Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 100: Băm thành thịt vụn cho chó ăn?
Đêm đã khuya, một vầng trăng lạnh treo trên bầu trời đen nhánh, ánh sáng dịu dàng rơi trên phố lớn ngõ nhỏ, giống như bao phủ thêm cho tòa thành thị phồn hoa một lớp áo màu bạc, nơi nơi đều là một mành màu bạc chói sáng. Trong một tòa biệt thự phong cách Châu Âu vùng ngoại thành Đông Hải. Sở Qua bọc một khăn tắm màu trắng, ngậm một điếu thuốc lá, ngồi trên ghế sô pha. Bởi vì không mỡ đèn, ánh sáng trong phòng khách rất yếu, ngọn lửa điếu thuốc thật rõ ràng, ẩn chiếu khuôn mặt tràn ngập vẻ ngang ngược của Sở Qua, làm cho người ta mơ hồ nhìn thấy được gương mặt hắn lúc này, nét mặt hưng phấn. Đột nhiên, tiếng bước chân rất nhỏ vang lên Ngay cửa đại sành biệt thự, tiếng bước chân từ xa đến gần, một bóng đen giống như u linh mơ hồ đi tới trước mặt Sở Qua, cúi đầu nói: - Sở thiếu. Thanh âm thình lình cất lên làm cho Sở Qua vốn đang trong sự hưng phấn vì có thể kết giao với Trần Phàm chọt nhíu mày: - Có chuyện aì sao? - Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của mẹ nuôi cậu, trong điện thoại bà nói cho tôi biết, gần đây thật không yên ổn, muốn cậu bình thường nên ít ra ngoài. Nam nhân lặng lặng đứng nơi đó, hơi thở mỏna manh, nếu không cân thận lắng nghe, căn bàn không thể nghe được, hơn nữa một thân trang phục của hắn màu đen, cà người giống như sát nhập vào trong bóng đêm, có chút quỷ dị. Sở Qua không phải là một người thích yên lặng, trên người của hắn có sự bữa bãi cùng tinh thần phấn chấn đặc hữu của tuổi trẻ, lúc này nghe được nam nhân vừa nói như thế, không cho là đúng cười cười: - Có Nhất Đao ca bảo hộ tôi, người nào dám tìm tôi xui xẻo? Nam nhân nhíu mày, hắn thật ra rất rõ ràng, mẹ nuôi của Sở Qua là Hoàng Phủ Hồng Trúc làm việc luôn luôn lo xa nghĩ rộng, nếu nói gần đây không yên ổn, như vậy tự nhiên xảy ra đại sự, vì thế hắn thoáng do dự, vẫn nhắc nhở: - Sở thiếu... - Tốt lắm. Nhất Đao ca, tôi sẽ nghe lời mẹ nuôi, không có việc aì sẽ không chạy loạn. Sở Qua dụi tắt tàn thuốc, khoát tay nói. - Sở thiếu, cậu không đi Hàng Châu sao? Nam nhân cũng rất rõ ràng, lúc nãy ở trong quán bar BBS, Sở Qua cùng Tiêu Phong đã nói sẽ cùng Trần Phàm đi Hàng Châu. Điều này làm cho hắn có chút lo lắng, hắn quá hiểu rõ về Sở Qua, biết rõ Sở Qua là người khư khư cố chấp, dù là người được xưng độc xà như Hoàng Phủ Hồng Trúc đều không có biện pháp với Sở Qua, lúc này tuy rằng Sở Qua mặt ngoài đáp ứng, nhưng nội tâm nghĩ như thế nào, hắn cũng không nắm chắc. Sở Qua lắc lắc đầu: - Mẹ nuôi đã nói gần đây không yên ổn, nhất định sẽ gặp nguy hiểm, tôi tự nhiên phải nghe lời của bà. Tuy rằng cảm thấy được tính cách Sở Qua đột nhiên thay đổi có chút quỷ dị, nhưng nam nhân cũng khôngnói gì nữa, mà là trầm mặc khôngnói. - Đi, giúp tôi mở đèn. Sở Qua cười nói: - Đêm nay tâm tình của tôi thật tốt, theo cùng tôi uống vài ly. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Nam nhân gật gật đầu, trực tiếp xoay người, giúp Sở Qua đi mỡ đèn lớn trong phòng khách, mà Sở Qua trong lúc rót rượu, đem một viên thuốc ném vào trong một ly, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta líu lưỡi. Không phát hiện được sự mờ ám của Sở Qua, nam nhân vừa mỡ đèn lên, lập tức I hướng sô pha đi tới. Dưới ánh đèn, hình thể nam nhân thoạt nhìn cũng không khôi ngô, ngược lại thân thể hắn có chút thấp bé, dáng người cũng hơi có vẻ phong phanh, bất quá đôi chân cực kỳ tráng kiện, cùng thân hình phong phanh hoàn toàn ngược lại, nhìn qua rất không nhịp nhàng. Nói chunạ, người có đôi chân tráng kiện, sức bật đều rất mạnh, thanh niên hiển nhiên thuộc về loại người như thế. Nhưng...điều mà thanh niên hấp dẫn người ta nhất chính là cánh tay trái của hắn. Chính xác ra, hắn không có cánh tay trái. Đúng vậy, cánh tay trái của hắn tựa hồ bị vũ khí sắc bén nào đó trực tiếp cất đoạn, ống tay áo trống rỗng. Dù thanh niên chỉ có một cánh tay, nhưng Sở Qua rất rõ ràng, ở cả Đông Hải thậm chí phân nửa thế giới ngầm phía nam, người có thể tiếp được một đao của thanh niên có thể đếm được trên đầu ngón tay Độc Nhất Đao. Từng, trong vòng một đêm, sát thần dùng khoái đao thu gặt một trăm lẻ tám mạng người. - Nhất Đao ca, đêm nay có thể kết giao Trần ca, không thể bõ qua công lao của anh, tôi mời anh một ly. Sở Qua bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng lay động một chút, sau đó đưa tới trước người Độc Nhất Đao. - Phanh. Thanh âm ly rượu va chạm vang lên trong đại sành, mắt thấy Độc Nhất Đao đổ hết ly rượu vào trong bụng, trong lòng Sở Qua âm thầm hưng phấn, gương mặt lại không I hề phát sinh biến hóa, mà một hơi uống cạn ly rượu. Theo sau, hai người lại liên tục uống hết ba ly, chờ khi Sở Qua tiếp tục rót rượu cho Độc Nhất Qua lần thứ năm. Độc Nhất Đao đột nhiên cảm thấy đầu mình choáng váng, tầm mắt cũng trở nên bắt đầu mơ hồ, trước mắt xuất hiện nhiều hình ảnh của Sở Qua. Làm như đã nhận ra vẻ biến hóa của Độc Nhất Đao, Sở Qua buông chai rượu cực nhanh, thả người nhảy lên, lui nhanh về phía sau. Cùng lúc đó, Độc Nhất Đao tựa hồ ý thức được điều gì, theo bàn năng thò tay tới gần Sở Qua, lại cảm thấy cà người mềm nhũn, không còn chút khí lực, căn bàn không thể động đậy. - Nhất Đao ca, xin lỗi, hành trình Hàng Châu tôi nhất định phải đi. Sở Qua nguyên bàn lo lắng Độc Nhất Đao hiểu rõ mưu kế của mình, vì hoàn thành mệnh lệnh của mẹ nuôi, sẽ không tiếc hết thày trà giá đánh hắn ngất xiu, lúc này thấy Độc Nhất Đao hoàn toàn mất đi năng lực hành động, không khói nhẹ nhàng thở ra. - Sờ...Sờ thiếu, mẹ nuôi của cậu nói Thanh bang đối với địa bàn của Hồng Trúc bang rình rập đã lâu, lần này Thanh bang nội ứng ngoại hợp, tình huống thật không lạc quan, mà Hàng Châu lại là một trong những cứ điểm chủ yếu của Thanh bang, cậu đi Hàng Châu chăng khác nào đưa dê vào miệng cọp, xin Sở thiếu hãy nghĩ lại. vẻ mặt Độc Nhất Đao lo lắng nói, hắn biết rõ, với tình hình trước mắt, nếu Sở Qua bị người của Thanh bana bất đi, trở thành con tin, vậy đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc hay Hồng Trúc bana mà nói, đều là một sự đà kích thật lớn. Sở Qua không cho là đúng lắc đầu nói: - Nhất Đao ca, ngày mai nữ nhân gọi là Dai Fu cũng sẽ đi, thân phận của nàng anh cũng biết, bên người không thiếu bảo tiêu, mặt khác...anh cũng nói, Trần ca sâu không lường được, cho nên an toàn của tôi anh không cần phải lo lắng. Anh Ngủ một giấc đi, hai ngày sau tôi sẽ trở lại. Nhìn ra tín niệm nhất quyết của Sở Qua, sắc mặt Độc Nhất Đao trở nên cực kỳ khó coi, còn muốn nói điều gì, kết quà dược tính hoàn toàn phát tác, lập tức hôn mê bất tỉnh. Trước đó không lâu, từ sau khi giá nhà ờ Hàng Châu vượt qua Yên Kinh cùng Đông Hải trở thành đứng đầu đại lục, Hàng Châu hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của nhân dân cả nước. Mà cũng giống như rất nhiều đại đô thị, Hàng Châu cũng có khu nhà giàu thuộc về mình. Cứu Khê Mân Côi Viên là một khu nhà giàu nổi tiếng của Hàng Châu. Cứu Khê Mân Côi Viên bằng vào phong cách kiến trúc độc đáo cùng hoàn cành tao nhã, vừa ờ giới bất động sàn cạnh tranh kịch liệt của Hàng Châu mỡ ra một con đường máu. đã trở thành nơi tụ tập cho những người giàu có đứng hàng đầu. ở dưới tình hình này, người có thể mua được biệt thự tại Cứu Khê Mân Côi viên, không giày cũng quý. Ban đêm, khu nhà giàu tại Cứu Khê Mân Côi viên yên lặng một mành, trong khu nhà giàu, phần lớn các biệt thự tối đen, cũng không có người ờ, mà cũng có vài biệt thự còn lóe ánh đèn. Biệt thự số 18 là một trong số đó. Trong một gian phòng ngủ chính trong biệt thự số 18, một nam nhân đầu trọc nằm trên giường lớn mềm mại, nằm xoãi chân, nhắm mất lại, vẻ mặt biểu tình thoải mái, thậm chí còn không tự chủ được phát ra tiếng thở dốc. So sánh với nam nhân đầu trọc mà nói, hình xăm rất sống động trên bụng càng thêm chói mắt - ở trên bụng hắn xăm lên hình vẽ của một nữ nhân trần truồna, xuất thân từ tay một vị đại sư nổi tiếng của quốc nội, hao phí hết bốn mươi tám giờ mới hoàn thành. Trước thân nam nhân đầu trọc, một nữ nhân toàn thân trần như nhộng, làn da trắng nõn. đường cong hoàn mỹ, gương mặt tinh xào đang nửa quỳ trên giường, dùng chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn thành thạo phục vụ cho aã đầu trọc, miệng nhỏ nhắn mấp máy đồng thời còn thưởng thưởng sẽ phối hợp phát ra tiếng rên rỉ, mỗi một lần lên tiếng, cũng làm cho cây thương giữa háng tên đầu trọc càng cứng lên. Bỗng nhiên... Khi nữ nhân dùng một lần đút sâu khiến cho tên đầu trọc khoái cảm không gì sánh kịp, hắn mạnh mẽ ngồi dậy, thô lỗ đem nữ nhân đè lên giường, đem đôi chân thon dài của trắng nõn của nữ nhân gác lên vai... Tiếng rên ri, tiếng thở dốc, tiếng va chạm... Ba loại thanh âm hỗn hợp cùng một chỗ, làm cho trong phòng chất đầy khí tức ướt át. Không biết qua bao lâu, nam nhân phát ra tiếng sầm trầm thấp, càng nhanh thêm tần suất, nữ nhân cực kỳ phối hợp ôm lấy vòng eo thô dày của nam nhân, dùng sức vặn vẹo. - Ông. Ngay khi hai người sắp sửa đạt tới đinh khoái hoạt thì điện thoại di động nơi đầu giường chọt chấn động lên. Thanh âm thình lình cất lên làm cho động tác của nam nhân thoáng dừng một chút, sau đó hắn cũng không lập tức tiếp điện thoại mà lại gia tốc hoàn thành khâu cuối cùng. Vài giây sau, trong tiếng rên dài của nữ nhân, nam nhân phát ra tiếng rên trầm thấp, động tác dừng lại. - Đi lấy thuốc lá cùng di động cho tôi. Không hưởng thụ sự yên lặng sau khi bão táp đi qua, chờ đợi nữ nhân đứng dậy lau vết dính trên người, tên đầu trọc mỡ miệng, giọng nói cực kỳ bực bội, hiến nhiên không có một người nào, không có một nam nhân nào không bực mình khi làm sự tình này lại bị quấy rầy. Tuy rằng trong lòng nữ nhân hơi có chút bất mãn, nhưng nghĩ tới thân phận của tên đầu trọc, đành phải nỡ nụ cười kiều mỵ mê chết người không đền mạng, vểnh lên bờ mông tròn trịa đi tới bên giường. Nhìn độ cong bờ mông của nữ nhân, khóe miệng tên đầu trọc lộ ra một tia cười đắc ý. Vưu vật này là đoạn thời gian trước hắn phát hiện trong một đoàn làm phim, lúc ấy thân phận nữ nhân này là một ngôi sao tuyến hai. đang tham gia một bộ phim truyền hình. Lúc ấy, nữ nhân này diễn một vai lẳng lơ phong vận, vẻ mỵ thái trên người hấp dẫn tên đầu trọc thật sâu, thế cho nên không đợi nữ nhân quay phim xong, hắn liền cực kỳ bá đạo tìm người đầu tư bộ phim, mang đi nàng ta. Bá đạo, không nói lý lẽ. Đây là tác phong trước sau như một của hắn, cũng cực kỳ phù hợp với tên của hắn - Triệu Thiên Bá. Cung kính đưa điện thoại di động cho Triệu Thiên Bá lấy thúna úp voi trong hắc đạo Hàng Châu, nữ nhân giống như một con mèo con nhu thuận nằm trong lòng Triệu Thiên Bá, nũng nịu nói: - Triệu gia, người ta muốn quay phim. - Muốn đóng phim sao, không thành vấn đề, chờ khi cô hầu hạ thật tốt cho Triệu gia, Triệu gia tự nhiên sẽ giúp cô an bài hết thảy. Triệu Thiên Bá tùy ý ứng phó, sau đó bấm lại số điện thoại chưa kịp tiếp nhận vừa rồi. Tuy rằng trong lòng nữ nhân khẩn cấp muốn biết Triệu Thiên Bá làm sao an bài cho nàng, nhưng thấy Triệu Thiên Bá gọi điện thoại, biết điều cũng không quấy rầy, mà ờ một bên lặng lặng chờ đợi. - Tiểu Hoành, cậu gọi điện cho anh có việc sao? Điện thoại vừa chuyển, Triệu Thiên Bá vừa xoa tiểu bạch thó cao ngất của nữ nhân, vừa hỏi. Đầu bên kia điện thoại, Triệu Hoành mùi rượu đầy người, dụi tắt thuốc lá, buồn bực nói: - Ca, có một động loại Chẳng những theo tôi giành nữ nhân, còn muốn đánh chủ ý với Lý Dĩnh tỷ. - Cái gì? Triệu Thiên Bá bật người ngồi dậy, vẻ mặt sát khí nói: - Là ai? Rốt cục là tên Vương bát nào to san như vậy, giành nữ nhân với cậu không nói, lại dám đánh chủ ý với Lý Tiểu thư? - Ca, động loại kia kêu là Trần Phàm, là sinh viên trong trường học của tôi. Đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt Triệu Hoành đầy hận ý nói. Nguyên bàn, Triệu Hoành bởi vì quan hệ thần bí giữa Trần Phàm và Tô San, đã rất không thích Trần Phàm. Lý Dĩnh sinh ra tò mò đối với Trần Phàm, càng làm Triệu Hoành khó chịu tới cực điểm. Mà thời gian buổi tối, Trần Phàm lại biểu diễn điệu vũ, hoàn toàn đà kích lòng kiêu ngạo trong vũ kỹ của Triệu Hoành, đem lòng kiêu ngạo kia giẫm đạp dập nát. Đả kích trí mạng, làm cho Triệu Hoành mất đi lý trí, thế cho nên gọi điện cho Lý Dĩnh, cố gắng tra ra thân phận Trần Phàm. Kết quà lúc ấy Lý Dĩnh im lặng không nói chuyện, cũng không nói cho hắn biết người biểu diễn cuối cùng là Trần Phàm, cũng không nói quan hệ giữa Trần Phàm và Tô San. Bất quá...Triệu Hoành cũng không buông tha việc điều tra, mà sau khi nói chuyện điện thoại, lại gọi điện cho một cô gái làm việc cho Lý Dĩnh. Người đàn bà kia từng có quan hệ xác thịt với hắn, hơn nữa luôn luôn thầm mến hắn. Tô San xày ra sai lầm trong buổi biểu diễn, chính là Triệu Hoành ra chủ ý, người đàn bà kia một tay an bài. Trùng hợp chính là người đàn bà kia cũng đúng lúc nhìn thấy Trần Phàm một mình đi vào gian phòng thay đồ tận cùng bên trong, sau đó lại mặc trang phục diễn xuất đi ra, vì thế khi Triệu Hoành vừa hỏi cô ta liền nói cho Triệu Hoành. Sau khi biết được người biểu diễn là Trần Phàm. Triệu Hoành hoàn toàn nổ bạo, trực tiếp động sát ý. Theo hắn xem ra, Trần Phàm chỉ có chết mới có thể để cho hắn tiết giận. - Sinh viên? Triệu Thiên Bá ngây ra: - Rôt cục là sao? - Ca, anh không biết. động loại kia có bộ dạng rất giống Tiết thiếu. Lần đầu tiên khi Lý tỷ nhìn thấy hắn liền cảm xúc không đúng, làm cho động loại kia nhận ra điều gì, kết quà sau đó hắn triển khai thế công hung mãnh đối với Lý tỷ. Triệu Hoành thêm mắm thêm muối, nói: - Ca, anh cũng biết, Lý tỷ ngoài mạnh trong yếu, hơn nữa ờ phương diện cảm tình nàng vẫn đối với Tiết thiếu nhớ mãi không quên, hiện giờ xuất hiện một nam nhân có gương mặt giống Tiết thiếu đối với nàng triển khai thế công, ý vị này như thế nào đã biết, hơn nữa động loại kia nghe nói còn là chúa phong lưu, chơi đùa nữ nhân không ít hơn ngàn, lần này đánh chủ ý với Lý tỷ, rõ ràng là muốn chơi Lý tỷ a. - Con mẹ nó, hắn là muốn chết. Nữ nhân của Tiết thiếu, hắn có thể sờ vào sao? Triệu Thiên Bá sờ lên đầu trọc, lạnh lùna nói. - Đúng vậy, ca, hắn quà thực muốn chết, còn nữa ca, động loại kia quà thực là hung hăng càn quấy tới cực điểm. Tôi từng nhắc nhờ hắn. đừng chơi lửa, kết quả hắn rất lợi hại nói với tôi, nếu tôi còn xuất hiện trong tầm mắt của hắn, hắn sẽ ném tôi xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn. Triệu Hoành tựa hồ cảm thấy được độ lửa còn chưa đủ, tiếp tục thêm mắm thêm muối, theo hắn xem ra, chỉ có kích thích lòng tức giận của Triệu Thiên Bá, mới có thể diệt trừ Trần Phàm. Triệu Thiên Bá hoàn toàn nổi giận, gương mặt trở nên dữ tợn đến cực điểm: - Biết nội tình của tên động loại kia không? - Thoạt nhìn rất có tiền, bất quá bối cành hẳn là không sâu. Nhớ tới buổi sinh nhật của Tô San, trang phục khôngtầm thưởng của Trần Phàm, Triệu Hoành nghĩ nghĩ nói. - Tiểu Hoành, hai ngày này Tiết thiếu đi làm một đại sự. Việc này trước tiên để đó, chờ làm thành đại sự, anh tự mình đi tới Đông Hải. Nghe Triệu Hoành vừa nói như thế, Triệu Thiên Bá trầm mặc một lúc lâu, híp mắt, gằn từng chữ: - Hừ, dám nói đem cậu ném xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn? Lão tử muốn băm hắn thành thịt vụn cho chó ăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương