Cưng Chiều Vợ Đến Tận Cuối Đời
Chương 31
Ngồi trên xe lòng Phong Anh cảm thấy hơi lo lắng không biết lần đầu đi gặp mặt có thuận lợi hay không. Khi nãy Thiên Ân đã nói với cô rằng mọi chuyện sẽ không sao nên cô đừng loNgôi biệt thự dần hiện ra trước mắt nó rất lớn ánh đèn sáng rực mang theo nét cổ điển đậm chất truyền thống, Thiên Ân chạy vào trong người làm cung kính cúi chào. Anh mở cửa xe cho cô- Em ở ngoài đây 1 lát nhé, anh vài trong rồi ra ngay. Phong Anh gật đầu rồi đi lại cái xích đu ngồi đợi anh, cô thấy có vài người áo đen bước theo anh vào trong ai gặp cô cũng chào hỏiNgọc My đang ngồi khép nép bên mẹ Vũ quan sát anh bước vào- Bạn gái của con đâu? Bà hỏiAnh vẫn vậy khí thế bức người: rồi mẹ sẽ gặp thôi, nhưng chuyện sau đây mới là chuyện quan trọngAnh ngó ả ta 1 cái rồi ta hiệu Tần Sên đưa 1 sấp ảnh - Mẹ hãy xem đi Ngọc My của mẹ đấyHai ông bà nhận mấy tấm hình của Thiên Ân đưa cho mà kinh ngạc. Trong hình cô ta đang ở trong 1 quán bar ăn mặc hở hang, còn có nhiều hình ảnh lúc cô ta đi làm hằng ngày nữa- Thiên Ân chuyện này là sao? Mẹ Kỳ tức giận nhìn anh- Chuyện này là... cô ta không phải là con gái của Lục Tuyết mà là loại con gái đi tiếp khách trong quán bar, vì trước khi Hứa Kim Ngọc bị bắt cô ta đã tiết lộ cho bọn họ biết gia đình mình đang tìm kiếm 1 cô gái và con của bà ấy nên bọn họ đã đem cô ta vào nhà mình nhận làm con của Lục Tuyết. Ba mẹ Vũ nghe xong thì suy sụp, hai ông bà thật sự hồ đồ chưa gì đã nhận sai người xém chút nữa đã hại con trai của mìnhNgọc My nãy giờ nghe Thiên Ân nói nở nụ cười lạnh: Các người đúng là 1 kẻ ngu ngốc, đến mức tin người mà không có 1 chút gì nghi ngờ, tôi đến đây chỉ là theo sự trả thù Vũ Thiên Ân nên không muốn làm tổn hại đến aiAnh nghe xong ra hiệu Tần Sên cùng mấy người khác lôi ả ta về bang điều tra sự việc. Khi cô thấy mấy người của Thiên Ân lôi 1 cô gái ra ngoài nhìn rất đáng sợ và anh đang đi sau mấy người đóAnh đi đến gần cô: để em chờ lâu rồi, vào nhà thôi. Phong Anh gật đầu rồi khoát tay anh vào nhà. Phòng khách rộng lớn và sang trọng ở ngay trước mặt làm cô thấy hơi ngượng, anh thấy tay của cô run run nên vỗ vỗ nó. Cô hít 1 hơi thật sâu cùng anh gặp 2 bác đang ngồi trên sô pha- Ba mẹ 2 người cũng đừng buồn nữa chuyện đã qua rồi sẽ không có gì đâu, đây là bạn gái của con Phong AnhMẹ Kỳ dựa vào vai ba Vũ: Tôi sai rồi ông, xém chút tôi đã làm hại con trai của mình rồi Ba Vũ vỗ vỗ lưng bà: Mọi chuyện qua rồi, nín đi Thiên Ân hôm nay dẫn bạn gái về nhà đấy. Bà nghe vậy lau nước mắt, cố giữ lại bình tĩnhHai ông bà nghe con mình nói vậy ngước mặt lên nhìn cô, đúng đây là người mà bà đã gặp trong cửa hàng hôm trước. Nhưng cũng không dám nói cho cô biết nên bà không hỏi gì tới chuyện Lục TuyếtBà Vũ thấy vậy: Hai đứa ngồi đi. Xin lỗi cháu hôm nay có chút việc nên gia đình không được vuiCô mỉm cười niềm nở. Anh thấy vậy lên tiếng- Đây là người mà con muốn cưới, nếu ba mẹ không đồng ý con cũng sẽ cưới cô ấy. Anh siết chặt tay cô- Nếu con đã nói vậy ba mẹ cũng không miễn cưỡng miễn con hạnh phúc là được. Bà nhìn hai người trìu mến nói, rồi bà nhìn sang Phong Anh: Cháu là con nhà ai? Ba mẹ cháu làm nghề gì?Mí mắt cô giật giật: Dạ, à... con Bà thấy cô hơi khó nói nên cũng không ép. Cô thấy mình vậy nên xin đi ra ngoài 1 chút. Sau khi cô ra khỏi phòng ba mẹ ngồi đối diện anh với vẻ mặt hơi thất vọng. Điện thoại trong túi sách của cô có người điện đến, Thiên Ân tìm kiếm khắp túi cũng không biết nó nằm ở đâu, anh cảm thấy có cái gì đó rất giống điện thoại lấy ra xem thì ra đó chỉ là 1 miếng ngọc thôi, anh định cất vào trong thì ba Vũ ngăn lại- Khoan, cái con đang cầm là gì. Anh hơi ngạc nhiên chỉ là 1 miếng ngọc thôi mà- Chỉ là 1 miếng ngọc thôi à ba. Anh đưa cho ba mình xem. Ông cả người cứng đờ khi cầm tấm ngọc. Đây không phải tấm ngọc mà Lục Tuyết đã để lại sau. Ông quay sang đưa cho mẹ Kỳ xem, bà sốt sắng đi nhanh về phòng lấy cái hộp bằng gỗ bóng loáng cầm trên tay. Khi cô đi vào trong lại thì mỗi người 1 vẻ, cô ngồi cạnh anh- Có chuyện gì vậy? Anh nhìn cô - Anh không biết chỉ là anh vô tình đụng phải tấm ngọc trong túi sách của em nên lấy nó ra thôiCô thấy tấm ngọc ngọc đang nằm trong tay ba Vũ liền nói: Bác có thể cho con xin lại tấm ngọc không? Đây là của mẹ con ạ, nó rất quan trọngHai ông bà cũng không tin đây là sự thật, anh thấy vậy nắm tay cô: Mẹ em là Lục TuyếtCô gật đầu nhưng sao anh lại biết tên mẹ cô, cô nhìn thấy có cả 2 tấm ngọc giống nhau y chang cũng không biết chuyện gì đang xảy raSau khi Phong Anh kể toàn bộ sự việc hốc mắt đỏ hoe Thiên Ân ôm cô vào lòngHai ông bà vui vẻ vì đã tìm được con Lục Tuyết nhưng buồn bã vì người bạn tri kỉ của mình đã qua đời. Phong Anh có nói trước khi mẹ mất bà còn đưa cho cô 1 tấm ngọc ba mẹ Vũ biết tấm ngọc ấy nó là vật nhận dạng khi gặp lại nhauLau những giọt nước mắt cho kí ức đã qua ba mẹ Vũ vô cùng ăn ý tác hợp cho Thiên Ân và Phong Anh đúng là duyên số. Mọi người quây quần bên bàn ăn mẹ Kỳ thương Phong Anh vô cùng bà liên tục gắp thức ăn cho cô đến làm cô ăn không hết. Thiên Ân ganh tị đến nỗi phải lên tiếng - Mẹ có thấy là mình quá đáng lắm không?Anh buông đũa nhìn mẹ mìnhBà liếc anh 1 cái- Con còn nhỏ lắm sao mà còn muốn mẹ gắp cho, con tự mà ăn điBa Vũ vui vẻ cười nói vào- Mẹ con nói đúng đấy bây giờ có dâu nên con không quan trọng đâuBa người cười khanh khách riêng tư anh mặt đen như đít nồiKhông sao anh rất vui sắp cưới được vợ còn giúp ba mẹ tìm được người bạn thất lạc nhưng đáng tiếc bà ấy đã mất không muốn phá tan bầu không khí vui vẻ này anh tiếp tục ăn Sau khi buổi tối kết thúc ông bà về phòng nghỉ ngơi Thiên Ân đưa Phong Anh đi dạo trong khuôn viên hai người tay nắm chặt tay- Hôm nay em rất vui - cô dừng chân lại nóiAnh nhìn ôm đôi vai mảnh khảnh kia - Anh cũng vậy không ngờ em lại là người có hôn ước với anh, lúc đầu anh không chấp nhận nhưng người đó là em nên anh không thể buông tay đượcCô ôm anh khép đôi mi ươn ướt dựa hẵn vào lòng ngực rắn rỏi kiaAnh khẽ hôn lên đỉnh đầu cô- Em có muốn tìm lại ba của mình không?Cô nghe xong chấn động không trả lời nhưng cô vẫn muốn từ đây đến cuối đời có thể gặp lại ông ấy. Anh không muốn cô buồn nên không hỏi thêm. Cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng kia cô lắc đầu liên tục không cho anh thực hiện nụ hôn này nơi đây có rất nhiều người nếu nhìn thấy sẽ mất mặt lắmCô ngượng ngùng nói với anh- Nơi đây không được nếu ai thấy sẽ xấu hổ chết mấtAnh khẽ cười ôm eo cô siết chặt lại- Sẽ không ai dám đến đây đâuNói rồi không để cô phản ứng lại mà hôn lên môi cô, lưỡi anh tiến dần vào khoang miệng cô quét hết mật ngọt thuộc về cô lưỡi quấn lấy nhau làm cho ai thấy sẽ đỏ mặtBa mẹ Vũ trên cửa sổ nhìn xuống mỉm cười hạnh phúc ông bà đã mong đến ngày này lắm rồi không muốn lén lút ông bà quay vào trong phòng ngủ. Mai sẽ đi viếng lăng mộ của Lục TuyếtAnh hôn rất sâu làm cô điên đảo đầu óc, khi anh buông ra mặt cô đỏ như quả cà chua âm thầm nói vào tai cô- Bao giờ anh mới chiếm hữu được em đâyNghe xong mặt cô càng đỏ hơn đấm vào ngực anh - Đáng ghét!!Anh cười hì hì ôm cô vào trong ngủ ở đây 1 đêm[....]Như Mi đang ở nhà sau khi nghe Phong Anh kể lại mọi chuyện cô mừng nhảy nhót tưng bừng cô vui cho bạn mình Phong Anh sau này sẽ rấy hạnh phúc đâyTạm biệt Phong Anh cô đi ngủ mai còn gặp nhau để Phong Anh khao 1 chầu lớn, Minh Nghĩa cũng biết anh vội vàng bỏ chuyến đi chơi của mình mà về ăn tiệc cùng mọi người hôm nay ai cũng rất là vuiTiết trời dần thay đổi sáng sớm lạnh cóng cả người gia đình Vũ gia đã bắt đầu đi về nơi mà Lục Tuyết sống để thắp hương cho cô ấy. Con đường vào thị trấn nhỏ rất yên tĩnh xung quanh toàn bộ là rừng núi, khó có thể tìm thấy 1 khách sạn mà mình muốn. Nhìn cảnh vật 2 bên đường ba mẹ Vũ và Thiên Ân trong lòng cảm thấy đau xót Phong Anh dựa vào người Thiên Ân không nói gìBước xuống xe 4 người bước vào nghĩa trang cũ kĩ nơi đây có 1 bác rất già cai quản nơi này. Mọi người niềm nở chào hỏi dọc theo đường mòn đi về ngôi mộ Lục Tuyết. Đứng trước ngôi mộ kia trên bảng tin người mất là hình ảnh xinh đẹp của Lục Tuyết mẹ Kỳ không kìm được cảm xúc mà khóc nức nở ba Vũ đặt bó hoa cúc trắng bên cạnh ngôi mộ rồi thắp hương cho bạn mìnhThiên Ân ôm chặt Phong Anh vào lòng quay sang ba mẹ nói- Con muốn cưới Phong Anh làm vợ, ba mẹ hôm nay chúng ta ở đây có mẹ của Phong Anh mong ba mẹ tác hợp cho chúng conBa mẹ Vũ mỉm cười nhìn hai đứa trẻ đang ôm nhau gật đầu đồng ý họ quay sang nói với Lục Tuyết - Tuyết à! Bây giờ mình đã tìm được bạn và con gái của bạn. Cứ yên tâm mà an nghỉ mình nhất định chăm sóc cho con bé thật tốt và thương yêu nó như con trong gia đình. Xin lỗi vì lúc trước mình hồ đồ quá nên nhận lầm người Nước mắt của Phong Anh tuôn ra xối xả mẹ Kỳ thấy thế ôm cô vào lòng vỗ vỗ đầu cô- Con gái ngoan không được khóc Phong Anh gật đầu. Nhìn mẹ lần cuối cô hứa sẽ sống thật tốt
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương