Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 65: Anh có thể thả tôi xuống không?
Nếu trong tay còn kẹo thì Hạ Tịch Quán nhất định sẽ ném thêm phát nữa vào khuôn mặt tuần tú đáng giận kia.
“Cô hầu gái, mau lại đây.”
Lúc này, Lục Hàn Đình ra lệnh.
Hạ Tịch Quán đứng dậy, ởi tới.
Lục Hàn Đình nắm cánh tay nhỏ của cô, kéo một cái, Hạ Tịch Quán ngã ngồi lên đùi anh.
“Anh làm gì đấy?”
Hạ Tịch Quán quay người.
“Giận à? Lúc nãy chính em bảo mình là hầu ị”
gái.
Anh đã mang phụ nữ về, cô không nói mình là trưởng thành, tuy anh không có phụ nữ nhưng cái nên biết vẫn biết, dù sao thì bị quyến rũ rất nhiều lần, không thiếu hầu gái play.
Lục Hàn Đình đưa viên kẹo trái cây kia cho cô: “Cô hầu gái, bóc đi, tôi muốn ăn.”
Hạ Tịch Quán nhịn mong muốn đập anh xuống, dùng sức bóc kẹo, sau đó dùng sức nhét viên kẹo năm màu kia vào miệng anh.
Cho anh ăn đấy! Lục Hàn Đình ăn kẹo cô đút, chậc, ngọt ghê… “Anh có thể buông tôi xuống không?”
Đôi mắt ưng của Lục Hàn Đình híp lại, đột nhiên nhỏ giọng tò mò hỏi cô: “Cô hầu gái, em có mục tiêu cuối cùng nào không?”
“Mục tiêu cuối cùng?”
“Ừ, chẳng phải mục tiêu cuối cùng của hầu gái đều là… trèo lên long sàng của nam chủ nhân sao?”
Vành tai trắng như tuyết của Hạ Tịch Quán đỏ bừng, không ngờ anh lại chơi trò lưu manh, nhanh chóng dùng nắm tay nhỏ đập anh một cái.
Sủng Vợ Lên Trời Lục Hàn Đình nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô trong tay mình, trầm giọng cười sung sướng.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân.
Hoa Dung tham quan U Lan Uyển xong đã về.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đầy Lục Hàn Đình ra, đứng lên.
Hoa Dung đi tới, nhìn Lục Hàn Đình đầy quyến rũ mà ái mộ: “Hàn Đình U Lan Uyễn thật đẹp.”
Lục Hàn Đình cũng đứng lên, không nhìn Hoa Dung mà lạnh nhạt nói: “Bữa tối chuẩn bị xong rồi, vào ăn thôi.”
Lục Hàn Đình và Hoa Dung ngồi hai bên bàn ăn, Hạ Tịch Quán không ngồi xuống dùng cơ mà vào nhà bếp hỗ trợ mang đồ ăn.
Hạ Tịch Quán bưng canh ra thì nghe Hoa Dung nói: “Hàn Đình, em đột nhiên nhớ ra có một phần tài liệu quan trọng cần anh ký, hôm nay muộn rồi, em ở lại được không?”
Hoa Dung muốn ngủ lại đây đêm nay.
Lại là tiết mục đọc tài liệu đêm khuya, mọi người đều là người trưởng thành, trai đơn gái chiếc một phòng có thể củi khô bốc lửa.
Lục Hàn Đình không thể không hiểu lời mời gọi trần trụi của Hoa Dung, nhưng anh lại đồng ý.
Hạ Tịch Quán chỉ nghĩ anh dẫn một người phụ nữ về nhà dùng cơm, không ngờ tối nay bọn họ còn muốn xảy ra chuyện gì đó, cô ngơ ngác, ngón tay bị bỏng canh.
Xí.
Hạ Tịch Quán nhíu mày.
Ngay sau đó, Lục Hàn Đình nắm lấy ngón tay bỏng của cô: “Sao em bát cẩn thế, có đau không?”
“Cô hầu gái, mau lại đây.”
Lúc này, Lục Hàn Đình ra lệnh.
Hạ Tịch Quán đứng dậy, ởi tới.
Lục Hàn Đình nắm cánh tay nhỏ của cô, kéo một cái, Hạ Tịch Quán ngã ngồi lên đùi anh.
“Anh làm gì đấy?”
Hạ Tịch Quán quay người.
“Giận à? Lúc nãy chính em bảo mình là hầu ị”
gái.
Anh đã mang phụ nữ về, cô không nói mình là trưởng thành, tuy anh không có phụ nữ nhưng cái nên biết vẫn biết, dù sao thì bị quyến rũ rất nhiều lần, không thiếu hầu gái play.
Lục Hàn Đình đưa viên kẹo trái cây kia cho cô: “Cô hầu gái, bóc đi, tôi muốn ăn.”
Hạ Tịch Quán nhịn mong muốn đập anh xuống, dùng sức bóc kẹo, sau đó dùng sức nhét viên kẹo năm màu kia vào miệng anh.
Cho anh ăn đấy! Lục Hàn Đình ăn kẹo cô đút, chậc, ngọt ghê… “Anh có thể buông tôi xuống không?”
Đôi mắt ưng của Lục Hàn Đình híp lại, đột nhiên nhỏ giọng tò mò hỏi cô: “Cô hầu gái, em có mục tiêu cuối cùng nào không?”
“Mục tiêu cuối cùng?”
“Ừ, chẳng phải mục tiêu cuối cùng của hầu gái đều là… trèo lên long sàng của nam chủ nhân sao?”
Vành tai trắng như tuyết của Hạ Tịch Quán đỏ bừng, không ngờ anh lại chơi trò lưu manh, nhanh chóng dùng nắm tay nhỏ đập anh một cái.
Sủng Vợ Lên Trời Lục Hàn Đình nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô trong tay mình, trầm giọng cười sung sướng.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân.
Hoa Dung tham quan U Lan Uyển xong đã về.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đầy Lục Hàn Đình ra, đứng lên.
Hoa Dung đi tới, nhìn Lục Hàn Đình đầy quyến rũ mà ái mộ: “Hàn Đình U Lan Uyễn thật đẹp.”
Lục Hàn Đình cũng đứng lên, không nhìn Hoa Dung mà lạnh nhạt nói: “Bữa tối chuẩn bị xong rồi, vào ăn thôi.”
Lục Hàn Đình và Hoa Dung ngồi hai bên bàn ăn, Hạ Tịch Quán không ngồi xuống dùng cơ mà vào nhà bếp hỗ trợ mang đồ ăn.
Hạ Tịch Quán bưng canh ra thì nghe Hoa Dung nói: “Hàn Đình, em đột nhiên nhớ ra có một phần tài liệu quan trọng cần anh ký, hôm nay muộn rồi, em ở lại được không?”
Hoa Dung muốn ngủ lại đây đêm nay.
Lại là tiết mục đọc tài liệu đêm khuya, mọi người đều là người trưởng thành, trai đơn gái chiếc một phòng có thể củi khô bốc lửa.
Lục Hàn Đình không thể không hiểu lời mời gọi trần trụi của Hoa Dung, nhưng anh lại đồng ý.
Hạ Tịch Quán chỉ nghĩ anh dẫn một người phụ nữ về nhà dùng cơm, không ngờ tối nay bọn họ còn muốn xảy ra chuyện gì đó, cô ngơ ngác, ngón tay bị bỏng canh.
Xí.
Hạ Tịch Quán nhíu mày.
Ngay sau đó, Lục Hàn Đình nắm lấy ngón tay bỏng của cô: “Sao em bát cẩn thế, có đau không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương