Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 100: Cắn anh một cái
Thật ra Hạ Tịch Quán cũng có thể lý giải được, Lục Hàn Đình xuất thân cao quý, được hưởng nền giáo dục cao cấp nhất, Hạ Nghiên Nghiên đã cứu anh, ơn cứu mạng là không thể chối cãi, anh không thể nào từ chối yêu cầu mà Hạ Nghiên Nghiên đưa ra, đây là tu dưỡng tối thiểu của người đàn ông.
Hạ Tịch Quán không tiếp tục truy hỏi, kỳ thật lúc hỏi tới vấn đề này cô đã hối hận rồi, bởi vì dù anh có nói cái gì thì cô cũng đều không vui.
Đàn ông thông minh nên sơ lược lại như anh ấy.
Huống hồ, ngoại trừ chỉ tiết chuyện cứu ra thì anh ấy cũng không hề giấu diếm cô bất cứ điều gì, kể cả việc đưa Hạ Nghiên Nghiên tới Thánh Lê Viện nước F cũng nói cho cô biết.
Thế nhưng mà… Thời điểm con gái tức giận đều thích cố tình gây sự kéo mọi chuyện vào ngõ cụt, bây giờ trong đầu cô đều là chuyện Hạ Nghiên Nghiên đã cứu anh, nếu đã thẳng thắn như thế thì vì sao những chỉ tiết kia lại không kế cho cô2 Đàn ông mà cứ che che lấp lắp như vậy nhất định là có mờ ám.
Hạ Tịch Quán thực sự không cách nào giữ được thái độ bình tính như trước, lúc này xe cũng đã dừng ở trước cửa sân bay.
Hạ Tịch Quán không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa, tháo dây an toàn, đưa tay kéo cửa chuẩn bị chạy Xuống xe.
Lúc này Lục Hàn Đình nhanh chóng bắt được cánh tay của cô, thân thể cao lớn ép tới, một tay nâng cằm cô lên.
“Anh làm cái gì vậy, thả em ra, Linh Linh về rồi, em phải tới đón cậu ấy.”
Hạ Tịch Quán dùng sức đầy anh ra.
Lục Hàn Đình vẫn giữ chặt không buông: “Quán Quán, chuyện của chúng ta vẫn chưa nói xong, chuyện của Hạ Nghiên Nghiên anh đã nói rõ rồi, giữa anh với cô ta không hề xảy ra chuyện gì khác, em đừng có tức giận nữa được không?”
“Không được không được, Lục Hàn Đình, anh phải biết con người của em, trong mắt không chứa nổi hạt cát, ngày nào Hạ Nghiên Nghiên còn chưa đề cập tới yêu cầu thứ ba, thì anh vẫn còn dính líu tới cô ta ngày đó, anh cứ tự mình xử lý sạch sẽ những chuyện này đi.”
Lục Hàn Đình thấy cô tức giận thật sự, bắt đầu kháng cự sự thân mật của anh, hai đầu lông mày liền nhíu lại: “Lục phu nhân, em đúng là đồ không có lương tâm, nếu như anh là em, biết được Hạ Nghiên Nghiên thích anh, thì không phải em nên nắm chặt trái tim của anh, không để người khác cướp mắt hay sao?”
“Lần này thì khác, nếu như anh vẫn còn dây dưa không rõ với Hạ Nghiên Nghiêm thì đến ngày trải giường cưới, em nhất định sẽ tặng chăn cho hai người.”
Cô vừa nói cái gì? Lục Hàn Đình nghe xong liền tức giận, anh kéo cô vào trong ngực mình, hạ mắt hôn thẳng xuống đôi môi đỏ của cô.
Chỉ muốn chặn lại cái miệng của cô, không cho cô nói tiếp nữa.
Vừa nãy khi ở trong phòng khách, cô còn không cho anh hôn cô.
Hơi thở sạch sẽ mát lạnh của đàn ông truyền tới, còn chứa cả sự xâm lược mạnh mẽ, Hạ Tịch Quán không ngừng trốn tránh, không muốn cho anh hôn.
Sau đó cô cúi xuống hung hăng cắn lên cánh tay rắn chắc của anh một cái.
Tê.
Lục Hàn Đình bị đau, lập tức buông lỏng cô ra.
Hạ Tịch Quán lập tức bước ta khỏi ghế phụ, chạy thẳng không hề quay đầu lại.
Lục Hàn Đình dựa lưng vào ghế lái, đưa tay che đi đôi mắt hằn đỏ lên, thời điểm cô để cho anh hôn đã có thể muốn mạng người rồi, nhưng không cho anh hôn thì càng nguy hiểm hơn.
Trên cánh tay săn chắc hiện lên một dấu răng nhỏ, lần này cô dùng rất nhiều sức, không hề đau lòng cho anh.
Hạ Tịch Quán vừa đến sảnh chính của sân bay, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy Diệp Linh trong biển người.
Hạ Tịch Quán không tiếp tục truy hỏi, kỳ thật lúc hỏi tới vấn đề này cô đã hối hận rồi, bởi vì dù anh có nói cái gì thì cô cũng đều không vui.
Đàn ông thông minh nên sơ lược lại như anh ấy.
Huống hồ, ngoại trừ chỉ tiết chuyện cứu ra thì anh ấy cũng không hề giấu diếm cô bất cứ điều gì, kể cả việc đưa Hạ Nghiên Nghiên tới Thánh Lê Viện nước F cũng nói cho cô biết.
Thế nhưng mà… Thời điểm con gái tức giận đều thích cố tình gây sự kéo mọi chuyện vào ngõ cụt, bây giờ trong đầu cô đều là chuyện Hạ Nghiên Nghiên đã cứu anh, nếu đã thẳng thắn như thế thì vì sao những chỉ tiết kia lại không kế cho cô2 Đàn ông mà cứ che che lấp lắp như vậy nhất định là có mờ ám.
Hạ Tịch Quán thực sự không cách nào giữ được thái độ bình tính như trước, lúc này xe cũng đã dừng ở trước cửa sân bay.
Hạ Tịch Quán không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa, tháo dây an toàn, đưa tay kéo cửa chuẩn bị chạy Xuống xe.
Lúc này Lục Hàn Đình nhanh chóng bắt được cánh tay của cô, thân thể cao lớn ép tới, một tay nâng cằm cô lên.
“Anh làm cái gì vậy, thả em ra, Linh Linh về rồi, em phải tới đón cậu ấy.”
Hạ Tịch Quán dùng sức đầy anh ra.
Lục Hàn Đình vẫn giữ chặt không buông: “Quán Quán, chuyện của chúng ta vẫn chưa nói xong, chuyện của Hạ Nghiên Nghiên anh đã nói rõ rồi, giữa anh với cô ta không hề xảy ra chuyện gì khác, em đừng có tức giận nữa được không?”
“Không được không được, Lục Hàn Đình, anh phải biết con người của em, trong mắt không chứa nổi hạt cát, ngày nào Hạ Nghiên Nghiên còn chưa đề cập tới yêu cầu thứ ba, thì anh vẫn còn dính líu tới cô ta ngày đó, anh cứ tự mình xử lý sạch sẽ những chuyện này đi.”
Lục Hàn Đình thấy cô tức giận thật sự, bắt đầu kháng cự sự thân mật của anh, hai đầu lông mày liền nhíu lại: “Lục phu nhân, em đúng là đồ không có lương tâm, nếu như anh là em, biết được Hạ Nghiên Nghiên thích anh, thì không phải em nên nắm chặt trái tim của anh, không để người khác cướp mắt hay sao?”
“Lần này thì khác, nếu như anh vẫn còn dây dưa không rõ với Hạ Nghiên Nghiêm thì đến ngày trải giường cưới, em nhất định sẽ tặng chăn cho hai người.”
Cô vừa nói cái gì? Lục Hàn Đình nghe xong liền tức giận, anh kéo cô vào trong ngực mình, hạ mắt hôn thẳng xuống đôi môi đỏ của cô.
Chỉ muốn chặn lại cái miệng của cô, không cho cô nói tiếp nữa.
Vừa nãy khi ở trong phòng khách, cô còn không cho anh hôn cô.
Hơi thở sạch sẽ mát lạnh của đàn ông truyền tới, còn chứa cả sự xâm lược mạnh mẽ, Hạ Tịch Quán không ngừng trốn tránh, không muốn cho anh hôn.
Sau đó cô cúi xuống hung hăng cắn lên cánh tay rắn chắc của anh một cái.
Tê.
Lục Hàn Đình bị đau, lập tức buông lỏng cô ra.
Hạ Tịch Quán lập tức bước ta khỏi ghế phụ, chạy thẳng không hề quay đầu lại.
Lục Hàn Đình dựa lưng vào ghế lái, đưa tay che đi đôi mắt hằn đỏ lên, thời điểm cô để cho anh hôn đã có thể muốn mạng người rồi, nhưng không cho anh hôn thì càng nguy hiểm hơn.
Trên cánh tay săn chắc hiện lên một dấu răng nhỏ, lần này cô dùng rất nhiều sức, không hề đau lòng cho anh.
Hạ Tịch Quán vừa đến sảnh chính của sân bay, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy Diệp Linh trong biển người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương