Cực Phẩm Toàn Năng Y Thánh
Chương 17: Thiên Tài Luyện Bùa
"Soạt soạt soạt..." Người thợ cắt đá tiếp tục mài đá. Mọi người xung quanh không khỏi nín thở, nhìn xem khối đá này có thể mài ra loại ngọc bích nào. Nửa tiếng sau, người thợ cắt đá cầm viên ngọc to bằng nằm tay vừa được rửa sạch bằng nước lên, cũng không khỏi kỳ quái liếc nhìn Dương Kiệt. Một khối đá rẻ tiền nhất, lại cắt ra viên ngọc phỉ thúy lớn như vậy, đây là một chuyện rất hiếm thấy. "Shhhh." Ngược lại tiếng hít khí lạnh không ngừng vang lên, nhiều người không khỏi ghen tị nhìn Dương Kiệt, cắt ra một viên ngọc. phỉ thúy lớn như vậy, nhất định là kiếm được rất nhiều tiền. Đặc biệt là hai người ra giá trước đó, tức giận đến dậm chân đấm ngực, nếu biết bên trong có một viên ngọc phỉ thúy lớn như vậy, thì bọn họ đã tiếp tục đấu giá rồi. Người vui vẻ nhất ở đây, không ai khác chính là bác Diệp. Ông ấy vuốt v e viên ngọc màu xanh lá, vẻ mặt vui mừng nói: "Ha ha, anh bạn trẻ, lần này tôi mượn ánh sáng của cậu rồi! Viên ngọc bích này tuy chỉ là nhu chủng, nhưng chất lượng không tệ, đủ để tôi dùng. Như đã hứa trước đó, chia cậu một nửa, nhưng viên ngọc này mà chia hai thì sẽ không đáng giá nữa. Như vậy đi, lão già tôi cũng không chiếm lợi của cậu, miếng ngọc bích mỡ cừu* này của tôi trị giá một trăm nghìn tệ, tặng cho cậu, thế nào?” *Ngọc bích mỡ cừu (Mutton Fat Jade) thuộc loại Tân Cương Hoà Điền (Hetian jade). Loại ngọc bích này đến từ khu vực Tân Cương ở phía Tây Trung Quốc, giáp ranh Mông Cổ và Nga. Cái tên Hoà Điền (Hetian) được đặt theo địa khu ốc đảo Hoà Điền ở khu vực này. Ngọc bích mỡ cừu có màu trắng sữa đục và đều màu. Nhìn miếng ngọc bác Diệp đưa cho, Dương Kiệt rất hài lòng. Nói thật, hắn không thích phỉ thúy lắm, tuy phỉ thúy cũng có thể dùng để luyện bùa, nhưng hiệu quả cực kỳ kém, trừ phi là phỉ thúy tốt nhất. Ngược lại miếng ngọc bích mỡ cừu này đường vân rất nhẫn nhụi, sờ lên rất mịn, thực sự là vật liệu tốt nhất để luyện bùa. Trước đây Dương Kiệt chưa từng nghĩ đến việc dùng ngọc. để luyện bùa, nguyên nhân chính là bởi vì ngọc thường có rất nhiều tạp chất, muốn luyện ra bùa hoàn hảo, yêu cầu đối với việc điều khiển linh lực là cực kỳ cao, Dương Kiệt vẫn chưa đạt tới trình độ này. Nhưng miếng ngọc bích mỡ cừu này rất mịn, đường vân bên trong cũng rất rõ ràng. Dương Kiệt thử một chút, xem linh khí của hẳn có thể lưu chuyển thuận lợi trong miếng ngọc bích này không. Như vậy, hắn có thể thử luyện bùa chú trên miếng ngọc bích mỡ cừu này xem sao. Nói thật, trước đó hắn cảm thấy dùng bùa giấy vàng làm quà có chút mất mặt, nếu có thể dùng ngọc bích mỡ cừu làm bùa, vậy không những không mất mắt, ngược lại còn rất có mặt mũi! Người xưa thường nói cây cối sống bằng vỏ, con người sống bằng khuôn mặt. Thứ gì cũng có thể mất, nhưng không thể mất mặt, không có cơm ăn, không có quần áo mặc, nhưng không thể để người ta xem thường! Dương Kiệt vô cùng đồng ý. "Cảm ơn bác Diệp, cháu rất thích miếng ngọc bích mỡ cừu này. Cất miếng ngọc bích mỡ cừu, Dương Kiệt đã được mục. đích của chuyến đi này, tâm trạng rất tốt, cười nói: "Ừm, cháu tên là Dương Kiệt, sau này còn có chuyện tốt như vậy nữa, bác Diệp phải nhớ đến tìm cháu." "Dương Kiệt? Sao tôi cảm thấy cái tên này cứ quen quen nhỉ? Giống như nghe ở đâu đó rồi?" Bác Diệp nhíu mày lẩm bẩm. "Dương Kiệt?" Lúc này, bác Trần bên cạnh cười "ha ha" một tiếng, nói: "Lão Diệp, ông bị bệnh Alzheimer rồi à? Đó không phải là tên vị hôn phu của Khinh Tuyết nhà ông sao? Lẽ nào chàng trai trẻ này chính là cháu rể của ông?" "Ông nói vậy thì tôi nhớ ra rồi, vị hôn phu của cháu gái tôi đúng là tên Dương Kiệt." Bác Diệp bừng tỉnh, sau lại lắc đầu nói: "Có điều, chắc là trùng tên trùng họ, tôi gặp mấy thăng nhóc nhà họ Dương rồi, thằng nào cũng nghịch ngợm, tôi mà lão Dương, chắc là đã sớm tức chết rồi." "Cũng đúng." Bác Trần cũng đồng ý với ý kiến của bác Diệp, nhớ đến mấy thằng nhóc nhà họ Dương, ông ta lắc lắc đầu. Dương Kiệt trở về chỗ ở của mình, lập tức đặt giấy vàng, chu sa mua được ở phố cổ qua một bên, sau đó cẩn thận lấy miếng ngọc bích mỡ cừu từ trong túi ra. Miếng ngọc bích mỡ cừu này trong suốt, mềm mại và ẩm ướt không một chút tì vết, "trắng như mỡ". Dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng ấm áp, gần như hoàn hảo, giống như miếng mỡ cừu mới cắt, sáng bóng và cô đặc. Đúng là một vật phẩm hiếm thấy. "Không thể luyện bùa trên miếng ngọc bích mỡ cừu này ngay được, để tránh lãng phí, hay là mình dùng giấy vàng luyện tay trước đã." Công pháp Hồng Mông Tử Khí Quyết, cũng thiết kế để luyện bùa, có điều Dương Kiệt còn chưa thử nghiệm qua bao giờ, để tránh lỡ tay làm hỏng. Dương Kiệt bày ra một cái bàn lớn, cắt hết số giấy vàng hẳn mua được thành từng hình cỡ lòng bàn tay, xếp gọn gàng lại với nhau, sau đó bắt đầu từ từ trộn đều chu sa. Qua khoảng nửa tiếng, hắn cảm thấy chu sa đã hoàn toàn trộn đều, liền dừng động tác lại. Hắn quyết định luyện bốn lá bùa phổ thông trước. Một lá là "bùa cầm máu", một lá là "bùa hộ mệnh mai rùa", một lá "bùa vũ dực khinh thân" và một lá là "bùa hỏa kiếm". "Bùa cầm máu" có thể nhanh chóng cầm máu vết thương, hiệu quả của nó có thể sánh ngang với loại thuốc cầm máu tốt nhất. "Bùa hộ mệnh mai rùa" ý nghĩa như tên, là một loại bùa phòng ngự. Tuy là bùa hộ mệnh cấp thấp nhất, nhưng cũng đủ sức để ngăn sự tấn công của loại dao bình thường. Còn "bùa vũ dực khinh thân", hiệu quả sau khi sử dụng giống như có đôi cánh sau lưng, có thể khiến người ta trong thời gian ngắn bộc phát ra tốc độ cực nhanh, giống như bay vậy. Còn "bùa hỏa kiếm" là lá bùa tấn công duy nhất mà Dương Kiệt có thể luyện được. Về phần "bùa chữa bệnh", "bùa trấn nhà" và "bùa sấm sét" thì khó hơn một chút, năng lực của hắn chưa đủ, nên chỉ có thể từ bỏ. Dương Kiệt mở cửa sổ, kéo rèm ra. Lúc này, mặt trăng đã lên cao, sương mù cũng bắt đầu tan dần, có sự hỗ trợ của tinh hoa mặt trăng, Dương Kiệt có thể tiết kiệm một nửa linh lực, luyện bùa cũng tự tin hơn. Dương Kiệt rút một tờ giấy vàng, dùng phương pháp đặc. biệt gấp lại, sau đó cẩn thận nhúng bút lông vào hỗn hợp chu sa. Vừa vẽ những phù văn huyền ảo, vừa lẩm bẩm trong miệng: Lấy bút ngưng thần, vận linh với giấy, thần tùy bút đi, linh thần tương uẩn, làm liền một mạch... Từng tia linh khí di chuyển trong kinh mạch của hắn, đổ vào những phù văn hăn viết. Linh lực vừa đổ vào, giấy vàng bất chợt tỏa ra vầng sáng trằng như sữa, dần dần, vầng sáng này bät đầu từ trên đỉnh phù văn chảy xuống như một dòng suối. Chẳng mấy chốc, toàn bộ phù văn thần bí trên tờ giấy vàng đều tỏa ra vầng sáng màu trằng sữa. “Thu!" Dương Kiệt vừa dừng bút lại, vầng sáng trẳng đục trên tờ giấy vàng chợt lóe lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương