Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 89: Tặng dây lưng cho anh
Tiểu Viên Viên bị ném xuống thảm… Meo meo meo.
Tôi là mèo chứ không phải chó, sao lại nhét cầu lương vào mồm tôi? Lúc này lão phu nhân từ trong bếp đi ra: “Quán Quán, Hàn Đình, bữa tối làm xong rồi… Áy, Hàn Đình, cháu làm cái gì vậy, đồ hư hỏng này, mau thả Quán Quán xuống.”
Lão phu nhân muốn đuổi theo, nhưng động tác của Lục Hàn Đình nhanh hơn, ôm Hạ Tịch Quán vào trong phòng, đóng sầm của lại.
Lão phu nhân: “…”
Bên trong phòng.
Hạ Tịch Quán không ngờ tới anh sẽ ôm mình vào đây, cô chỉ là muốn dọa anh một chút thôi mà, ai biết anh lại có phản ứng lớn như vậy? Cô cũng nặng gần năm mươi cân đó, nói ôm kiểu công chúa là ôm được luôn, thể lực của anh cũng thật tốt.
Cô còn nghe thấy tiếng bà nội hỗn hển kêu bên ngoài, anh đúng là… không biết xấu hỗ.
“Lục tiên sinh, anh thả em xuống trước đã, em có lời muốn nói với anh.”
Hạ Tịch Quán vội vàng mở miệng.
Trong mắt Lục Hàn Đình chứa ý cười cưng chiều nói: “Lục phu nhân, bây giờ anh không muốn nghe em nói, trừ phi em nói mấy hôm nay em rất nhớ anh.”
“… Lục tiên sinh, anh thả em xuống trước đã, em có mua quà cho anh đấy.”
Mày kiếm của Lục Hàn Đình khẽ vềnh lên, có chút hứng thú hỏi: “Thật sao?”
“Ừ, bây giờ em sẽ lấy cho anh.”
Hạ Tịch Quán tránh thoát khỏi ngực anh, đi lầy quà.
Lục Hàn Đình lười biếng dựa vào cánh cửa phía sau, âu phục trên người đã cởi ra, bây giò anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và áo lót mỏng bên trong, lồng ngực rộng rãi cùng với bờ vai vững chắc tạo thành một đường cong gợi cảm của người đàn ông, phía dưới là chiếc eo săn chắc, và đôi chân thon dài, chỉ tùy ý đứng đó cũng đẹp hơn nhiều so với những mô hình nghệ thuật mà mọi người khen ngợi.
Ánh mắt Lục Hàn Đình dõi theo thân ảnh Hạ Tịch Quán, cô mặc một chiếc đầm ren trăng điểm hoa, mái tóc dài xõa ra, vén gọn sang bên tai, bên trong khí chất thanh lệ lại lộ ra mấy phần quyền rũ.
Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ di động, anh đưa tay giật giật chiếc cà vạt trên cổ.
Thời điểm Hạ Tịch Quán ngoảnh đầu lại liền đụng phải ánh mắt của anh, bộ dạng lười nhác dựa vào cạnh cửa, ánh mắt rơi trên người cô, quan sát từ trên xuống dưới.
Một tay còn lại đút trong túi quần, cà vạt lệch sang một bên, quả thực là… một kẻ bại hoại nhã nhặn.
Hạ Tịch Quán mở hộp ra, lấy dây lưng đưa cho anh: “Lục tiên sinh, tặng anh này.”
Lục Hàn Đình nhìn thoáng qua dây lưng màu đen, chát liệu bằng da có gắn thêm một ít kim loại, đơn giản mà vẫn tinh xảo, đúng là phong cách bình thường của anh.
Lục Hàn Đình đưa tay ra đón.
Hạ Tịch Quán muốn rút tay lại, nhưng Lục Hàn Đình đã nhanh chóng kéo sang, lập tức cô liền rơi vào trong lồng ngực của anh.
“Lục tiên sinh, anh định làm gì vậy?”
Hạ Tịch Quán vội vàng đứng thẳng lên.
Bàn tay Lục Hàn Đình nắm lấy chiếc eo nhỏ của cô, tay kia đặt trên dây lưng bên hông mình: “Mở nó ra, anh muốn tự tay em đeo…”
Người này cường thế đã quen, rõ ràng là thích món quà cô tặng vậy mà còn không nói ra, còn ra lệnh cho cô làm việc này khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.
Trong lòng Hạ Tịch Quán có chút ngọt ngào, thuận theo ý anh mở dây lưng ra.
Lúc này trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm thấp từ tính: “Lần trước còn không biết cách mở, bây giờ đã học được rồi, sau này những chuyện em không hiểu, anh sẽ từ từ dạy.”
Hạ Tịch Quán trừng mắt lườm anh một cái: “Lục tiên sinh, em đúng là không hề nói oan cho anh, anh đúng là kẻ… háo… sắc.
Lục Hàn Đình nhìn bộ dáng tức giận của cô, hai mắt còn cố trợn lên, hết sức sống động đáng yêu, anh ừ một tiếng trả lời: “Ừ, chỉ sắc với một mình em thôi.”
Tôi là mèo chứ không phải chó, sao lại nhét cầu lương vào mồm tôi? Lúc này lão phu nhân từ trong bếp đi ra: “Quán Quán, Hàn Đình, bữa tối làm xong rồi… Áy, Hàn Đình, cháu làm cái gì vậy, đồ hư hỏng này, mau thả Quán Quán xuống.”
Lão phu nhân muốn đuổi theo, nhưng động tác của Lục Hàn Đình nhanh hơn, ôm Hạ Tịch Quán vào trong phòng, đóng sầm của lại.
Lão phu nhân: “…”
Bên trong phòng.
Hạ Tịch Quán không ngờ tới anh sẽ ôm mình vào đây, cô chỉ là muốn dọa anh một chút thôi mà, ai biết anh lại có phản ứng lớn như vậy? Cô cũng nặng gần năm mươi cân đó, nói ôm kiểu công chúa là ôm được luôn, thể lực của anh cũng thật tốt.
Cô còn nghe thấy tiếng bà nội hỗn hển kêu bên ngoài, anh đúng là… không biết xấu hỗ.
“Lục tiên sinh, anh thả em xuống trước đã, em có lời muốn nói với anh.”
Hạ Tịch Quán vội vàng mở miệng.
Trong mắt Lục Hàn Đình chứa ý cười cưng chiều nói: “Lục phu nhân, bây giờ anh không muốn nghe em nói, trừ phi em nói mấy hôm nay em rất nhớ anh.”
“… Lục tiên sinh, anh thả em xuống trước đã, em có mua quà cho anh đấy.”
Mày kiếm của Lục Hàn Đình khẽ vềnh lên, có chút hứng thú hỏi: “Thật sao?”
“Ừ, bây giờ em sẽ lấy cho anh.”
Hạ Tịch Quán tránh thoát khỏi ngực anh, đi lầy quà.
Lục Hàn Đình lười biếng dựa vào cánh cửa phía sau, âu phục trên người đã cởi ra, bây giò anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và áo lót mỏng bên trong, lồng ngực rộng rãi cùng với bờ vai vững chắc tạo thành một đường cong gợi cảm của người đàn ông, phía dưới là chiếc eo săn chắc, và đôi chân thon dài, chỉ tùy ý đứng đó cũng đẹp hơn nhiều so với những mô hình nghệ thuật mà mọi người khen ngợi.
Ánh mắt Lục Hàn Đình dõi theo thân ảnh Hạ Tịch Quán, cô mặc một chiếc đầm ren trăng điểm hoa, mái tóc dài xõa ra, vén gọn sang bên tai, bên trong khí chất thanh lệ lại lộ ra mấy phần quyền rũ.
Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ di động, anh đưa tay giật giật chiếc cà vạt trên cổ.
Thời điểm Hạ Tịch Quán ngoảnh đầu lại liền đụng phải ánh mắt của anh, bộ dạng lười nhác dựa vào cạnh cửa, ánh mắt rơi trên người cô, quan sát từ trên xuống dưới.
Một tay còn lại đút trong túi quần, cà vạt lệch sang một bên, quả thực là… một kẻ bại hoại nhã nhặn.
Hạ Tịch Quán mở hộp ra, lấy dây lưng đưa cho anh: “Lục tiên sinh, tặng anh này.”
Lục Hàn Đình nhìn thoáng qua dây lưng màu đen, chát liệu bằng da có gắn thêm một ít kim loại, đơn giản mà vẫn tinh xảo, đúng là phong cách bình thường của anh.
Lục Hàn Đình đưa tay ra đón.
Hạ Tịch Quán muốn rút tay lại, nhưng Lục Hàn Đình đã nhanh chóng kéo sang, lập tức cô liền rơi vào trong lồng ngực của anh.
“Lục tiên sinh, anh định làm gì vậy?”
Hạ Tịch Quán vội vàng đứng thẳng lên.
Bàn tay Lục Hàn Đình nắm lấy chiếc eo nhỏ của cô, tay kia đặt trên dây lưng bên hông mình: “Mở nó ra, anh muốn tự tay em đeo…”
Người này cường thế đã quen, rõ ràng là thích món quà cô tặng vậy mà còn không nói ra, còn ra lệnh cho cô làm việc này khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.
Trong lòng Hạ Tịch Quán có chút ngọt ngào, thuận theo ý anh mở dây lưng ra.
Lúc này trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm thấp từ tính: “Lần trước còn không biết cách mở, bây giờ đã học được rồi, sau này những chuyện em không hiểu, anh sẽ từ từ dạy.”
Hạ Tịch Quán trừng mắt lườm anh một cái: “Lục tiên sinh, em đúng là không hề nói oan cho anh, anh đúng là kẻ… háo… sắc.
Lục Hàn Đình nhìn bộ dáng tức giận của cô, hai mắt còn cố trợn lên, hết sức sống động đáng yêu, anh ừ một tiếng trả lời: “Ừ, chỉ sắc với một mình em thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương