Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 87: Chuẩn bị dọa anh một chút
Hạ Tịch Quán trở về U Lan Uyễn, đem búp bê tặng cho Lục lão phu nhân, lão phu nhân liền vui vẻ cười như một đứa trẻ, vội vàng chụp mấy bức ảnh để đăng Weibo.
“Quán Quán, cháu có Weibo không? Bà sẽ theo dõi cháu, sau này bà nội sẽ là fan hâm mộ số 1 của cháu.”
Hạ Tịch Quán không nghĩ tới lão phu nhân cũng dùng loại ứng dụng này, cô mở Weibo lên, khoảng thời gian này có chút tên tuổi, cô đã có tới 80 vạn fan hâm mộ.
“Bà nội, chúng ta theo dõi lẫn nhau nhé.”
Hạ Tịch Quán tìm được tên tài khoản của lão phu nhân, Weibo của lão phu nhân tên là Bà nội năm nay 18 tuổi.
Nhìn thấy dòng chữ Bà nội 18 tuổi này, đuôi lông mày Hạ Tịch Quán khế nhếch lên ý cười.
Sau khi chụp ảnh với búp bê xong, lão phu nhân liền bỏ nó xuống: “Đúng là quà của cháu dâu tặng, cảm ơn tiểu Quán Quán của bà nhé, chụt chụt.”
Hạ Tịch Quán cảm thấy lão phu nhân thật là lợi hại, biết chơi Weibo, lại còn biết dùng tiếng lóng, cô không khỏi giơ ngón tay cái về phía lão phu nhân.
“Quán Quán, bà nội cũng có một thứ này muốn cho cháu.”
Lão phu nhân thần thần bí bí lấy ra một túi được bọc kín đưa cho Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán nhìn chiếc túi được may rất tinh xảo, hẳn là được làm từ tơ lụa Tô Hàng, bên trên còn thêu sáu chữ kim tuyến.
“Bà nội, đây là cái gì vậy?”
“Thứ bên trong này là bà nội vào chùa cầu phúc cho cháu sớm có cháu đấy, Quán Quán, cháu phải giữ cho kĩ, đừng ném đi nhé.”
Phúc con cháu… Quả nhiên là bà nội, hai ba câu liền quay lại chủ đề ôm chắt trai.
Hạ Tịch Quán giật giật khóe miệng, nhận lấy nói: “Vâng bà nội, cháu nhất định sẽ giữ gìn thật Kĩ, không để rơi mất đâu.”
Lúc này có hai ánh đèn xe chiếu xuyên tới cửa số bằng kính, lão phu nhân cười nói: “Quán Quán, Hàn Đình về rồi kìa.”
Lục Hàn Đình trở về.
Lần này Hạ Tịch Quán đã ra khỏi nhà bảy ngày, hai người đã lâu không gặp nhau, cô nhanh chóng đứng dậy tới bên cạnh cửa, ngắng đầu lên liền thấy một chiếc Rolls-Royce đang đỗ bên cạnh bãi > co.
Cửa xe mở ra, một bóng dáng cao lớn anh tuấn liền xuất hiện trong tầm mắt.
Hôm nay Lục Hàn Đình mặc một bộ tây trang màu đen được cắt may tinh tế, trên cổ đeo một chiếc cà vạt, khí chất như một nam thần cắm dục, từng cái giơ tay nhắc chân đều tràn ngập tư thái ưu nhã ngạo mạn cao quý.
Hạ Tịch Quán nhìn anh thong thả bước vào, mỗi một bước đi, ống quần tây đen được cắt xén sắc như dao tạo nên khí thế mạnh mẽ cứng rắn của tỉnh anh giới kinh doanh, còn cả tư thái vương giả trời sinh đạm mạc xa cách.
Hạ Tịch Quán lúc đầu định chạy ra chào đón anh nhưng suy nghĩ lại bèn trốn sau khung cửa, định dọa anh một cái.
Tiểu Viên cuộn tròn bên cạnh chân Hạ Tịch Quán, không hiểu chủ nhân muốn làm gì chỉ kêu meo meo.
Hạ Tịch Quán vội đặt một ngón tay lên miệng ra hiệu cho nó im lặng.
Tiểu Viên liền ngừng kêu.
Ngón tay Hạ Tịch Quán bám vào bên khung cửa, chỉ để lộ ra hai con mắt vụng trộm nhìn ra bên ngoài.
Vừa nhìn ra ngoài thì phát hiện Lục Hàn Đình đang vào gần tới nơi, đang liếc mắt nhìn sang.
Hạ Tịch Quán giật mình, vội vàng chui xuống dưới trốn.
Lục Hàn Đình sớm đã phát hiện ra cô, tà váy nhỏ lộ ra bên cạnh khung cửa, anh liền biết cô đang trốn ở đó.
Vừa rồi anh đã nhìn thấy đôi mắt đen trong suốt kia khi bị phát hiện liền rụt trở về như một chú hươu con hoảng loạn.
Lục Hàn Đình khẽ cong môi lên.
Hạ Tịch Quán chờ thật lâu, mãi không thấy anh tới.
Xảy ra chuyện gì vậy, chỉ đi có một đoạn đường ngắn như thế, sao anh lại đi lâu vậy? Hạ Tịch Quán nhô cái đầu nhỏ ra quan sát, Lục Hàn Đình đã biến mắt.
A, anh ấy đi đâu rồi?
“Quán Quán, cháu có Weibo không? Bà sẽ theo dõi cháu, sau này bà nội sẽ là fan hâm mộ số 1 của cháu.”
Hạ Tịch Quán không nghĩ tới lão phu nhân cũng dùng loại ứng dụng này, cô mở Weibo lên, khoảng thời gian này có chút tên tuổi, cô đã có tới 80 vạn fan hâm mộ.
“Bà nội, chúng ta theo dõi lẫn nhau nhé.”
Hạ Tịch Quán tìm được tên tài khoản của lão phu nhân, Weibo của lão phu nhân tên là Bà nội năm nay 18 tuổi.
Nhìn thấy dòng chữ Bà nội 18 tuổi này, đuôi lông mày Hạ Tịch Quán khế nhếch lên ý cười.
Sau khi chụp ảnh với búp bê xong, lão phu nhân liền bỏ nó xuống: “Đúng là quà của cháu dâu tặng, cảm ơn tiểu Quán Quán của bà nhé, chụt chụt.”
Hạ Tịch Quán cảm thấy lão phu nhân thật là lợi hại, biết chơi Weibo, lại còn biết dùng tiếng lóng, cô không khỏi giơ ngón tay cái về phía lão phu nhân.
“Quán Quán, bà nội cũng có một thứ này muốn cho cháu.”
Lão phu nhân thần thần bí bí lấy ra một túi được bọc kín đưa cho Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán nhìn chiếc túi được may rất tinh xảo, hẳn là được làm từ tơ lụa Tô Hàng, bên trên còn thêu sáu chữ kim tuyến.
“Bà nội, đây là cái gì vậy?”
“Thứ bên trong này là bà nội vào chùa cầu phúc cho cháu sớm có cháu đấy, Quán Quán, cháu phải giữ cho kĩ, đừng ném đi nhé.”
Phúc con cháu… Quả nhiên là bà nội, hai ba câu liền quay lại chủ đề ôm chắt trai.
Hạ Tịch Quán giật giật khóe miệng, nhận lấy nói: “Vâng bà nội, cháu nhất định sẽ giữ gìn thật Kĩ, không để rơi mất đâu.”
Lúc này có hai ánh đèn xe chiếu xuyên tới cửa số bằng kính, lão phu nhân cười nói: “Quán Quán, Hàn Đình về rồi kìa.”
Lục Hàn Đình trở về.
Lần này Hạ Tịch Quán đã ra khỏi nhà bảy ngày, hai người đã lâu không gặp nhau, cô nhanh chóng đứng dậy tới bên cạnh cửa, ngắng đầu lên liền thấy một chiếc Rolls-Royce đang đỗ bên cạnh bãi > co.
Cửa xe mở ra, một bóng dáng cao lớn anh tuấn liền xuất hiện trong tầm mắt.
Hôm nay Lục Hàn Đình mặc một bộ tây trang màu đen được cắt may tinh tế, trên cổ đeo một chiếc cà vạt, khí chất như một nam thần cắm dục, từng cái giơ tay nhắc chân đều tràn ngập tư thái ưu nhã ngạo mạn cao quý.
Hạ Tịch Quán nhìn anh thong thả bước vào, mỗi một bước đi, ống quần tây đen được cắt xén sắc như dao tạo nên khí thế mạnh mẽ cứng rắn của tỉnh anh giới kinh doanh, còn cả tư thái vương giả trời sinh đạm mạc xa cách.
Hạ Tịch Quán lúc đầu định chạy ra chào đón anh nhưng suy nghĩ lại bèn trốn sau khung cửa, định dọa anh một cái.
Tiểu Viên cuộn tròn bên cạnh chân Hạ Tịch Quán, không hiểu chủ nhân muốn làm gì chỉ kêu meo meo.
Hạ Tịch Quán vội đặt một ngón tay lên miệng ra hiệu cho nó im lặng.
Tiểu Viên liền ngừng kêu.
Ngón tay Hạ Tịch Quán bám vào bên khung cửa, chỉ để lộ ra hai con mắt vụng trộm nhìn ra bên ngoài.
Vừa nhìn ra ngoài thì phát hiện Lục Hàn Đình đang vào gần tới nơi, đang liếc mắt nhìn sang.
Hạ Tịch Quán giật mình, vội vàng chui xuống dưới trốn.
Lục Hàn Đình sớm đã phát hiện ra cô, tà váy nhỏ lộ ra bên cạnh khung cửa, anh liền biết cô đang trốn ở đó.
Vừa rồi anh đã nhìn thấy đôi mắt đen trong suốt kia khi bị phát hiện liền rụt trở về như một chú hươu con hoảng loạn.
Lục Hàn Đình khẽ cong môi lên.
Hạ Tịch Quán chờ thật lâu, mãi không thấy anh tới.
Xảy ra chuyện gì vậy, chỉ đi có một đoạn đường ngắn như thế, sao anh lại đi lâu vậy? Hạ Tịch Quán nhô cái đầu nhỏ ra quan sát, Lục Hàn Đình đã biến mắt.
A, anh ấy đi đâu rồi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương