Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 97: Trần Phàm, tôi ở trong phòng ngủ chờ anh
Điền Thảo say, say đến hồ đồ, sau khi nói dứt lời, liền trực tiếp nhắm hai mắt lại. Trần Phàm không biết Điền Thảo luôn luôn lý trí vì sao lại xúc động như thế, nhớ tới trước đó Dai Fu từng nói chuyện với Điền Thảo trong xe, mơ hồ đoán được dụng ý của Điền Thảo. Nhận thấy được cô gái trong lòng đã say thật sự. Trần Phàm dùng một tay nâng nàng dậy, sau đó liếc mắt nhìn mấy người Tiêu Phong, nói: - Em gái của tôi uống rượu, tôi đưa nàng trở về trước. - Trần Phàm, cậu còn quay lại không? Ngu Huyền bị cô gái phong tao kia trêu chọc đến sắp sửa không chống đờ nổi, lúc này ngây người nghe lời nói của Trần Phàm, lập tức nhân cơ hội đứng lên. Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói: - Tôi sẽ không trở lại. đêm nay các cậu chơi cho vui vè. - Trần Phàm, chúng ta đều có thể hiểu được tâm tình của cậu. ân, thật lý giải, cho nên cậu không cần nhiều lời, muốn làm gì thì đi làm đi. Tiêu Phong đang chơi vui vẻ, thấy Trần Phàm phải đi cũng không ngăn trở, cũng mờ trừng hai mắt, quỳ biết hắn đang nghĩ tới ỷ niệm tà ác sì trong đầu. Trần Phàm không để ý đến Tiêu Phong, nhưng lại thâm ý liếc mắt nhìn Sở Qua: - Sở Qua, bồi tốt bọn họ. - Trần ca yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ. Từ sau khi đi vào quán bar, Trần Phàm cũng không phản ứng tới Sở Qua. điều này làm cho Sở Qua có chút buồn bực, lúc này thấy Trần Phàm chủ động nói chuyện với mình, vô cùng kích động thế cho nên cũng không cân thận cân nhắc ỷ tử của câu nói kia, tràn đầy vui mừng gật đầu đáp ứng. Vì thế, Trần Phàm hơi can mày, cuối cùng không nói gì nữa, nhưng lúc rời đi lại thâm ỷ liếc mắt nhìn nam nhân phía sau Sở Qua, dùng ánh mắt truyền đạt điều gì đó cho nam nhân kia. Nam nhân kia im lặng gật đầu. Mắt thấy nam nhân gật đầu. Trần Phàm không hề dừng lại, một tay ôm lấy Điền Thảo, trong biểu tình quái dị của mọi người trong quán rượu, lập tức rời đi thật nhanh. Trần Phàm phải đi, Dai Fu tự nhiên cũng sẽ không lưu lại, nàng theo sát phía sau Trần Phàm, lúc đi đường đôi mông vểnh Giống như rắn nước uốn éo, lắc tròng mắt người. đôi giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang giòn, không ngừng tập kích lên tâm thần mỗi một nam nhân trong quán rượu. Dù là ông chủ quán bar, Mã Hồng Quỳ trước đó không chịu lưu mặt mũi cho Sở Qua đều nhìn chằm chằm bóng lưng Dai Fu âm thầm chặc lưỡi. Sau khi rời đi quán bar, Trần Phàm lái xe của Dai Fu chạy tới một tiệm thuốc tây, mua thuốc trị liệu mẫn cảm vị cồn, mới lái xe quay về nhà. Cả quá trình, Dai Fu luôn luôn ngồi phía sau, tùy ý cho Điền Thảo gối đầu lên trên đùi mình, trầm mặc không nói. Lúc mười một giờ rưỡi. Trần Phàm lái xe tới cửa tiểu khu. Xuống xe, mở cửa. Trần Phàm có chút lúng túng nói: - Cô gái điên, thật có lỗi, đêm nay chỉ sợ không thể tiễn cô. Đêm nay tuy Dai Fu có uống vài ly rượu, nhưng trên gương mặt yêu mị vẫn có một tia đỏ ửng, phối hợp với ánh mắt gọi hồn của nàng. đủ làm cho bất cứ nam nhân nào cũng phải điên cuồng. Nghe được lời nói của Trần Phàm. Dai Fu cũng không có chút giận dỗi, ngược lại nàng còn cố ý nháy mắt, trong con ngươi màu lam lóe ra ánh sáng hứng thú: - Không sao, honey, tôi còn chưa say, có thể an toàn trở về. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn - Bất quá...Khi Trần Phàm vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm. Dai Fu lại chuyển giọng: - Ngày mai tôi muốn cùng các anh đến Hàng Châu. Ân, tôi thường xuyên nghe người ta nói, trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng, đến nay tôi còn chưa có dịp đi qua. - Đi Hàng Châu? Dai Fu làm Trần Phàm dở khóc dở cười, hắn tự nhiên hiểu được. Dai Fu muốn đi Hàng Châu tuyệt đối không phải vì du ngoạn cảnh sắc, còn về phần Dai Fu muốn đi làm gì. Trần Phàm không đoán được. Nhiều khi, Trần Phàm có thể cảm nhận được Dai Fu có tình yêu đối với hẳn, nhưng Ngay khi Trần Phàm vừa hoài nghi điểm này, thái độ Dai Fu sẽ lập tức phát sinh chuyển biến ba trăm sáu mươi độ. Tất cả chuyện này, làm cho Trần Phàm không thể nắm chắc được tâm tư của Dai Fu. - Phải, đi Hàng Châu. Dai Fu lộ ra tia mỉm cười giảo hoạt, hàm răng nhẹ cắn môi: - Mặt khác, tôi tin tưởng, vị hôn thê của anh cũng sẽ đi. ân. đây là lời của một bác sĩ tâm lý nhắc nhờ anh. Tô San cũng sẽ đi? Nghe được Dai Fu vừa nói như thế, Trần Phàm cũng ngây ngẩn cả người. Hành trình Hàng Châu ngày mai, là do Tiêu Phong chủ động tổ chức, cũng không gọi những người khác. Tô San căn bản không hay biết. Trong lòng tuy rằng thực nghi hoặc vì sao Dai Fu lại nói như vậy, nhưng nhìn thấy thần tình tự tin của Dai Fu, trong lòng hắn chợt bồn chồn. Bởi vì trong ký ức của hắn, Dai Fu rất ít nói ra những lời không nắm chắc. - Chuyện của ngày mai, ngày mai nói sau. Nhẹ lắc đầu. Trần Phàm cũng không tiếp tục miên man suy nghĩ, lên xe dùng một tay nâng Điền Thảo lên. Dai Fu cũng không ngăn cản Trần Phàm, mà mười phần phối hợp bước xuống xe. Mắt thấy Trần Phàm ôm Điền Thảo xuống xe. Dai Fu lắc lư bàn tọa khêu gợi, lên xe, ngồi vào vị trí tay lái, sau đó nhìn Trần Phàm làm ra động tác hôn gió: - Honey, ngày mai gặp lại. Dứt lời. Dai Fu đột nhiên đạp mạnh chân ga, chiếc Benz đầy tính năng nhất thời giống như con ngựa hoang thoát cương, trực tiếp xông ra ngoài, lẫn vào trong dòng xe cộ. Nhìn chiếc xe biến mất. Trần Phàm một tay ôm Điền Thảo vào ngực, xoay người đi vào tiêu khu. ở trên đường phố, Dai Fu thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy bóng lưng Trần Phàm rời đi, bên tai hồi tường lại câu nói của Điền Thảo trong quán bar, nàng dùng một loại giọng nói quỷ dị nói: - Mẹ nó, quyết tâm của cô cùng trí tuệ của cô khiến cho tôi phải giật mình, bất quá...hết thảy đều là phí công thôi, đời này cô nhất định sẽ say sưa mãi mãi. Dai Fu khẽ lẩm bầm. Trần Phàm tự nhiên nghe không được. Bởi vì thời gian đã khuya, trong tiểu khu cơ hồ không thấy bóng người, hắn ôm Điền Thảo, lại không có chút nào khó khăn, ngược lại đối với hắn mà nói. Điền Thảo từ nhỏ không đủ dinh dưỡng, nên thân thể có vẻ quá nhẹ. Chẳng lẽ nha đầu kia còn chưa Ngủ? Biết rõ mỗi ngày dì Điền đều cũng đúng giờ đi ngủ. Trần Phàm nhìn thấy nhà của mình vẫn lóe ánh đèn, theo bản năng cho rằng Tô San chưa ngủ. Nhẹ lắc đầu, Trần Phàm bước nhanh hơn, mấy phút sau đã đi tới cửa nhà. Đúng như Trần Phàm đã nghĩ. Tô San vẫn chưa đi ngủ, nhưng làm cho Trần Phàm thật không ngờ chính là dì Điền bình thường vẫn có thói quen ngủ sớm cũng vẫn chưa ngũ, mà là đang ngồi trên ghế sô pha bồi Tô San trò chuyện. Lúc này trên mặt Tô San đã không còn thấy nửa điểm buồn bực, có chỉ là hưng phấn, vẻ mặt thần thái phi dương, tựa hồ đêm nay nàng cùng dì Điền tán gẫu thập phần vui vé, hưng phấn vô cùng, khuôn mặt mê người của nàng cũng hơi có chút đõ lên, mang theo một tia ngượng ngùng, trong con ngươi lại toát ra một tia chờ mong. Ngay khi Tô San cùng dì Điền tán gẫu đến cao hứng, tiếng mở cửa vang lên, hai người cơ hồ không hẹn mà cùng dừng cuộc nói chuyện phiếm. Tô San trừng to mắt, vẻ mặt hưng phấn nhìn chằm chằm cửa, mà dì Điền lại đứng lên chuẩn bị đi lấy đôi dép cho Trần Phàm. Ngay sau đó, Trần Phàm một tay ôm Điền Thảo, một tay cầm chìa khóa xuất hiện Ngay cửa. Ngạc nhiên nhìn thấy trong tay Trần Phàm đang ôm một cô gái, con ngươi Tô San đột nhiên phóng lớn, vẻ hưng phấn trên mặt nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, thân mình không thể khống chế run rẩy lên. Mà dì Điền đầu tiên cũng ngẩn ra, theo sau sắc mặt đại biến: - Tiểu Thảo. Tiếng kinh hô từ trong miệng dì Điền truyền ra, dì Điền giống như tức giận, trực tiếp lao tới phía Trần Phàm. - Trần thiếu, tiểu Thảo...làm sao vậy? Vừa chạy tới trước người Trần Phàm, sắc mặt dì Điền tái nhợt, cả người run rẩy hỏi. Nhìn thấy biểu tình khẩn trương của dì Điền. Trần Phàm hiểu được đối với dì Điền mà nói. Điền Thảo chính là tính mạng của dì, nếu Điền Thảo có gì không hay xảy ra. Trần Phàm dám cam đoan, dì Điền tuyệt đối sẽ không sống một mình trên đời này. Theo ý nào đó mà nói. Điền Thảo là vướng bận duy nhất trên đời này của bà. - Dì Điền, dì không cần khẩn trương. Tiểu Thảo chỉ là bị mẫn cảm cồn mà thôi, tôi đã cho nàng uống thuốc, chấm đõ trên người rất nhanh sẽ biến mất. Trần Phàm xin lỗi nói. Mẫn cảm cồn? Ngạc nhiên nghe được lời nói của Trần Phàm, dì Điền chợt nhẹ nhàng thở ra, sau đó lông mày nhíu chặt lại, nghiêm túc tới cực điểm: - Tiểu Thảo từ nhỏ mẫn cảm với cồn, cho tới bây giờ đều không uống rượu, hôm nay sao lại bị mẫn cảm cồn? - Là như vậy, hôm nay tiểu Thảo đến trường tìm tôi có việc, sau đó bạn học tôi gọi tôi ra ngoài chơi, tiểu Thảo cũng cùng đi. Trần Phàm nói xong, lại giải thích: - Thật có lỗi, dì Điền, tôi không biết tiểu Thảo bị mẫn cảm cồn, cho nên không ngăn cản nàng uống rượu. - Không có việc gì, chuyện này cũng không trách cậu, ngược lại tôi còn phải cảm ơn cậu. Dì Điền lắc lắc đầu, tuy rằng ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại nghi hoặc tới cực điểm: con gái của mình lực khống chế luôn siêu cường, căn bản không có khả năng đi loại địa phương như quán bar. Đêm nay Chẳng những đã đi, còn uống đến say mèm? Trong lòng tuy rằng cực kỳ nghi hoặc, nhưng dì Điền lại không nói ra, mà cùng Trần Phàm dìu Điền Thảo đến bên cạnh sô pha. Trên sô pha, Tô San vốn bởi vì Trần Phàm mang về một cô gái mà thập phần căm tức, bất quá sau đó liền nhìn ra. Trần Phàm mang cô gái về chính là con gái của dì Điền, vì thế tức giận biến mất hơn phân nửa, bất quá lại tò mò, Trần Phàm làm sao lại quen biết Điền Thảo. Dù sao Ngay cả nàng còn chưa gặp qua Điền Thảo. Tuy rằng trong lòng tò mò điểm này, nhưng Tô San cũng không lập tức hỏi Trần Phàm, mà lo lắng nói: - Dì Điền, xem ra tiểu Thảo muội bị mẫn cảm cồn thật nghiêm trọng, có cần đưa tới bệnh viện hay không? - Cảm ơn tiểu thư quan tâm, con gái tôi không có việc sì, thể chất nó vốn mẫn cảm như thế, nếu Trần thiếu đã cho nó uống thuốc, hẳn rất nhanh sẽ khỏe, không cần đến bệnh viện. Dì Điền nói xong, sữa sang lại mái tóc rối trên trán Điền Thảo, sau đó nghĩ nghĩ nói: - Trần thiếu, cậu giúp tôi đưa tiểu Thảo lên lầu. đêm nay tiểu thư có chuyện muốn nói với cậu. Ân? Ngạc nhiên nghe được lời của dì Điền. Trần Phàm không khỏi quay đầu nhìn về phía Tô San. Đêm nay Tô San chi mặc một bộ áo ngủ bằng tơ, áo ngủ hơi mỏng manh, mơ hồ có thể nhìn thấy được phong cảnh bên trong, nhất là nàng không mặc nội y, hai viên đò Hồng trước ngực nổi bật rõ ràng mười phần. Đôi đùi trơn tuột dưới áo ngủ, dưới ánh đèn, trắng nuột đập vào mắt người, mang theo hấp dẫn trí mạng. Nhận thấy được ánh mắt mê hoặc của Trần Phàm, vẻ mặt Tô San kiều mỵ đỏ bừng, xấu hổ nói: - Trần Phàm, anh đưa tiểu Thảo muội lên phòng khách đi, tôi ở trong phòng Ngủ chờ anh... Tôi ở trong phòng ngủ chờ anh... Nói xong lời cuối CÙNG, thanh âm của Tô San đã nhỏ tới mức không nghe được, bộ dáng kiều diễm ướt át, cho dù đứa ngốc cũng có thể nghe ra có ý tứ gì. Nhìn Tô San chi mặc áo ngủ bằng tơ, nghe hương thơm đặc hữu của thiếu nữ trên người nàng, bên tai quanh quẩn lời nũng nịu của nàng, trong lòng Trần Phàm không khỏi rung động: hay là nha đầu đang muốn cùng mình làm cái kia sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương