, trong mắt đều là ngượng ngùng cùng ngạc nhiên, lại nhắm hai mắt lại, buông lõng hàm răng, mặc cho đầu lưỡi ta xâm nhập vào miệng nàng. Lưỡi ta đuổi theo lưỡi của Thủy Hương Vân, cuối cùng quấn quanh một chỗ.
Ta cảm thấy Tiểu Vũ hô hấp trở nên dồn dập, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô khe khẽ.
Từ từ, Thủy Hương Vân bắt đầu đáp lại, không mặc cho ta công thành chiếm đất nữa, bắt đầu tiến hành phản kích. Hai cái lưỡi tại miệng nàng tiến hành một cuộc thần giai đại chiến, đánh cho liệt hỏa phần thiên thiên băng địa liệt nước bọt đầy lưỡi.
Ta mặc dù vũ kỹ cao hơn Thủy Hương Vân nhưng các phương diện khác lại giống Thủy Hương Vân chỉ là trẻ sơ sinh, không tưởng Thủy Hương Vân trên hôn hít lại có kỹ năng trời cho cao hơn ta vô cùng, rất nhanh đem ta gϊếŧ tới bại lui lần lần đầu lưỡi tê dại.
, tay kia chen giữa ngực hai người, hướng tới chỗ ngọn đồi cao cao công tới, trong tay nắm lấy thứ mềm mại lại tràn ngập co dãn, làm cho ta không nhịn được miết hai cái. (những hai cái )
Chiêu này quả nhiên là chiến thuật hiệu quả, Thủy Hương Vân không nhọn được rên một tiếng, thân thể mềm nhũn, bám lấy người ta, ánh mắt nhìn ta trở nên lờ mờ như nước, đầu lưỡi lập tức bị ta thừa thắng truy kích, chuyển bại thành thắng.
Thấy trong mắt ta ra vẻ đắc ý, Thủy Hương Vân cáu lên liếc ta một cái.
85: Ám sát
Ta vừa muốn tiếp tục đấy nhanh động tác, đột nhiên trong lòng vừa động, ngừng lại, thu hồi cánh tay, nhìn Thủy Hương Vân mỉm cười nói: “Được rồi, bị người ta nhìn thấy thì không tốt.”
Thủy Hương Vân đỏ mặt, trừng ta một cái, ý nói ngươi được tiện nghi còn nói nữa.
Ta cười ha ha, kéo cánh tay thon của Thủy Hương Vân, nói: “Nàng về trước đi, ta còn chút việc, lát nữa sẽ tới tìm nàng.”
“Ân. Vậy huynh phải cẩn thận một chút, nếu đi ra ngoài, ngàn vạn lần không nên bị ký giả đuổi theo.” Mặc dù không rõ ta có chuyện gì không cho nàng theo cùng, nhưng Thủy Hương Vân cũng không phải người nhiều chuyện, chỉ là ôn nhu dặn dò một tiếng, dù không muốn cũng phải rời đi.
Nhìn thân ảnh Thủy Hương Vân đi xa, ta khóe miệng lộ một tia mỉm cười, xoay người hướng đi sâu vào trong rừng.
Đi được 2-3 phút, tới một nơi lạnh lẽo trống trải, phía trước không xa là bờ hồ, thần niệm dò xét cho biết, trong phương viên ngàn thước đã không có người nữa. Ta dừng bước, thản nhiên nói:
“Bằng hữu theo ta lâu như vậy, cũng nên hiện thân đi chứ?”
Không có tiếng trả lời. Khẽ thở dài một tiếng, ta lạnh lùng nói: “Xem ra còn muốn ta phải mời ngươi ra.”
Vung tay đánh ra một chưởng, gốc đại thụ cách bên phải mười thước không một tiếng động biến thành tê phấn rào rào rớt xuống. Một đạo thân ảnh từ trong lóe ra, rời cách ta 20 thước, là một nam nhân mặt lạnh như đao.
Cơ thể hắn cũng không to lớn, nhưng cơ bắp thập phần cường tráng, vừa nhìn liền biết cơ nhục không phải thứ luyện cho đẹp mắt, mà là cơ thể trải qua thiên chuy bách luyện kinh nghiệm ma luyện mới biết cơ nhục công kích có bao nhiêu kinh khủng này.
Ánh mắt hắn rất lạnh, tràn ngập sự miệt thị đối với tánh mạng, giống như ánh mắt độc xà nhìn ta chằm chằm, thân thể có chút khom xuống, chân hơi co, phảng phất như một đầu hung báo tùy thời bộc phát công kích.
Nam tử mặt đao phát ra tiếng cười như tiếng kim loại cọ xát thật chói tai: “Ngũ Đạo học viện đệ nhất cao thủ, quả nhiên danh bất hư truyền, lại có thể phát hiện ra ta, xem ra ta trước giờ quả thật xem thường ngươi.”
Xoát xoát xoát! Một thanh âm nho nhỏ truyền đến tai. Đao nam khóe mắt khẽ giật, nhìn lại nơi phát ra tiếng động, nhất thời biến sắc, chỉ thấy gốc đại thụ ta đánh trúng lúc nãy, bột phấn bên ngoài không ngừng rơi xuống, ngắn ngủi vài giây, từ một gốc đại thụ lớn biến thành chỉ bằng cánh tay. Mất đi khả năng chống đỡ đại thụ liền gãy ngang rơi xuống đất, nhưng không có một tiếng động lớn nào, mà thổi lên một đám bụi lớn, vừa rơi xuống, toàn bộ cành lá đại thụ đều biến thành bụi phấn!
Đao nam sắc mặt bắt đầu trở nên ngưng trọng.
Ta đối với chưởng này tương đối hài lòng, cái này ta từ “Lộc Đỉnh Ký” lấy linh cảm của “Hóa cốt miên chưởng”, dùng tính chất nhanh như chớp của thuộc tính điện trong nháy mắt đem năng lượng quán chú toàn bộ các đường gân mạch, từ bên trong lõi cây, đem tất cả chấn nát hết, hiện giờ nhìn lại, mặc dù còn không đạt tới mức không có tiếng động như ta tưởng tượng, nhưng hiệu quả cũng đã không tồi.
Cười nhàn nhạt, ta nói: “Nhìn bộ dáng của ngươi, hẳn là sát thủ rồi, có công phu liễm tức thuật thật độc đáo, ngay cả ta cũng xém chút nữa bị ngươi qua mặt. Nói đi, là ai phái ngươi tới giết ta?”
Đao nam hừ lạnh một tiếng, hai tay trái phải lấy ra một thanh đoản thứ, trên mặt phủ một tầng lục quang, còn có một rãnh máu, biết ngay là thứ khó chơi.
Độc? Ta khẽ nhíu mày, thân thể ta không sợ công kích thì đúng, nhưng có thể tránh độc hay không thì ta không biết.. Bất quá, cho dù là độc, cũng phải trầy da chảy máu mới có hiệu quả chứ...
Đao nam dưới chân điểm nhẹ, thân pháp cực nhanh, quả thật so với ta không kém, thậm chí còn nhanh hơn ta nửa phần. Điều nay làm ta sững sốt, người này thực lực đúng là Địa giai trung phẩm, sao mà tốc độ lại có thể so sánh với ta người đã sắp tiếp cận thiên giai?
Lúc ta thất thần, đao nam đã tiếp cận ta trong phạm vi một thước, thấy ta không có phản ứng, mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không do dự một giay, hai tay cùng xuất, hai đoản thứ cùng đâm vào cổ ta!
Đinh! Hai tiếng vang như tiếng kim chúc va chạm. Cổ của ta không chút tổn hao nào. Trong nháy mắt này, khóe miệng ta khẽ nhếch.
Đao nam lần đầu tiên thất sắc, một kích thất bại, lắc mình thối lui, đột nhiên cảm giác hai cổ năng lượng cường đại như điện truyền dọc theo kinh mạch cánh tay lan tràn ra, loại giằng xé nóng rực đau đớn đó làm cho kẻ tâm chí kiên định như hắn cũng nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, các đầu ngón tay trong nháy mắt biến thành màu đen, hơn nữa còn đang bốc cháy mãnh liệt, mà màu đen cùng ngọn lửa không ngừng giống như bão cát không ngừng xâm nhập vào bên trong.
Quyết định thật nhanh, đao nam kêu một tiếng đau đớn, chân khí chấn động, hai cánh tay đoạn liệt, chỉ để lại một đoạn ngắn ngủn.
Hai cánh tay cụt trong nháy mắt bị ngọn lửa cắn nuốt, hóa thành tro bụi. Đao nam cách xa 5-6 thước, trong lòng kinh hãi không cách nào dùng lời để nói, biết thực lực đối phương phỏng đoán hoàn toàn sai lầm, từ A cấp đã đạt tới S cấp, chuyện không thành, lập tức phải đào tẩu. Bất quá, ta nào sẽ để hắn rời đi?
Một đạo chân khí thuộc tính điện từ trong ngón tay b ắn ra, hóa thành một đạo thiểm điện, hướng sau lưng đao nam đánh tới.
Đao nam như có cảm giác, ngay lúc khẩn cấp thân thể nghiêng sang bên cạnh một chút, điện cầu lướt qua sát bên người, còn không kịp hô may mắn, thân thể liền thấy tê rần, hừ một tiếng liền từ không trung rơi xuống đất, nằm trên đất cả người chết lặng, co quắp không thôi.
Ta trong lòng cười thầm, ngươi cho rằng tránh thoát là được sao? Trước không nói trên người ngươi chắc chắn có đồ vật bằng kim loại, cho dù không có, vừa rồi trong nháy mắt lúc tiếp xúc ta đã đem nam châm rải lên người của ngươi, cho nên ngươi giống như đom đóm trong đêm đen, vô luận thế nào cũng không thể trốn thoát được.
Mà cánh tay đao nam, tất nhiên là trong nháy mắt lúc đoản thứ đánh trúng ta, liền tống vào hai cổ chân khí theo đoản thứ nghịch lưu mà lên, may là người này quyết đoán ngoan độc, trong nháy mắt ra tay đoạn tí, bằng không, chỉ sợ lúc này hắn đã bị đốt thành tro bụi rồi.
Một chiêu đánh bại cao thủ địa giai trung phẩm, làm cho mình có cảm giác thành tựu.
Chậm rãi bước tới trước mặt đồng chí sát thủ nọ, ngồi xổm lên người hắn, mỉm cười nói: “Nói đi, là kẻ nào phái ngươi tới?”
Đao nam từ kẽ răng hừ một tiếng, khóe miệng chảy ra tia máu đỏ sậm, ánh mắt dần tán lạc.
“Đáng chết! Như thế nào lại quên sát thủ thích nhất là dùng độc!” Ta trong lòng thầm hận, trên mặt lại tươi cười không đổi, nói:
“Ngươi không nói, ta cũng biết, là người của Lục gia mời ngươi tới giết ta chứ gì?”
Đao nam không có trả lời, nhưng ta lại chú ý được, trong nháy mắt nghe thấy ta nói những lời này, đao nam đồng tử đang phóng đại chợt co rút một chút...
Đáp án, hắn đã nói cho ta biết. Ta trên người hắn lục lọi vài cái, từ trong ngực lấy ra một khối lệnh bài kim loại màu đen, mặt trên có khắc đồ hình ba thanh kiếm.
“Kháo, còn không phải tổ chức sát thủ ‘Tam kiếm khách’ sao?”
Đứng lên, ta chỉ ra một cái, một ngọn lửa đỏ sậm xuất hiện trên ngón tay, trong nháy mắt nuốt trọng cơ thể đao nam, sau vài giây, trên mặt đất chỉ còn một mảnh tro tàn.
Lục gia, Lục Tử Khiêm, Lục Đỉnh....
Ta đem khối lệnh bài bỏ vào túi, khóe miệng hiện một tia cười lạnh.