Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 27: Xây một bức tường cao
Người đàn ông mà cô đã cứu năm đó là ai? Hạ Tịch Quán nhớ lại rằng năm đó cô mười hai tuổi, cô cứu một người đàn ông bị bắt tỉnh trong trời tuyết lớn, cô dám khẳng định rằng nếu mình đi muộn hơn một chút, người đàn ông đó sẽ chết trong tuyết.
Lúc đó, đường bị tuyết phủ dày đặc, trời lại gần tối, cả người run lên vì nhiệt độ không khí rất lạnh, cô vất vả đưa người đàn ông vào một hang động gần đó, đốt cành cây để giữ ám, nhưng trời vẫn rất lạnh, chân tay người đàn ông đã sắp đông cứng rồi.
Hạ Tịch Quán đành cởi quần áo, ôm chặt lấy người đàn ông đó, dùng thân nhiệt của nhau để giữ ấm.
Chỉ như vậy, người đàn ông đã sống sót.
Bây giờ Hạ Tịch Quán nghĩ lại, lúc đó cô mới 12 tuổi, cô chỉ muốn cứu người, nhưng trong mắt người khác lại biến thành một bức tranh vô cùng ướt át.
Dưới sự xúi giục của Hạ Tiểu Diệp, Tô Hi luôn nghĩ mình là một cô gái bẩn thỉu.
Diệp Linh mắng rất đúng, những người này thực sự rất bỉ ồi.
Về người đàn ông đó… Hạ Tịch Quán trả lời: Đã tám năm trôi qua kể từ lúc đó, tớ không thể nhớ rõ người đàn ông đó.
Ngay cả khi anh ta đứng trước mặt, tớ cũng có thể sẽ không nhận ra anh ta, nhưng anh ta đã từng tặng tó một miếng mặt dây chuyền ngọc bích sau khi anh ta tỉnh lại, anh ta nói rằng anh ta sẽ quay lại tìm tớ.
Diệp Linh: Mặt dây chuyền ngọc bích đâu? Hạ Tịch Quán: Mắt rồi, không tìm thấy nữa.
Diệp Linh gửi thẳng một biểu tượng cảm xúc ngất xỉu bằng một viên đá nhỏ: Cậu đã từng xem phim lãng mạn chưa? Theo logic thông thường, người đàn ông mà cậu cứu nhất định phải là một công tử giàu có.
Cậu cứu anh ta, anh ta sẽ lấy thân báo đáp.
Hạ Tịch Quán… Cô thật sự không biết mặt dây chuyền ngọc bích đó ở đâu, cô nhớ rõ mình cất mặt dây chuyền ngọc bích trong ngăn kéo của căn phòng rồi khóa lại, nhưng khi mở ra lần nữa, mặt dây chuyền ngọc bích đã biến mát.
Bây giờ nghĩ đến chuyện cứu người trong màn tuyết rơi dày đặc năm đó không chỉ có cô và người đàn ông đó ở hiện trường, mà còn có cả Tô Hi và Hạ Tiểu Diệp.
Nhiều người như thế đều đến.
Lúc này, tin nhắn của Diệp Linh được gửi đến Quán Quán: Đây là tớ theo dõi điện thoại di động của Tô Hi tìm được, cuộc gọi mà anh ta gọi là ở một ngôi nhà dân ở ngoại ô Hải Thành, thím Lâm chắc là ở đó.
Hạ Tịch Quán nhìn địa chỉ do Diệp Linh gửi, thực ra cô đến phòng 8206 hẹn gặp là đã có kế hoạch, chính là dùng bản thân làm mồi nhử để khiến Tô Hi gọi điện, Diệp Linh sẽ định vị và theo dõi vị trí của thím Lâm.
Tô Hi đã giấu thím Lâm trong một ngôi nhà ở ngoại ô.
Quá tốt rồi, cô đã tìm thấy rồi! Hạ Tịch Quán gửi một cái hôn thật to qua rồi kết thúc cuộc trò chuyện, bây giờ đã là buổi tối rồi, rất thuận tiện để hành động, cô muốn tìm thím Lâm ngay lập tức.
Về chuyện Hạ Tiểu Diệp bôi nhọ cô, cô đương nhiên sẽ tìm thời điểm thích hợp để tặng Hạ Tiểu Diệp một món quà lón.
Nhiệm vụ cấp bách nhát là giải cứu thím Lâm.
Lúc Hạ Tịch Quán chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên, có cuộc gọi đến.
Cô nhìn xuống và thấy ba chữ “Lục Tiên Sinh”
đang nhảy lên trên màn hình điện thoại.
Đó là cuộc gọi từ Lục Hàn Đình.
Lông mi mảnh khảnh run lên vài cái, Hạ Tịch Quán không trả lời mà để điện thoại reo liên tục.
Ngay sau đó có một tiếng “ting”
, có tin nhắn Wechat gửi đến.
Hạ Tịch Quán bám xem, là Lục Hàn Đình gửi cho cô tin nhắn: “Ngủ rồi?”
Hạ Tịch Quán nhìn hai chữ này, là văn phong luôn ngắn gọn mà mạnh mẽ của anh, sau đó kéo lên xem, trò chuyện của hai người vẫn chỉ dừng lại ở câu: “Còn dám mắng tôi? Quay về xem tôi thu thập cô.”
Mình lúc đó rất ngọt ngào, như một cô gái trẻ lần đầu yêu đương bị anh trêu ghẹo mà cứ kêu đừng đừng, bây giờ cô đã khôi phục lại bình tĩnh.
Cô sẽ xây một bức tường cao trong lòng để ngăn anh ở bên ngoài, không còn bị anh dụ dỗ, cũng như không cho anh cơ hội làm tổn thương chính mình nữa.
Lúc đó, đường bị tuyết phủ dày đặc, trời lại gần tối, cả người run lên vì nhiệt độ không khí rất lạnh, cô vất vả đưa người đàn ông vào một hang động gần đó, đốt cành cây để giữ ám, nhưng trời vẫn rất lạnh, chân tay người đàn ông đã sắp đông cứng rồi.
Hạ Tịch Quán đành cởi quần áo, ôm chặt lấy người đàn ông đó, dùng thân nhiệt của nhau để giữ ấm.
Chỉ như vậy, người đàn ông đã sống sót.
Bây giờ Hạ Tịch Quán nghĩ lại, lúc đó cô mới 12 tuổi, cô chỉ muốn cứu người, nhưng trong mắt người khác lại biến thành một bức tranh vô cùng ướt át.
Dưới sự xúi giục của Hạ Tiểu Diệp, Tô Hi luôn nghĩ mình là một cô gái bẩn thỉu.
Diệp Linh mắng rất đúng, những người này thực sự rất bỉ ồi.
Về người đàn ông đó… Hạ Tịch Quán trả lời: Đã tám năm trôi qua kể từ lúc đó, tớ không thể nhớ rõ người đàn ông đó.
Ngay cả khi anh ta đứng trước mặt, tớ cũng có thể sẽ không nhận ra anh ta, nhưng anh ta đã từng tặng tó một miếng mặt dây chuyền ngọc bích sau khi anh ta tỉnh lại, anh ta nói rằng anh ta sẽ quay lại tìm tớ.
Diệp Linh: Mặt dây chuyền ngọc bích đâu? Hạ Tịch Quán: Mắt rồi, không tìm thấy nữa.
Diệp Linh gửi thẳng một biểu tượng cảm xúc ngất xỉu bằng một viên đá nhỏ: Cậu đã từng xem phim lãng mạn chưa? Theo logic thông thường, người đàn ông mà cậu cứu nhất định phải là một công tử giàu có.
Cậu cứu anh ta, anh ta sẽ lấy thân báo đáp.
Hạ Tịch Quán… Cô thật sự không biết mặt dây chuyền ngọc bích đó ở đâu, cô nhớ rõ mình cất mặt dây chuyền ngọc bích trong ngăn kéo của căn phòng rồi khóa lại, nhưng khi mở ra lần nữa, mặt dây chuyền ngọc bích đã biến mát.
Bây giờ nghĩ đến chuyện cứu người trong màn tuyết rơi dày đặc năm đó không chỉ có cô và người đàn ông đó ở hiện trường, mà còn có cả Tô Hi và Hạ Tiểu Diệp.
Nhiều người như thế đều đến.
Lúc này, tin nhắn của Diệp Linh được gửi đến Quán Quán: Đây là tớ theo dõi điện thoại di động của Tô Hi tìm được, cuộc gọi mà anh ta gọi là ở một ngôi nhà dân ở ngoại ô Hải Thành, thím Lâm chắc là ở đó.
Hạ Tịch Quán nhìn địa chỉ do Diệp Linh gửi, thực ra cô đến phòng 8206 hẹn gặp là đã có kế hoạch, chính là dùng bản thân làm mồi nhử để khiến Tô Hi gọi điện, Diệp Linh sẽ định vị và theo dõi vị trí của thím Lâm.
Tô Hi đã giấu thím Lâm trong một ngôi nhà ở ngoại ô.
Quá tốt rồi, cô đã tìm thấy rồi! Hạ Tịch Quán gửi một cái hôn thật to qua rồi kết thúc cuộc trò chuyện, bây giờ đã là buổi tối rồi, rất thuận tiện để hành động, cô muốn tìm thím Lâm ngay lập tức.
Về chuyện Hạ Tiểu Diệp bôi nhọ cô, cô đương nhiên sẽ tìm thời điểm thích hợp để tặng Hạ Tiểu Diệp một món quà lón.
Nhiệm vụ cấp bách nhát là giải cứu thím Lâm.
Lúc Hạ Tịch Quán chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên, có cuộc gọi đến.
Cô nhìn xuống và thấy ba chữ “Lục Tiên Sinh”
đang nhảy lên trên màn hình điện thoại.
Đó là cuộc gọi từ Lục Hàn Đình.
Lông mi mảnh khảnh run lên vài cái, Hạ Tịch Quán không trả lời mà để điện thoại reo liên tục.
Ngay sau đó có một tiếng “ting”
, có tin nhắn Wechat gửi đến.
Hạ Tịch Quán bám xem, là Lục Hàn Đình gửi cho cô tin nhắn: “Ngủ rồi?”
Hạ Tịch Quán nhìn hai chữ này, là văn phong luôn ngắn gọn mà mạnh mẽ của anh, sau đó kéo lên xem, trò chuyện của hai người vẫn chỉ dừng lại ở câu: “Còn dám mắng tôi? Quay về xem tôi thu thập cô.”
Mình lúc đó rất ngọt ngào, như một cô gái trẻ lần đầu yêu đương bị anh trêu ghẹo mà cứ kêu đừng đừng, bây giờ cô đã khôi phục lại bình tĩnh.
Cô sẽ xây một bức tường cao trong lòng để ngăn anh ở bên ngoài, không còn bị anh dụ dỗ, cũng như không cho anh cơ hội làm tổn thương chính mình nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương