Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 111: Cô áy táo bạo lái xe thể thao
Cố Dạ Cẩn chăm chú nhìn quyển mẫu sơn móng tay.
Hạ Tịch Quán quan sát gương mặt tuần tú như ngọc của Cố Dạ Cần, anh tuyệt đối không hề thua kém Lục Hàn Đình, bộ âu phục được cắt may tinh tế ôm trọn lấy thân thể cao lớn, làm nổi lên khí chất nhã nhặn anh tuần, thanh lãnh mà xa cách.
Người đàn ông như này khiến cho người khác muốn tới gần nhưng lại không dám.
Hạ Tịch Quán vẫn không thể tin nổi lời Diệp Linh vừa nói, rằng anh thích những cô gái xinh đẹp nhất, sơn móng tay cũng sẽ chọn màu đỏ kiều diễm, nhưng vị Cố thiếu này chắc hẳn không phải người nông cạn như vậy chứ, cho nên Hạ Tịch Quán mới muốn tự mình đi nghiệm chứng một chút.
Lúc này, ngón tay Cố Dạ Cần chỉ vào một chỗ: “Cái này không tệ.”
Anh vừa chỉ… màu đỏ.
Giống như màu mà Diệp Linh đã nói.
Hạ Tịch Quán: “…”
Lúc này Diệp Linh từ bên trong ởi ra: “Anh trai, anh đến rồi à?”
Có Dạ Cần ngước mắt lên, ánh mắt liếc xuống bộ móng tay mà cô vừa làm.
“Anh trai, sơn móng tay mới của em có đẹp không?”
Diệp Linh duỗi hai bàn tay nhỏ ra lắc lư trước mặt anh ta.
”
đẹp.”
Làm sao lại không đẹp chứ? Diệp Linh xuất thân là danh môn, sau đó bước vào cửa lớn của trâm anh thế gia, trước giờ vẫn luôn là bông hoa hồng được nuôi trong nhà kính, nũng nịu đáng yêu.
Bàn tay non mềm của cô trước giờ chưa từng phải nhúng tay vào làm bất cứ thứ gì, sau khi sơn lên màu đỏ tươi lệ kia càng khiến da thịt trắng tới lóa mắt, khiến cho ngoại hình trong trẻo kia lại lộ ra chút quyến rũ.
Ánh mắt Cố Dạ Cần khẽ tối đi một chút: “Đẹp lắm.”
Diệp Linh thu tay lại, sau đó lôi kéo Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, chúng ta đi thôi, anh trai phiền anh cầm giúp quần áo cho bọn em nhé.”
Có thể để cho Cố Dạ Cần xách túi hộ, Hạ Tịch Quán liền cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Ba người ra khỏi cửa hàng, chiếc xe Maybach màu bạc của Có Dạ Cần đã dừng ở bên đường: “Lên xe đi, anh đưa các em về.”
Diệp Linh giơ chìa khóa trong tay lên: “Anh trai, bọn em lái xe tới mà, không cần đâu, Hạ Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền không phải còn ở bên trong à, anh đưa hai người đó về đi.”
Có Dạ Cần nhìn thoáng qua chìa khóa xe trong tay cô ấy: “Em học lái xe lúc nào vậy? Trước kia ném em ở trên đường, còn không phân được đông tây nam bắc cơ mà.”
Diệp Linh vén máy lọn tóc xoăn màu trà sang bên tai: “Anh à, em đã lớn rồi mà, cũng không thê ỷ lại vào anh mãi như vậy được.”
Có Dạ Cần chỉ nhìn cô, sau đó thong thả nói: “Xe cũng dừng ở đây rồi, để anh đưa hai em về.”
Lúc này một chuỗi nhạc du dương vang lên, là điện thoại của Cố Dạ Cân.
“Sao anh không nghe máy đi, nhất định là Hạ Nghiên Nghiên gọi tới, bảo anh đưa cô ta về đó, không tin thì anh nhìn xem.”
Có Dạ Cần mở điện thoại ra, ấn nút nghe.
Thậm chí anh ta còn không có ý giấu diếm, cứ đứng đó ấn nghe, lát sau giọng nói ngọt ngào Hạ Nghiên Nghiên vang lên: “Alo, Dạ Cần, bây giờ anh đang ở đâu vậy, có thể tới đón em với Tuyền Tuyền hay không, xe của bọn em bị hỏng phải mang đi sửa rồi.”
Có Dạ Cần nhìn về phía Diệp Linh, đôi mắt lấp lánh còn khẽ chớp vài cái, muốn nhìn xem anh định giải quyết như thế nào.
Cố Dạ Cẩn rất nhanh đã chọn Hạ Nghiên Nghiên, khóe môi hơi nhếch lên nói với Diệp Linh: “Lái xe nhớ cần thận đấy.”
Diệp Linh không hề cảm thấy ngạc nhiên, một cuộc điện thoại của Hạ Nghiên Nghiên có thể gọi được anh đi: “Em biết rồi, em với Quán Quán đi trước đây.”
Chiếc xe Maybach phóng nhanh trên đường lớn, Cố Dạ Cần chuyên tâm lái xe, đằng sau là Hạ Nghiên Nghiên cùng với Hoắc Tuyền.
Hạ Nghiên Nghiên ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá, Dạ Cần, vốn là anh định đưa Linh Linh với Quán Quán về, bây giờ lại tới đưa em với Tuyền Tuyền, Linh Linh sẽ không làm loạn với anh chứ.
Trước kia Linh Linh rất để ý chuyện hai chúng ta ở chung một chỗ, chỉ cần nhìn thấy thì sẽ giận dỗi với anh.”
Hạ Tịch Quán quan sát gương mặt tuần tú như ngọc của Cố Dạ Cần, anh tuyệt đối không hề thua kém Lục Hàn Đình, bộ âu phục được cắt may tinh tế ôm trọn lấy thân thể cao lớn, làm nổi lên khí chất nhã nhặn anh tuần, thanh lãnh mà xa cách.
Người đàn ông như này khiến cho người khác muốn tới gần nhưng lại không dám.
Hạ Tịch Quán vẫn không thể tin nổi lời Diệp Linh vừa nói, rằng anh thích những cô gái xinh đẹp nhất, sơn móng tay cũng sẽ chọn màu đỏ kiều diễm, nhưng vị Cố thiếu này chắc hẳn không phải người nông cạn như vậy chứ, cho nên Hạ Tịch Quán mới muốn tự mình đi nghiệm chứng một chút.
Lúc này, ngón tay Cố Dạ Cần chỉ vào một chỗ: “Cái này không tệ.”
Anh vừa chỉ… màu đỏ.
Giống như màu mà Diệp Linh đã nói.
Hạ Tịch Quán: “…”
Lúc này Diệp Linh từ bên trong ởi ra: “Anh trai, anh đến rồi à?”
Có Dạ Cần ngước mắt lên, ánh mắt liếc xuống bộ móng tay mà cô vừa làm.
“Anh trai, sơn móng tay mới của em có đẹp không?”
Diệp Linh duỗi hai bàn tay nhỏ ra lắc lư trước mặt anh ta.
”
đẹp.”
Làm sao lại không đẹp chứ? Diệp Linh xuất thân là danh môn, sau đó bước vào cửa lớn của trâm anh thế gia, trước giờ vẫn luôn là bông hoa hồng được nuôi trong nhà kính, nũng nịu đáng yêu.
Bàn tay non mềm của cô trước giờ chưa từng phải nhúng tay vào làm bất cứ thứ gì, sau khi sơn lên màu đỏ tươi lệ kia càng khiến da thịt trắng tới lóa mắt, khiến cho ngoại hình trong trẻo kia lại lộ ra chút quyến rũ.
Ánh mắt Cố Dạ Cần khẽ tối đi một chút: “Đẹp lắm.”
Diệp Linh thu tay lại, sau đó lôi kéo Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, chúng ta đi thôi, anh trai phiền anh cầm giúp quần áo cho bọn em nhé.”
Có thể để cho Cố Dạ Cần xách túi hộ, Hạ Tịch Quán liền cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Ba người ra khỏi cửa hàng, chiếc xe Maybach màu bạc của Có Dạ Cần đã dừng ở bên đường: “Lên xe đi, anh đưa các em về.”
Diệp Linh giơ chìa khóa trong tay lên: “Anh trai, bọn em lái xe tới mà, không cần đâu, Hạ Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền không phải còn ở bên trong à, anh đưa hai người đó về đi.”
Có Dạ Cần nhìn thoáng qua chìa khóa xe trong tay cô ấy: “Em học lái xe lúc nào vậy? Trước kia ném em ở trên đường, còn không phân được đông tây nam bắc cơ mà.”
Diệp Linh vén máy lọn tóc xoăn màu trà sang bên tai: “Anh à, em đã lớn rồi mà, cũng không thê ỷ lại vào anh mãi như vậy được.”
Có Dạ Cần chỉ nhìn cô, sau đó thong thả nói: “Xe cũng dừng ở đây rồi, để anh đưa hai em về.”
Lúc này một chuỗi nhạc du dương vang lên, là điện thoại của Cố Dạ Cân.
“Sao anh không nghe máy đi, nhất định là Hạ Nghiên Nghiên gọi tới, bảo anh đưa cô ta về đó, không tin thì anh nhìn xem.”
Có Dạ Cần mở điện thoại ra, ấn nút nghe.
Thậm chí anh ta còn không có ý giấu diếm, cứ đứng đó ấn nghe, lát sau giọng nói ngọt ngào Hạ Nghiên Nghiên vang lên: “Alo, Dạ Cần, bây giờ anh đang ở đâu vậy, có thể tới đón em với Tuyền Tuyền hay không, xe của bọn em bị hỏng phải mang đi sửa rồi.”
Có Dạ Cần nhìn về phía Diệp Linh, đôi mắt lấp lánh còn khẽ chớp vài cái, muốn nhìn xem anh định giải quyết như thế nào.
Cố Dạ Cẩn rất nhanh đã chọn Hạ Nghiên Nghiên, khóe môi hơi nhếch lên nói với Diệp Linh: “Lái xe nhớ cần thận đấy.”
Diệp Linh không hề cảm thấy ngạc nhiên, một cuộc điện thoại của Hạ Nghiên Nghiên có thể gọi được anh đi: “Em biết rồi, em với Quán Quán đi trước đây.”
Chiếc xe Maybach phóng nhanh trên đường lớn, Cố Dạ Cần chuyên tâm lái xe, đằng sau là Hạ Nghiên Nghiên cùng với Hoắc Tuyền.
Hạ Nghiên Nghiên ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá, Dạ Cần, vốn là anh định đưa Linh Linh với Quán Quán về, bây giờ lại tới đưa em với Tuyền Tuyền, Linh Linh sẽ không làm loạn với anh chứ.
Trước kia Linh Linh rất để ý chuyện hai chúng ta ở chung một chỗ, chỉ cần nhìn thấy thì sẽ giận dỗi với anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương