Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 79: Tra được rồi
Hạ Tịch Quán chột dạ nhìn sang Diệp Linh: “Mình có suy nghĩ chuyện gì đâu.”
Đôi mắt long lanh động lòng người của Diệp Linh khẽ cong lên: “Cậu suy nghĩ chuyện gì đều viết hết lên mặt rồi kìa.”
Hạ Tịch Quán ấp úng không nói được gì, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu chạy vào bên trong quây, lựa chọn thắt lưng.
“Linh Linh, mình muốn tặng quà cho bà nội.”
“Được thôi, bà nội thích gì vậy?”
Diệp Linh gật đầu: “Vậy chúng ta đi mua Barbie, loại kia trông rất mềm mại đáng yêu, bà nội sẽ rất thích.”
Hạ Tịch Quán đồng ý: “Được được.”
Người đại diện ở bên cạnh nghe vậy há hốc mồm lên, tặng cho bà lão một con Barbie, chẳng lẽ là bị điên rồi? Cô đẹp cô nói gì cũng đúng! Hạ Tịch Quán chờ ở Tam Á hai ngày, vụ việc của Lý Ngọc Lan với ảnh nóng tạm lắng xuống, Hạ Tịch Quán liền biết là Hạ Chân Quốc đã xuất thủ.
Rất nhanh cô liền nhận được tin tức về buổi kỉ niệm ngày kết hôn của Hạ Chắn Quốc với Lý Ngọc Lan, họ đang chuẩn bị một bữa tiệc lớn.
Hạ Tịch Quán cũng không gấp, vụ ảnh nóng đã hoàn toàn phá hủy thanh danh mặt mũi của Hạ Chấn Quốc, ông ta chỉ hận không thể bóp chết Lý Ngọc Lan mà thôi.
Có điều bây giờ không những không trách phạt Lý Ngọc Lan, mà ông ta còn vì Lý Ngọc Lan tổ chức bữa tiệc mừng, chuyện này thật là thú vị.
Diệp Linh đem một phần tài liệu đưa cho cô: “Quán Quán, tra được rồi, buổi kỉ niệm kết hôn này có một vị khách quý rất quan trọng, tên là La Phú, là bố nuôi của Lý Ngọc Lan.”
Hạ Tịch Quán liếc nhìn tài liệu trong tay, La Phú này vốn là một đại gia có tiếng trong giới giải trí, thành công của Lý Ngọc Lan không thể bỏ qua công lao của ông ta, mà La Phú lại làm bên xuất nhập cảng, mấy năm nay nguồn lợi của Hạ thị chủ yếu là kiếm được từ bên xuất nhập cảng, lá bài của Lý Ngọc Lan giấu cũng thật kĩ, mãi mới chịu lộ ra.
“Đúng vậy, trách không được chúng ta đào lâu như vậy mà không có manh mối, bối cảnh của La Phú này rất sâu, hai đạo đều ăn, mà ông ta còn có một bà vợ rất lợi hại, phía nhà mẹ đẻ của bà vợ rất có quyền thế.”
Lần này dư luận huyên náo ồn ào như thế đã phá hủy toàn bộ mối giao thiệp của Lý Ngọc Lan trong những năm tháng ăn nằm ở giới giải trí, vì để không bị ném bỏ bà ta chỉ đành lộ ra cây át chủ bài này thôi.
Hạ Tịch Quán gật đầu, từ khi cô từ quê quay trở lại vẫn luôn chờ đợi một ngày này, chậm rãi phá hủy nền móng của Lý Ngọc Lan, khiến cho bản tính hung ác của bà ta hiện ra.
“Mặc dù bố mình rất quan tâm tới mặt mũi, nhưng ông ta lại càng yêu lợi ích hơn, hơn nữa đây cũng không phải giới giải trí, có thanh danh xấu cũng không sao, dù sao ông ta cũng là một phú thương, bởi vì mình đã phá hỏng lễ đính hôn của Tô Hi với Hạ Tiểu Điệp, cho nên về mặt tài chính Hạ thị đang rất bí bách chưa tìm được biện pháp giải quyết, bố mình bây giờ đang cần được bơm tiền gấp.”
Diệp Linh uống một ngụm nước trái cây: “Nghe nói vị La phu nhân này có một cây roi rất tốt, chuyên để đánh những tiện nhân dám câu dẫn chồng bà ta, không bằng chúng ta nghĩ biện pháp để cho bà ta cùng tới tham dự đi?”
Ánh mắt Hạ Tịch Quán khẽ sáng lên: “Mình cũng đang có ý này.”
Hai người ăn nhịp với nhau, Hạ Tịch Quán buông tài liệu ra đứng dậy: “Linh Linh, mình phải về thôi, phải tham gia buổi kỉ niệm này chứ, đúng rồi, khi nào thì cậu sẽ quay về?”
Diệp Linh lười biếng dựa vào cạnh cửa, mái tóc xoăn màu trà dưới làn gió đêm tùy ý quấn quanh khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Nhanh thôi.”
Đôi mắt long lanh động lòng người của Diệp Linh khẽ cong lên: “Cậu suy nghĩ chuyện gì đều viết hết lên mặt rồi kìa.”
Hạ Tịch Quán ấp úng không nói được gì, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu chạy vào bên trong quây, lựa chọn thắt lưng.
“Linh Linh, mình muốn tặng quà cho bà nội.”
“Được thôi, bà nội thích gì vậy?”
Diệp Linh gật đầu: “Vậy chúng ta đi mua Barbie, loại kia trông rất mềm mại đáng yêu, bà nội sẽ rất thích.”
Hạ Tịch Quán đồng ý: “Được được.”
Người đại diện ở bên cạnh nghe vậy há hốc mồm lên, tặng cho bà lão một con Barbie, chẳng lẽ là bị điên rồi? Cô đẹp cô nói gì cũng đúng! Hạ Tịch Quán chờ ở Tam Á hai ngày, vụ việc của Lý Ngọc Lan với ảnh nóng tạm lắng xuống, Hạ Tịch Quán liền biết là Hạ Chân Quốc đã xuất thủ.
Rất nhanh cô liền nhận được tin tức về buổi kỉ niệm ngày kết hôn của Hạ Chắn Quốc với Lý Ngọc Lan, họ đang chuẩn bị một bữa tiệc lớn.
Hạ Tịch Quán cũng không gấp, vụ ảnh nóng đã hoàn toàn phá hủy thanh danh mặt mũi của Hạ Chấn Quốc, ông ta chỉ hận không thể bóp chết Lý Ngọc Lan mà thôi.
Có điều bây giờ không những không trách phạt Lý Ngọc Lan, mà ông ta còn vì Lý Ngọc Lan tổ chức bữa tiệc mừng, chuyện này thật là thú vị.
Diệp Linh đem một phần tài liệu đưa cho cô: “Quán Quán, tra được rồi, buổi kỉ niệm kết hôn này có một vị khách quý rất quan trọng, tên là La Phú, là bố nuôi của Lý Ngọc Lan.”
Hạ Tịch Quán liếc nhìn tài liệu trong tay, La Phú này vốn là một đại gia có tiếng trong giới giải trí, thành công của Lý Ngọc Lan không thể bỏ qua công lao của ông ta, mà La Phú lại làm bên xuất nhập cảng, mấy năm nay nguồn lợi của Hạ thị chủ yếu là kiếm được từ bên xuất nhập cảng, lá bài của Lý Ngọc Lan giấu cũng thật kĩ, mãi mới chịu lộ ra.
“Đúng vậy, trách không được chúng ta đào lâu như vậy mà không có manh mối, bối cảnh của La Phú này rất sâu, hai đạo đều ăn, mà ông ta còn có một bà vợ rất lợi hại, phía nhà mẹ đẻ của bà vợ rất có quyền thế.”
Lần này dư luận huyên náo ồn ào như thế đã phá hủy toàn bộ mối giao thiệp của Lý Ngọc Lan trong những năm tháng ăn nằm ở giới giải trí, vì để không bị ném bỏ bà ta chỉ đành lộ ra cây át chủ bài này thôi.
Hạ Tịch Quán gật đầu, từ khi cô từ quê quay trở lại vẫn luôn chờ đợi một ngày này, chậm rãi phá hủy nền móng của Lý Ngọc Lan, khiến cho bản tính hung ác của bà ta hiện ra.
“Mặc dù bố mình rất quan tâm tới mặt mũi, nhưng ông ta lại càng yêu lợi ích hơn, hơn nữa đây cũng không phải giới giải trí, có thanh danh xấu cũng không sao, dù sao ông ta cũng là một phú thương, bởi vì mình đã phá hỏng lễ đính hôn của Tô Hi với Hạ Tiểu Điệp, cho nên về mặt tài chính Hạ thị đang rất bí bách chưa tìm được biện pháp giải quyết, bố mình bây giờ đang cần được bơm tiền gấp.”
Diệp Linh uống một ngụm nước trái cây: “Nghe nói vị La phu nhân này có một cây roi rất tốt, chuyên để đánh những tiện nhân dám câu dẫn chồng bà ta, không bằng chúng ta nghĩ biện pháp để cho bà ta cùng tới tham dự đi?”
Ánh mắt Hạ Tịch Quán khẽ sáng lên: “Mình cũng đang có ý này.”
Hai người ăn nhịp với nhau, Hạ Tịch Quán buông tài liệu ra đứng dậy: “Linh Linh, mình phải về thôi, phải tham gia buổi kỉ niệm này chứ, đúng rồi, khi nào thì cậu sẽ quay về?”
Diệp Linh lười biếng dựa vào cạnh cửa, mái tóc xoăn màu trà dưới làn gió đêm tùy ý quấn quanh khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Nhanh thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương