Chương 1247
Cuôi cùng cái bình Tê Lam Thiên Câu này chỉ có 80 triệu tệ, Sở Vân Tỉ cũng hiệu ý, đứng lên cười với mọi người, nói: “Cảm ơn các vị tiền bối khiềm tốn!”
Hà Tự Khâm và Hà Tự Hành liếc nhìn Sở Vân Tỉ một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự chán ghét.
Tuy là bọn họ nhìn Sở Vân Tỉ không thuận mắt, nhưng lại không thê làm gì được, con của họ quả thực quá không có chí tiền thủ rồi, căn bản là không cùng đằng cấp với người tal Vài bộ sưu tập tiếp theo tắt cả đều là vô giá, nhưng Hà Khách Vũ không đấu giá cho bất kỳ bộ sưu tập nào trong sô đó.
Lúc này Lâm Vũ cũng chú ý tới, lần này Hà Khách Vũ rõ ràng đên vì bộ sưu tập then chốt trong đêm đấu giá này.
Sau khi tất cả các bộ sưu tập này đã được lấy đi, người quản gia cười nói: “Bộ sưu tập sẽ xuất hiện tiêp theo là bộ sưu tập mà mọi người mong chờ nhất, và nó cũng là bộ sưu tập quý giá nhất trong cuộc đầu giá của chúng tôi! Mọi người chắc đã nghe_ nói truyền thuyết về nó, vì vậy tôi sẽ.
không nói nhiêu, chúng ta hãy chuyển trực tiếp đến cuộc đấu giá!”
Vừa dứt lời, ông ta lập tức nháy mặt với người đàn ông áo đen đứng bên cạnh, người đàn ông áo đen gật đầu, kêu hai trợ thủ bước nhanh về phía hậu trường.
Nghe xong những lời này, tất cả mọi người lập tức hưng phân, bọn họ hạ giọng nói chuyện, trên mặt cực kỳ chờ mong.
Lâm Vũ nhất thời cũng hứng thú, nheo mắt nhìn quản gia mập, tự hỏi không biết thứ ông ta nói có lai lịch lớn, hay là ông ta đang ra vẻ huyền bí.
Xét cho cùng, không có gì lạ khi cố tình phóng đại tại các cuộc đầu giá nhằm nâng cao giá trị di tích văn hóa!
Khi những người đàn ông mặc áo đen rời đi không lâu, họ quay lại với một vật được phủ bằng vải đỏ, sau.
Ki bước lên đài đặt nỏ một cách cần thận.
“Mọi người nhìn xeml”
Quản gia mập nhêch miệng cười, sau đó vươn bàn tay về phía vải đỏ, sau đó vén lên, trên khay bên dưới đê lộ ra chiệc Thân Vương Đỉnh màu xanh xám cao chừng hai ba chục cm.
Lâm Vũ hơi giật mình, anh không ngờ cái gọi là bảo vật quý giá lại là Thân Vương Đỉnh hình dạng xâu xí như vậy.
Anh không thể nhìn thấy tia sáng _ xanh biêc nào, hơn nữa nhìn từ chât liệu của nó, nó dường như không được làm bằng đồng và nó hâu như không có nhiêu giá trị sưu tập.
Nhưng điều hoàn toàn khác với phản ứng của anh là mọi người bên dưới ngay lập tức trở nên phân khích, nghên cô nhìn lên sân khâu.
Mà Hà Khách Vũ sắc mặt vốn lạnh lùng cũng đột nhiên có tỉnh thần, hai mắt sáng rực nhìn lên sân khấu, hiển nhiên là rất có hứng thú.
Vẻ mặt hai người Hà Tự Khâm và Hà Tự Hành hưng phấn, nhìn nhau một cái, sau đó gật đâu.
“Thần Vương Đỉnh, đây chính là Thần Vương Đỉnh trong truyền thuyết sao?”
“Có vẻ là như vậy rồi!”
“Nhát định phải rồi, khẳng định không sai được!”
“Nghe nói Thành Cát Tư Hãn dựa vào đó mà khai khẩn, mở rộng lãnh thổ, còn Lý Tự Thành dựa vào đó để đoạt lấy ngai vàng, đây là sự thật sao?”
“Tôi cũng nghe nói qua, là thật đó, năm đó Lý Tự Thành làm hoàng đề không bai lâu liền mất Thần Vừơng Đỉnh này, cho nên mộng hoàng đề của ông ta liền tỉnh, về sau Thân Vương Đỉnh này rơi vào trong tay Hoàng Thái Cực, cho nên mới có Đại Thanh sau này!”