Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 2941
Những lời này triệt để kinh động Trương Hàn và bác sĩ bên trong, bác sĩ liền Im bặt, nuốt lời đến miệng Xuông dưới, còn Trương Hàn mím môi, nhìn Nhiễm Nhiễm ngoài cửa nghe lén: “Nhiễm Nhiễm, em đứng ở đó là nghe trộm anh nói chuyện sao?”
Nhiễm Nhiễm nhanh chóng đi đến, cô ta vội vàng giải thích: “Anh Hàn, không p phải như thế, em chỉ là thấy anh rất lo lắng cho sức khỏe em họ, không muốn quấy rầy đến mọi người thôi.”
Nói rồi Nhiễm Nhiễm đặt mắt ở trên người Lâm Bát Nhiễm hôn mê: “Anh Hàn, em họ bị gì thế, sao đột nhiên lại ngất xỉu, bác sĩ, ông đã kiểm tra ra gì rồi sao?2”
Bác sĩ lại đổ mồ hôi lạnh, không có, ông ấy không kiểm tra ra gì cả, ông ây sẽ không nói Lâm Bắt Nhiễm mang thai chân kinh, bị động thai nói cho vị Nhiễm Nhiễm tiêu thứ này.
Nếu như bị Nhiễm Nhiễm tiểu thư biết, nhất, định sẽ gây nên sóng to gió lớn, ông ấy cũng không muốn chét.
Trương Hàn cũng hiểu được mình khinh thường, vừa rồi suýt chút nữa đã đề Nhiễm Nhiễm nghe lén, hắn nhìn Lâm Bắt Nhiễm trên giường càng thấy ghét, cô đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hắn.
“Em ấy không sao, là do gần đây bị phong hàn, thân thể yếu đi một chút, cho nên ngắt xỉu. “T106 Hàn nói dối.
Nhiễm Nhiễm hơi nghi ngờ: “Anh Hàn, anh nói là thật sao, nh không có gạt em chứ?”
Trương Hàn vươn tay kéo lại tay Nhiễm Nhiễm, nhẹ nhàng nắm: “Nhiễm Nhiễm, anh sao lại có thể gạt anh chứ.”
Cử động thân mật của hắn làm Nhiễm Nhiễm vui như mở cờ, Nhiễm Nhiễm nhân cơ hội nói: “Anh Hàn, em thấy em họ sống ở đây cũng không vui, nêu không anh là sớm một chút thả em họ rời đi đi! Em ấy rất nhớ thân nhân ở quê, nói không chừng lần này cũng là tưởng niệm thành bệnh.”
Cô ta mặc kệ giữa Lâm Bật Nhiễm và Trương Hàn có chuyện gì, cô ta chỉ cận Lâm Bất Nhiệm rời đi, mọi người đều có thể vui vẻ.
Trương Hàn từ chối ngay: “Không được.”
“Vì sao? Anh Hàn, vì sao anh luôn không cho em họ đi, em cảm thầy anh thật kỳ quái, không phải là anh muốn trói em họ bên cạnh anh đầy chứ?” Nhiễm Nhiễm hỏi ra nghỉ vân trong lòng.
Trương Hàn nói: “Nhiễm Nhiễm, kỳ.
thực thân nhân ở quê em họ đã chết, anh sợ con bé quá đạu buồn, cho nên vận không nói cho biết, anh sợ nó không chịu nỗi đả kích này, cho nên cũng cô ý không cho nó trở về, em hiểu ý anh không?”
A?
Thì ra là vậy?
“Nhưng anh Hàn, anh cũng không thể vĩnh viên giữ em họ ở bên người: được! Như vậy đi, anh tìm một căn nhà cho em họ, ở riêng, như vậy chúng ta cũng có thê chăm sóc em họ mà.” Nhiễm Nhiễm đề nghị.
Trương Hàn không lập tức tỏ thái độ, chỉ là nói: “Sau này rồi tính!”
“Anh Hàn…”
“Nhiễm Nhiễm, em đói bụng không, đi, anh cùng em ăn cơm tôi, em gân đây gây quá.” Trương Hàn cô ý vươn tay nhéo nhéo mũi Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm lại dời chú ý sang trên người. hắn: “Dạ anh Hàn, đề bác sĩ ở chỗ này chăm sóc em họ đi!”
Lâm Bắt Nhiễm tỉnh, cô chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình hiện tại nằm ở trên giường.
Nhiễm Nhiễm nhanh chóng đi đến, cô ta vội vàng giải thích: “Anh Hàn, không p phải như thế, em chỉ là thấy anh rất lo lắng cho sức khỏe em họ, không muốn quấy rầy đến mọi người thôi.”
Nói rồi Nhiễm Nhiễm đặt mắt ở trên người Lâm Bát Nhiễm hôn mê: “Anh Hàn, em họ bị gì thế, sao đột nhiên lại ngất xỉu, bác sĩ, ông đã kiểm tra ra gì rồi sao?2”
Bác sĩ lại đổ mồ hôi lạnh, không có, ông ấy không kiểm tra ra gì cả, ông ây sẽ không nói Lâm Bắt Nhiễm mang thai chân kinh, bị động thai nói cho vị Nhiễm Nhiễm tiêu thứ này.
Nếu như bị Nhiễm Nhiễm tiểu thư biết, nhất, định sẽ gây nên sóng to gió lớn, ông ấy cũng không muốn chét.
Trương Hàn cũng hiểu được mình khinh thường, vừa rồi suýt chút nữa đã đề Nhiễm Nhiễm nghe lén, hắn nhìn Lâm Bắt Nhiễm trên giường càng thấy ghét, cô đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hắn.
“Em ấy không sao, là do gần đây bị phong hàn, thân thể yếu đi một chút, cho nên ngắt xỉu. “T106 Hàn nói dối.
Nhiễm Nhiễm hơi nghi ngờ: “Anh Hàn, anh nói là thật sao, nh không có gạt em chứ?”
Trương Hàn vươn tay kéo lại tay Nhiễm Nhiễm, nhẹ nhàng nắm: “Nhiễm Nhiễm, anh sao lại có thể gạt anh chứ.”
Cử động thân mật của hắn làm Nhiễm Nhiễm vui như mở cờ, Nhiễm Nhiễm nhân cơ hội nói: “Anh Hàn, em thấy em họ sống ở đây cũng không vui, nêu không anh là sớm một chút thả em họ rời đi đi! Em ấy rất nhớ thân nhân ở quê, nói không chừng lần này cũng là tưởng niệm thành bệnh.”
Cô ta mặc kệ giữa Lâm Bật Nhiễm và Trương Hàn có chuyện gì, cô ta chỉ cận Lâm Bất Nhiệm rời đi, mọi người đều có thể vui vẻ.
Trương Hàn từ chối ngay: “Không được.”
“Vì sao? Anh Hàn, vì sao anh luôn không cho em họ đi, em cảm thầy anh thật kỳ quái, không phải là anh muốn trói em họ bên cạnh anh đầy chứ?” Nhiễm Nhiễm hỏi ra nghỉ vân trong lòng.
Trương Hàn nói: “Nhiễm Nhiễm, kỳ.
thực thân nhân ở quê em họ đã chết, anh sợ con bé quá đạu buồn, cho nên vận không nói cho biết, anh sợ nó không chịu nỗi đả kích này, cho nên cũng cô ý không cho nó trở về, em hiểu ý anh không?”
A?
Thì ra là vậy?
“Nhưng anh Hàn, anh cũng không thể vĩnh viên giữ em họ ở bên người: được! Như vậy đi, anh tìm một căn nhà cho em họ, ở riêng, như vậy chúng ta cũng có thê chăm sóc em họ mà.” Nhiễm Nhiễm đề nghị.
Trương Hàn không lập tức tỏ thái độ, chỉ là nói: “Sau này rồi tính!”
“Anh Hàn…”
“Nhiễm Nhiễm, em đói bụng không, đi, anh cùng em ăn cơm tôi, em gân đây gây quá.” Trương Hàn cô ý vươn tay nhéo nhéo mũi Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm lại dời chú ý sang trên người. hắn: “Dạ anh Hàn, đề bác sĩ ở chỗ này chăm sóc em họ đi!”
Lâm Bắt Nhiễm tỉnh, cô chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình hiện tại nằm ở trên giường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương