Cùng Boss Trong Game Thần Quái Yêu Đương

Chương 13



Tiểu thiếu gia sau khi trở về quả nhiên trà không nhớ cơm không nghĩ, nhưng mà đêm đó gã sai vặt đưa một bức tranh đến tay cậu.

Người trong tranh một đầu tóc đen, khí chất thanh lãnh, ăn mặc một thân trang phục diễn, bộ dáng đẹp đến nỗi làm tiểu thiếu gia say lòng.

"Ngươi từ chỗ nào có được bức vẽ này, ngươi biết hắn rốt cuộc là ai không?"

Tiểu thiếu gia nhẹ nhàng vuốt ve người trong bức vẽ, ánh mắt si mê.

"Người này tên Thương Lục, là người đầu bảng Hi Viên Lâu, nghe nói tổ tiên là tội thần, thân phận đến nay vẫn là tiện dân."

"Ồ......Ta có thể mời hắn vào phủ không?"

"Thiếu gia!"

"Hắn thật là đẹp mắt, ta nhất định phải gọi hắn vào phủ ta biểu diễn."

Trên mặt gã sai vặt tràn đầy kinh ngạc, ngẩn người, nhưng gã vẫn như cũ trở về báo lại cho gia chủ Xuyên gia.

Gia chủ Xuyên gia tuy rằng trong lòng khinh thường, nhưng đối mặt với con trai chính mình, trên cơ bản là không nói một câu từ chối, dăm ba câu liền đáp ứng mời gánh hát Hi Viên Lâu vào phủ biểu diễn cho tiểu thiếu gia.

Hình ảnh dần dần mơ hồ, lại lần nữa hiện ra trước mắt Xuyên Bách một cảnh tượng ái muội.

Sắc mặt chính mình ửng hồng, nằm ở trước kính, Thương Lục ở phía sau, ôm vòng lấy chính mình, tay hắn lưu luyến vuốt ve phần eo.

Thương Lục vùi đầu vào cổ cậu, chọc tiểu thiếu gia hô hấp dồn dập.

"Nhìn mà xem, đây là tiểu thiếu gia trong miệng bọn họ, quả nhiên bộ dáng phảng phất như tiên nhân."

"Thương Lục.....Tha ta đi..."

Thanh âm cậu mang theo nức nở, Thương Lục mắt đen lóe lóe, 【 Mọi người hiểu là đựt=) 】 tiểu thiếu gia chỉ một thoáng liền hóa thành một bãi nước.

Thương Lục rốt cuộc nhịn không được, chặn ngang bế tiểu thiếu gia lên, đem cậu đặt trên giường.

Ánh mắt tiểu thiếu gia mê ly, cắn chặt môi dưới, vẫn hỏi tiếp nói: "Thương Lục.....Ngươi thật sự không hối hận?"

Thương Lục rũ mắt, nắm lấy tay cậu, khẽ hôn xuống.

"Ta không sợ, chỉ cần có thể ở bên em, ta cái gì cũng không sợ."

Hắn bắt đầu động thủ cởi quần áo trên người, chỉ một thoáng cảnh xuân hiện ra, cả phòng kiều diễm.

Hình ảnh lại lần nữa xảy ra biến hóa, chính mình quỳ ở trước mặt một đạo sĩ, không biết đang nói cái gì.

"Cầu ngài.....Là ta hại hắn.....Nếu không phải lúc trước ta quấn quýt si mê hắn, hắn vẫn sẽ là Thương tiên sinh của Hi Viên Lâu....."

Hắn ho khù khụ, vết máu chảy xuống mặt tuyết trên đất.

"Ngươi xác định? Từ bỏ cơ hội trở về tiên giới, đáng giá như vậy sao?"

"Đáng giá."

"Được, hy vọng ngươi không hối hận."

Thân ảnh đạo sĩ dần dần biến mất, tiểu thiếu gia rốt cuộc cũng chống đỡ hết nổi ngã mà ngã vào trong tuyết.

"Thiếu gia!"

Trong viện xuất hiện một đám nô tài, luống cuống tay chân đỡ cậu vào trong phòng.

Tiểu thiếu gia nhìn tuyết lớn thổi ngoài cửa, khóe miệng rốt cuộc giơ lên một mạt cười.

Ký ức chỉ có một thoáng, Xuyên Bách mạnh mẽ hít vào một hơi, nằm ở trên cỏ ho sặc sụa.

Cậu nghĩ tới, hết thảy đã nghĩ tới.

Xuyên Bách là cậu, tiểu thiếu gia trong kia cũng là cậu.

Từ lúc bắt đầu, chính mình chủ động trêu chọc Thương Lục, mới có thể phát sinh đoạn nghiệt duyên kia.

Nếu lúc trước cậu không có Hi Viên Lâu, không mời Thương Lục vào phủ, đủ loại sự việc đều sẽ không xảy ra.

Nếu không phải chính mình, Thương Lục sẽ bình an một đời, căn bản sẽ không rơi vào thảm trạng hiện tại.

Mà hết thảy này, đều là bởi vì cậu.

Đôi tay cậu run rẩy, nhìn nhẫn kim cương trong lòng bàn tay, đầu quả tim truyền đến từng trận quặn đau, cậu nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mình, phát hiện sớm đã rơi lệ đầy mặt.

Đều là bởi vì chính mình, nếu không phải bởi vì chính mình, hắn sao có thể sẽ vứt bỏ tính mạng?

Kiếp này khó khăn thì lại lần nữa tương ngộ, chính mình lại lặp đi lặp lại nhiều lần tổn thương hắn, nói ra từng câu tuyệt tình, thậm chí còn làm hắn bị thương.

"Tiểu Bách....."

Phía sau truyền đến một thanh âm, Xuyên Bách quay đầu lại, trừng lớn hai mắt, con ngươi tràn đầy kinh hỉ, chạy tới nhào vào trong lòng ngực người nọ.

"Thương Lục! Anh đã đến rồi! Tôi không bao giờ đi nữa, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!"

Thương Lục cúi đầu nhìn Xuyên Bách đỏ hốc mắt ở trong lòng ngực, bàn tay xoa mái tóc mềm mại của cậu.

"Tiểu Bách, tìm được em tồi."

Xuyên Bách ngẩng đầu, chỉ thấy một đôi mắt đen tràn đầy điên cuồng của Thương Lục, trong lòng cậu có chút khẩn trương, nhưng vẫn gắt gao ôm Thương Lục, không chịu buông tay.

"Bất luận trừng phạt gì tôi đều sẽ nhận, chỉ cần anh vui vẻ!"

"Phải không?"

Bàn tay Thương Lục khẽ xoa mặt cậu, tươi cười ngọt ngào: "Vậy nhốt Tiểu Bách lại, làm thê tử của một mìn tôi, được chứ."

"Được, chỉ cần anh không tức giận."

Xuyên Bách thật cẩn thận kéo kéo ống tay áo anh, sợ lại lần nữa chọc giận Thương Lục.

Ai ngờ nụ cười của Thương Lục đột nhiên biến mất, trong con ngươi xuất hiện cảm xúc mà cậu không hiểu được.

"Tiểu Bách lại nói dối."

"Em là vì tên Khâu Thiện Minh kia, lấy lòng tôi sao?"

"Đúng vậy, Tiểu Bách cùng tên đó quan hệ rất tốt, tên kia kỳ thật là người em thích đúng không? Tôi sẽ không thả gã."

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi Xuyên Bách, ánh mắt tối sầm lại: "Nếu Tiểu Bách nguyện ý cùng tôi.....Tôi có lẽ sẽ thả gã."

Khâu Thiện Minh? Thương Lục rốt cuộc đang nói cái gì?

Xuyên Bách có chút khó hiểu, ngây ngốc nhìn Thương Lục, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Hầu kết Thương Lục giật giật, lúc trước ở Hi Viên Lâu, lúc gặp nhau, Tiểu Bách cũng dùng loại ánh mắt này nhìn hắn.

Khi đó hắn nghĩ thầm, sao lại có người ngu như vậy?

Chỉ là sau khi hắn phát hiện, trong ánh mắt Tiểu Bách nhìn về phía chính mình không có bất luận tà niệm gì, chỉ có thưởng thức, đầy mắt kinh diễm.

Trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, nhịn không được cười cười, Tiểu Bách cũng cười, ngây ngốc vươn tay, cùng chính mình chào hỏi.

Khi đó, Hi Viên Lâu nhiều người như vậy, nhưng hắn ở trong lòng nhận định, Tiểu Bách chính là người hắn muốn tìm.

Mà có xảy ra nhấp nhô, hắn cũng sẽ dứt khoát đi qua.

Xuyên Bách không biết Thương Lục đang suy nghĩ cái gì, cậu không hiểu Thương Lục đang nói cái gì, nhưng vẫn quyết định lấy hết can đảm nói cho Thương Lục tâm ý của mình.

"Thương Lục, em không thích Khâu Thiện Minh gì kia, em vẫn luôn là thích anh, mặc kệ là kiếp trước, hay là kiếp này, trong lòng em chỉ có một người, chưa bao giờ thay đổi."

"Khi anh là Lục tiên sinh, anh quan tâm em, đối tốt với em, em đều ghi tạc trong lòng, khi đó em thật sự rất rất thích Lục tiên sinh."

"Sau lại biết thân phận thật của anh, nói thật, khi đó em cũng không sợ hãi, em chỉ là rất mâu thuẫn, cho rằng anh coi em là thế thân của tiểu thiếu gia kia mà thôi, cho nên hôm nay em mới vào Dụ Trấn tìm kiếm đáp án."

"Thương Lục, tất cả sự việc em đều biết rồit, hiện tại em chỉ muốn cùng anh ở bên nhau.....Oa!"

Lời còn chưa dứt, Thương Lục một phen ôm chặt cậu, hung hăng mà hôn lên, hai người dây dưa ở bên nhau, khó tách khó rời.

Xuyên Bách cầm lòng không đậu mà nhắm mắt lại, đôi tay ôm vòng lấy eo anh, Thương Lục thuận thế chặn ngang bế cậu lên, đặt ở trên bãi cỏ mềm mại.

Lúc lâu sau, Thương Lục rốt cuộc mới buông cậu ra, mắt đen mê ly: "Những lời này.....Tôi thật sự cao hứng, chẳng sợ Tiểu Bách gạt tôi, tôi đều rất cao hứng."

"Em không có lừa anh, cái này cho anh "

Xuyên Bách đưa bật lửa trong túi áo cho Thương Lục: "Nếu anh sợ hãi em là vì tiêu diệt anh mà đến, cái này cho anh, tùy anh xử trí á."

Ánh trăng vừa lúc chiếu tới, ánh trăng như dải lụa mỏng vây trên người hai người, nhẫn kim cương ở dưới ánh trăng toả ra thứ ánh sáng ôn nhu.

Thương Lục ngẩn người, ngay sau đó khóe miệng cong lên, mắt đen tràn đầy ôn nhu: "Tiểu Bách, tôi tin tưởng em."

Sắc mặt Xuyên Bách đột nhiên có chút ửng đỏ: "Còn nhớ rõ việc em nói phải mang nhẫn kim cương lên cho anh không......Hôm nay em muốn.....Đeo lên cho anh, được không."

Trong mắt Thương Lục hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó hơi hơi mỉm cười, ở bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Được a...Đeo nhẫn lên vậy thì chúng ta đã thành hôn.....Sau khi thành hôn còn có đêm động phòng hoa chúc nha....."

Ngữ khí hắn ngả ngớn, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai Xuyên Bách, lúc ấy mặt Xuyên Bách quả thật đỏ như tôm luộc.

Xuyên Bách hít một hơi dài, cầm lấy nhẫn, chậm rãi đeo lên ngón áp út của Thương Lục. Chỉ một thoáng, nhẫn kim cương toả ra một thứ ánh sáng, Xuyên Bách bị ánh sáng kích thích, nheo mắt lại.

Khoé miệng Thương Lục giơ lên, cùng Xuyên Bách mười ngón tay đan vào nhau: "Tiểu Bách.....Không nhìn tôi sao?"

Nghe vậy, Xuyên Bách chậm rãi mở mắt ra, một màn trước mắt làm cậu ngây ngẩn cả người.

Thương Lục khôi phục lại bộ dáng lúc ban đầu, một đầu tóc đen dài như thác nước, mắt đen tràn đầy ý cười, môi mỏng anh hồng, hơi hơi giơ lên.

"Thương Lục.....Anh....."

"Tôi đẹp không?"

Xuyên Bách theo bản năng xoa xoa khóe miệng không có nước miếng, chọc đến Thương Lục càng buồn cười.

Hắn nhẹ nhàng ôm chặt Xuyên Bách: "Năm đó Tiểu Bách không giúp tôi đeo nhẫn, là khúc mắc mấy năm nay của tôi, hiện giờ Tiểu Bách một lần nữa giúp tôi đeo lên, thật sự rất cao hứng."

"Cho nên, lúc này đây chỗ nào cũng không cần đi, vĩnh viễn ở lại cạnh tôi đi."

Xuyên Bách chớp chớp mắt, đột nhiên đứng dậy một phen vòng lấy cổ Thương Lục, hung hăng hôn lên, thuận thế đè hắn ở dưới thân.

Tay cậu không biết đang làm cái gì, nửa ngày cũng không cởi được quần áo Thương Lục.

Trong mắt Thương Lục hiện lên thâm thúy, vươn một bàn tay giúp Xuyên Bách cởi quần áo, lộ ra thân thể tinh tráng, tay Xuyên Bách ở cơ bụng hắn sờ loạn, Thương Lục thở hổn hển.

Hắn rốt cuộc không nhịn được, xoay người một cái, thế cục xoay ngược lại.

Xuyên Bách thành người nằm phía dưới, cậu đầy mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng anh: "......Anh không phải nói, còn có đêm động phòng hoa chúc sao....."

Mắt đen Thương Lục lóe lóe, cúi đầu hôn lên môi cậu, duỗi tay cởi quần áo Xuyên Bách.

......

Ánh trăng như mặt nước chảy qua người bọn họ, Xuyên Bách theo động tác Thương Lục phập phồng không ngừng, mà cậu cũng chỉ có thể gắt gao vòng lấy eo Thương Lục.

Đột nhiên Thương Lục thay đổi động tác, biến thành Xuyên Bách ở trên.

Hốc mắt cậu bị Thương Lục làm tới đỏ bừng, khuôn mặt trắng nõn mang theo đỏ ửng, mê người cực kỳ.

"Tiểu Bách.....Thử xem xem...."

"Thương Lục, anh....Anh....."

Lời còn chưa dứt, Xuyên Bách kêu lên một tiếng, nguyên lai là Thương Lục động.

Động tác Thương Lục càng dần dần tăng lên, Xuyên Bách bị làm tới mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể nằm ở trên người anh nhẹ nhàng thở hổn hển.

Có lẽ là gần nhất thời tiết rất nóng, cánh hoa thế nhưng tràn ra mật hoa, chọc đến nhóm ong mật tranh nhau hút.

Chỉ là này mật hoa đóa hoa này không giống tầm thường, cư nhiên là màu trắng đục.

Thật sự rất hiếm lạ nha. ( Buồn cười)

Xuyên Bách nằm ở trong lòng ngực Thương Lục thở hổn hển: "Thương Lục, anh nếu còn dám làm như vậy....!"

"Em muốn thế nào? Hửm?"

Thanh âm hắn trầm thấp, chọc đến Xuyên Bách lại lần nữa đỏ mặt, căm giận nằm ở trong lòng ngực Thương Lục, lại không lên tiếng.

Tiểu Bách, sao có thể đáng yêu vậy a.

Thương Lục nhịn không được nà hôn cậu, Xuyên Bách liền héo rũ rầm rì, rất giống một con mèo nhỏ.

Thương Lục nắm chặt tay Xuyên Bách, mười ngón tay đan vào nhau.

Kết cục cuối cùng vẫn như ý nguyện của mình, nếu không.....Hắn thật sự không biết chính mình sẽ làm ra sự việc điên cuồng gì nữa.

Hắn giúp Xuyên Bách sửa lại sợi tóc ướt sũng, mắt đen thâm thúy.

Vậy nói, từ nay về sau, vẫn luôn muốn ở bên nhau.

Cho dù có ở thế giới khác, một thân phận khác, tôi cũng sẽ tìm được em, vĩnh viễn bên cạnh em.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...