Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình Yêu
Chương 55: Gâu -- Gâu --
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hari
"Vậy anh còn ghét bỏ chúng nó!" Tức giận trong lòng Lâm Kiều vốn dĩ đã tan một nửa, nhưng nhìn Lục Chính Đông gật đầu cho có lệ, lửa giận lại bùng cháy lên.
Lục Chính Đông nhất định phải giải thích cho bản thân mình một chút: "Không phải."
"Vậy anh gật đầu làm gì!"
"...?"
"Anh còn ghét bỏ em!"
"Làm sao có thể?"
"Sau này khi em không đóng phim nữa, em sẽ nuôi thú cưng, chắc là một mèo một chó đi, anh ghét bỏ chúng nó có mùi chính là đang ghét bỏ em."
Lục Chính Đông có chút bất đắc dĩ bịt lại cái miệng nhỏ cứ không ngừng lải nhải của cô. Ngón tay anh chạm vào hai bên má cô, Lâm Kiều muốn mở miệng nói chuyện, nhưng bộ dáng lúc này của cô không khác gì một con vịt miệng rộng, cô ý thức được chuyện này, lập tức câm miệng.
Lục Chính Đông dịu dàng dỗ dành cô: "Anh không có ý ghét bỏ em," anh dừng một chút, "Chỉ cần là việc em muốn làm, anh đều ủng hộ."
"Thật hả?" Hai mắt Lâm Kiều sáng lên, cô tránh thoát khỏi bàn tay anh, nghĩ nghĩ, lại xua xua tay: "Quá xa, quá xa, hiện tại nói những cái đó đều quá xa."
Lục Chính Đông: "Hửm?"
Lâm Kiều nhón mũi chân, tiến đến bên tai anh, rầm rì: "Anh vẫn đang ở giai đoạn theo đuổi em đấy, đừng chạy quá xa nha, nghĩ nhiều một giây cũng là được một tấc lại muốn tiến lên một thước."
Bọn họ đi theo người dẫn lên lầu, lầu hai có một hành lang dài, nối thẳng sang bệnh viện thú cưng bên cạnh, mới vừa bước bước đầu tiên lên lầu hai, cuối hành lang liền truyền đến một trận xôn xao. Hai tròng mắt hẹp dài của Lâm Kiều liếc qua, lại nhàn nhạt thu hồi.
Lữ chủ nhiệm dẫn đoàn lưu ý đến động tác trên mặt Lâm Kiều, chu đáo lên tiếng: "Đó là hạng mục phục vụ mới nhất của chúng tôi." Ông ta hướng về Trình Nhất Nhất bên cạnh nói nhỏ, Trình Nhất Nhất không tình nguyện đứng ra giải thích cho mọi người: "Kia là ——"
Cô vừa muốn mở miệng nói lại bị tiếng thét chói tai của một cô gái phía dưới đánh gãy, cô gái vẻ mặt khẩn trương ôm chặt lấy balo mèo, cảnh giác nhìn người đàn ông bên cạnh: "Anh! Anh! Anh muốn làm gì!"
Muốn làm gì?
Mục Mạ đần mặt, hồi tưởng lại những câu nói trước đó của cô.
Đây là ngày đầu tiên cậu tới viện X thực tập, vốn đang có chút khẩn trương, nhưng bác sĩ Lưu hướng dẫn cười tủm tỉm nói cho cậu: "Không sao, một lát sẽ không khẩn trương nữa, còn cần em giúp đỡ."
Kết quả ——
Mục Hạ nghẹn họng nhìn trân trối: "A, a?" Đây...
Cô gái nhỏ nắm chặt lấy tay áo cậu, quay đầu nhìn balo mèo đặt ở trên bàn, vẫy tay ý bảo anh cúi đầu. Cô nhỏ giọng, lén lút: "Đợi lát nữa tôi ôm túi mèo đi vào, anh phải giả bộ hung thần ác sát tới muốn đoạt lấy mèo của tôi. Tôi sẽ hoảng loạn muốn đoạt lại, nhưng anh khỏe, tôi không giành được với anh..."
"Anh nhất định phải thật hung dữ! Nhất định phải đoạt! Đoạt từ trên tay tôi, phải thể hiện ra việc tôi là bất đắc dĩ, không thể giành được với anh mới được!" Cô gái nhỏ nhìn nhìn vẻ mặt cậu, vội la lên: "Nếu không mèo nhà tôi sẽ xa cách với tôi! Nó sẽ nghĩ rằng chính tôi là người cắt hai trứng của nó... Anh đừng chỉ ở đó gật đầu! Ai nha! Rốt cuộc anh có hiểu tôi đang nói gì không thế? Lớn như thế rồi mà còn không biết giành đồ à? Anh đừng lo lắng, không cho anh đi đóng phim, thì chúng ta cứ đóng kịch một chút, đóng thật một chút là được!..."
Sau khi thao thao bất tuyệt một lúc lâu, Mục Hạ vẻ mặt ngơ ngác đã bị lên đài.
Cô gái nhỏ ôm balo mèo, vuốt vuốt tóc, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến.
Mục Hạ run run lông mi, ngón tay đang duỗi bên cạnh người móc móc, còn chưa động thủ——
Đã nghe thấy cô gái nhỏ hoảng sợ hét lên với mình.
Muốn làm gì?
Cậu, hung thần ác sát?
Cô ấy, kỹ năng diễn xuất chân thực?
Cô gái nhỏ với kỹ năng diễn xuất chân thực hét lên, tiếng kêu thê lương, đến con mèo đang ở trong balo cũng trở nên bất an, cong người lên: "A a a a a!! Anh tránh ra! Tôi sẽ không đưa nó cho anh!"
Mục Hạ duỗi tay, đầu ngón tay còn chưa kịp đụng tới balo, cô gái nhỏ đã tiến lên, ôm balo nhảy thẳng vào ngực cậu, vừa cao giọng thét chói tai: "Không được giành Gâu Gâu (tên con mèo ạ) của tôi", vừa điên cuồng nhíu mày nhăn mắt ý bảo Mục Hạ mau giành lấy balo trong ngực cô.
Mục Hạ nhận được mệnh lệnh, tay còn chưa dùng sức, balo đã ổn định nằm trong lồng ngực cậu, bị cô trực tiếp ấn vào. Hai tay cậu ôm lấy, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Cô gái nhỏ hít một hơi, đôi tay bụm mặt: "Ô ô ô ô Gâu Gâu, Gâu Gâu đừng sợ, mẹ lập tức tới cứu con đây." Cô lau đi dòng nước mắt vốn không hề tồn tại, hai khuỷu tay nâng đến trước ngực, làm động tác chạy.
Không đợi cô xông tới, bác sĩ Lưu đứng ở một bên xem kịch chạy nhanh đến đem Mục Hạ đẩy nhanh vào phòng giải phẫu.
Trình Nhất Nhất vẫy vẫy tay: "Mọi người thấy đấy, chính là dịch vụ như vậy." Thực là ngáo muốn chết, cô vừa định tiếp tục đi tiếp, lại thấy Lâm Kiều vốn đang biếng nhác chợt bị động tác bên kia hấp dẫn, vừa xem kịch hay, vừa túm lấy tay Lục Chính Đông: "Anh xem anh xem! Bạn nhỏ kia với cả con mèo nữa đều thật đáng yêu."
Trải qua màn kịch vừa rồi, Lục Chính Đông đột nhiên bị túm lấy, biểu tình có chút mê mang: Đây có lẽ là khảo nghiệm của anh? Anh phải nói gì đây?
Anh ngơ một lúc, hơi gật đầu, nhàn nhạt nói: "Mèo đáng yêu, người không đáng yêu bằng em."
Lâm Kiều: "?"
Biểu tình có một tia mê mang: "Cái gì?"
Lục Chính Đông vội vàng cúi đầu: "Không đáng yêu bằng em."
Lâm Kiều: "......???"
Trình Nhất Nhất ở bên cạnh lén lút nghe lén hai người nói chuyện sợ ngây người, cô vô cùng đau đớn, anh trai nhà cô sao có thể ăn nói khép nép như vậy, có phải có điểm yếu gì bị người phụ nữ ác độc này nắm trong tay không, ô ô ô cô đau lòng quá.
Lâm Kiều không thể hiểu được, nhưng vì mặt mũi của Lục Chính Đông, cô đành dùng ngón út ngoéo anh một cái, lấy ánh mắt dò hỏi:?
Nội tâm Lục Chính Đông căng thẳng.
Anh lại vội vàng bổ sung một câu: "Ngài nói gì cũng đúng."
Nhìn đi, ngài, còn dùng cả kính từ.
Lục Chính Đông ở trong lòng vội vàng hít một hơi, hơi cong khóe môi, đắc ý.
Ai ngờ không chỉ bị Lâm Kiều trừng mắt nhìn, còn ở bên cạnh anh nhỏ giọng cảnh cáo: "Bình thường một chút, đừng có âm dương quái khí như vậy."
Lục Chính Đông: "?"
Anh đúng là người câm ăn hoàng liên mà, có khổ nói không nên lời.
*
Phụ trách cho thú cưng ăn là người tên Lữ Động Nhất, Lâm Kiều luôn cảm thấy đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu, qua hơn nửa ngày mới bừng tỉnh đại ngộ, ha, hóa ra nghe quen tai là do câu chó cắn Lữ Động Tân.
Một khi tiếp nhận giả thiết này, ánh mắt Lâm Kiều nhìn Lữ Động Nhất càng trở nên kỳ quái, càng nhìn càng cảm thấy anh ta có chút ý vị chó cắn Lữ Động Tân.
Lữ Động Nhất hơn 30 tuổi, cằm có một nốt ruồi đen, lại thêm đôi lông mày ngắn nhỏ với gương mặt bẹt, trời sinh mang theo cảm giác gian trá.
Từ sáng sớm anh ta đã ở đây đợi, nhìn thấy người tới, ánh mắt đảo một vòng, lưu loát tiến lên, cong lưng, vươn tay.
Lục Chính Đông che ở trước người Lâm Kiều. Anh tiến lên một bước, không lạnh không nhạt bắt tay với anh ta: "Mấy ngày nay mong mọi người chiếu cố, tôi với Lâm Kiều đều là nghiệp dư, khó tránh khỏi có chỗ sai sót, mong được mọi người chỉ giáo."
Lữ Động Nhất liên tục xua xua tay: "Không cần khách khí như vậy, chiếu cố mọi người là tất nhiên."
Lâm Kiều ở một bên ngưỡng mộ xoa xoa góc bàn, đây mới là chỗ cô nên đến làm việc, thật hâm mộ mà.
Lữ Động Nhất lấy một quyển danh sách ở chiếc bàn bên cạnh, anh ta lật vài trang, sau đó đưa cho Lục Chính Đông.
Chiều nay tổng cộng có ba khách hàng đến chăm sóc thú cưng.
Một người ở hoa viên Thế Kỷ cạnh thành phố Trung Sơn, lúc trước khi tổ chương trình gọi điện cho mấy vị khách hỏi có thể quay hình được không, vị khách này còn hưng phấn một thời gian dài, thuận tiện lưu lại một yêu cầu vô lý: "Hỏi giúp tôi Kiều Kiều có thể cho tôi xin chữ ký được không?!!! Tôi là keo nước (tên fandom của Lâm Kiều là keo nước)!" Cô ấy mới vừa thoát ra khỏi trạng thái hưng phấn, lại dường như nghĩ tới cái gì, tiếp tục thét chói tai: "Bảo bối nhà tôi gọi là Tiểu Quỷ, là một con Samoyed màu trắng, có chút nghịch ngợm, nhờ các vị dặn trước Kiều Kiều nhà chúng tôi, để cô ấy đỡ bị hoảng sợ. Còn có còn có, nếu cô ấy muốn tỉa lông chó, thì cứ tự nhiên nhé!!!"
(Chó Samoyed)
Tổ chương trình chuyển nguyên lời của vị khách này cho Lâm Kiều.
Lâm Kiều thật vui vẻ.
Samoyed, được xưng là thiên sứ mỉm cười, diện mạo đáng yêu, tính cách ôn hòa, loài chó được yêu thích nhất.
Bọn họ vừa mở cửa, đã thấy Tiểu Quỷ ngồi xổm ở cạnh tủ giày, ngước đôi mắt long lanh nước không chớp mắt nhìn chằm chằm người tới.
Tiểu Quỷ không hổ là Samoyed, đến động tác le lưỡi cũng như đang mỉm cười. Nó thoạt nhìn còn chưa thành niên, lông xù xù như một cục bông trắng.
Nó đầu tiên nhẹ ngửi một chút, sau khi phát hiện không có hương vị quen thuộc, biểu tình tựa hồ có chút nghi hoặc, cái đuôi mất mát rũ xuống, đôi mắt hai mí đáng yêu cũng khép lại một nửa, mềm như bông phát ra hai tiếng mất mát: "Gâu —— gâu ——"
Lâm Kiều hít sâu một hơi, gắt gao giữ chặt tay áo của Lục Chính Đông.
Lục Chính Đông có chút nghi hoặc nghiêng đầu qua.
Một tay khác của Lâm Kiều đã nắm chặt thành quyền, lời nói của cô có một tia run rẩy: "Mau giữ chặt em, em sợ em lao qua đè bẹp bảo bối mất ô ô ô ô ô!!!"
Editor: Hari
"Vậy anh còn ghét bỏ chúng nó!" Tức giận trong lòng Lâm Kiều vốn dĩ đã tan một nửa, nhưng nhìn Lục Chính Đông gật đầu cho có lệ, lửa giận lại bùng cháy lên.
Lục Chính Đông nhất định phải giải thích cho bản thân mình một chút: "Không phải."
"Vậy anh gật đầu làm gì!"
"...?"
"Anh còn ghét bỏ em!"
"Làm sao có thể?"
"Sau này khi em không đóng phim nữa, em sẽ nuôi thú cưng, chắc là một mèo một chó đi, anh ghét bỏ chúng nó có mùi chính là đang ghét bỏ em."
Lục Chính Đông có chút bất đắc dĩ bịt lại cái miệng nhỏ cứ không ngừng lải nhải của cô. Ngón tay anh chạm vào hai bên má cô, Lâm Kiều muốn mở miệng nói chuyện, nhưng bộ dáng lúc này của cô không khác gì một con vịt miệng rộng, cô ý thức được chuyện này, lập tức câm miệng.
Lục Chính Đông dịu dàng dỗ dành cô: "Anh không có ý ghét bỏ em," anh dừng một chút, "Chỉ cần là việc em muốn làm, anh đều ủng hộ."
"Thật hả?" Hai mắt Lâm Kiều sáng lên, cô tránh thoát khỏi bàn tay anh, nghĩ nghĩ, lại xua xua tay: "Quá xa, quá xa, hiện tại nói những cái đó đều quá xa."
Lục Chính Đông: "Hửm?"
Lâm Kiều nhón mũi chân, tiến đến bên tai anh, rầm rì: "Anh vẫn đang ở giai đoạn theo đuổi em đấy, đừng chạy quá xa nha, nghĩ nhiều một giây cũng là được một tấc lại muốn tiến lên một thước."
Bọn họ đi theo người dẫn lên lầu, lầu hai có một hành lang dài, nối thẳng sang bệnh viện thú cưng bên cạnh, mới vừa bước bước đầu tiên lên lầu hai, cuối hành lang liền truyền đến một trận xôn xao. Hai tròng mắt hẹp dài của Lâm Kiều liếc qua, lại nhàn nhạt thu hồi.
Lữ chủ nhiệm dẫn đoàn lưu ý đến động tác trên mặt Lâm Kiều, chu đáo lên tiếng: "Đó là hạng mục phục vụ mới nhất của chúng tôi." Ông ta hướng về Trình Nhất Nhất bên cạnh nói nhỏ, Trình Nhất Nhất không tình nguyện đứng ra giải thích cho mọi người: "Kia là ——"
Cô vừa muốn mở miệng nói lại bị tiếng thét chói tai của một cô gái phía dưới đánh gãy, cô gái vẻ mặt khẩn trương ôm chặt lấy balo mèo, cảnh giác nhìn người đàn ông bên cạnh: "Anh! Anh! Anh muốn làm gì!"
Muốn làm gì?
Mục Mạ đần mặt, hồi tưởng lại những câu nói trước đó của cô.
Đây là ngày đầu tiên cậu tới viện X thực tập, vốn đang có chút khẩn trương, nhưng bác sĩ Lưu hướng dẫn cười tủm tỉm nói cho cậu: "Không sao, một lát sẽ không khẩn trương nữa, còn cần em giúp đỡ."
Kết quả ——
Mục Hạ nghẹn họng nhìn trân trối: "A, a?" Đây...
Cô gái nhỏ nắm chặt lấy tay áo cậu, quay đầu nhìn balo mèo đặt ở trên bàn, vẫy tay ý bảo anh cúi đầu. Cô nhỏ giọng, lén lút: "Đợi lát nữa tôi ôm túi mèo đi vào, anh phải giả bộ hung thần ác sát tới muốn đoạt lấy mèo của tôi. Tôi sẽ hoảng loạn muốn đoạt lại, nhưng anh khỏe, tôi không giành được với anh..."
"Anh nhất định phải thật hung dữ! Nhất định phải đoạt! Đoạt từ trên tay tôi, phải thể hiện ra việc tôi là bất đắc dĩ, không thể giành được với anh mới được!" Cô gái nhỏ nhìn nhìn vẻ mặt cậu, vội la lên: "Nếu không mèo nhà tôi sẽ xa cách với tôi! Nó sẽ nghĩ rằng chính tôi là người cắt hai trứng của nó... Anh đừng chỉ ở đó gật đầu! Ai nha! Rốt cuộc anh có hiểu tôi đang nói gì không thế? Lớn như thế rồi mà còn không biết giành đồ à? Anh đừng lo lắng, không cho anh đi đóng phim, thì chúng ta cứ đóng kịch một chút, đóng thật một chút là được!..."
Sau khi thao thao bất tuyệt một lúc lâu, Mục Hạ vẻ mặt ngơ ngác đã bị lên đài.
Cô gái nhỏ ôm balo mèo, vuốt vuốt tóc, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến.
Mục Hạ run run lông mi, ngón tay đang duỗi bên cạnh người móc móc, còn chưa động thủ——
Đã nghe thấy cô gái nhỏ hoảng sợ hét lên với mình.
Muốn làm gì?
Cậu, hung thần ác sát?
Cô ấy, kỹ năng diễn xuất chân thực?
Cô gái nhỏ với kỹ năng diễn xuất chân thực hét lên, tiếng kêu thê lương, đến con mèo đang ở trong balo cũng trở nên bất an, cong người lên: "A a a a a!! Anh tránh ra! Tôi sẽ không đưa nó cho anh!"
Mục Hạ duỗi tay, đầu ngón tay còn chưa kịp đụng tới balo, cô gái nhỏ đã tiến lên, ôm balo nhảy thẳng vào ngực cậu, vừa cao giọng thét chói tai: "Không được giành Gâu Gâu (tên con mèo ạ) của tôi", vừa điên cuồng nhíu mày nhăn mắt ý bảo Mục Hạ mau giành lấy balo trong ngực cô.
Mục Hạ nhận được mệnh lệnh, tay còn chưa dùng sức, balo đã ổn định nằm trong lồng ngực cậu, bị cô trực tiếp ấn vào. Hai tay cậu ôm lấy, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Cô gái nhỏ hít một hơi, đôi tay bụm mặt: "Ô ô ô ô Gâu Gâu, Gâu Gâu đừng sợ, mẹ lập tức tới cứu con đây." Cô lau đi dòng nước mắt vốn không hề tồn tại, hai khuỷu tay nâng đến trước ngực, làm động tác chạy.
Không đợi cô xông tới, bác sĩ Lưu đứng ở một bên xem kịch chạy nhanh đến đem Mục Hạ đẩy nhanh vào phòng giải phẫu.
Trình Nhất Nhất vẫy vẫy tay: "Mọi người thấy đấy, chính là dịch vụ như vậy." Thực là ngáo muốn chết, cô vừa định tiếp tục đi tiếp, lại thấy Lâm Kiều vốn đang biếng nhác chợt bị động tác bên kia hấp dẫn, vừa xem kịch hay, vừa túm lấy tay Lục Chính Đông: "Anh xem anh xem! Bạn nhỏ kia với cả con mèo nữa đều thật đáng yêu."
Trải qua màn kịch vừa rồi, Lục Chính Đông đột nhiên bị túm lấy, biểu tình có chút mê mang: Đây có lẽ là khảo nghiệm của anh? Anh phải nói gì đây?
Anh ngơ một lúc, hơi gật đầu, nhàn nhạt nói: "Mèo đáng yêu, người không đáng yêu bằng em."
Lâm Kiều: "?"
Biểu tình có một tia mê mang: "Cái gì?"
Lục Chính Đông vội vàng cúi đầu: "Không đáng yêu bằng em."
Lâm Kiều: "......???"
Trình Nhất Nhất ở bên cạnh lén lút nghe lén hai người nói chuyện sợ ngây người, cô vô cùng đau đớn, anh trai nhà cô sao có thể ăn nói khép nép như vậy, có phải có điểm yếu gì bị người phụ nữ ác độc này nắm trong tay không, ô ô ô cô đau lòng quá.
Lâm Kiều không thể hiểu được, nhưng vì mặt mũi của Lục Chính Đông, cô đành dùng ngón út ngoéo anh một cái, lấy ánh mắt dò hỏi:?
Nội tâm Lục Chính Đông căng thẳng.
Anh lại vội vàng bổ sung một câu: "Ngài nói gì cũng đúng."
Nhìn đi, ngài, còn dùng cả kính từ.
Lục Chính Đông ở trong lòng vội vàng hít một hơi, hơi cong khóe môi, đắc ý.
Ai ngờ không chỉ bị Lâm Kiều trừng mắt nhìn, còn ở bên cạnh anh nhỏ giọng cảnh cáo: "Bình thường một chút, đừng có âm dương quái khí như vậy."
Lục Chính Đông: "?"
Anh đúng là người câm ăn hoàng liên mà, có khổ nói không nên lời.
*
Phụ trách cho thú cưng ăn là người tên Lữ Động Nhất, Lâm Kiều luôn cảm thấy đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu, qua hơn nửa ngày mới bừng tỉnh đại ngộ, ha, hóa ra nghe quen tai là do câu chó cắn Lữ Động Tân.
Một khi tiếp nhận giả thiết này, ánh mắt Lâm Kiều nhìn Lữ Động Nhất càng trở nên kỳ quái, càng nhìn càng cảm thấy anh ta có chút ý vị chó cắn Lữ Động Tân.
Lữ Động Nhất hơn 30 tuổi, cằm có một nốt ruồi đen, lại thêm đôi lông mày ngắn nhỏ với gương mặt bẹt, trời sinh mang theo cảm giác gian trá.
Từ sáng sớm anh ta đã ở đây đợi, nhìn thấy người tới, ánh mắt đảo một vòng, lưu loát tiến lên, cong lưng, vươn tay.
Lục Chính Đông che ở trước người Lâm Kiều. Anh tiến lên một bước, không lạnh không nhạt bắt tay với anh ta: "Mấy ngày nay mong mọi người chiếu cố, tôi với Lâm Kiều đều là nghiệp dư, khó tránh khỏi có chỗ sai sót, mong được mọi người chỉ giáo."
Lữ Động Nhất liên tục xua xua tay: "Không cần khách khí như vậy, chiếu cố mọi người là tất nhiên."
Lâm Kiều ở một bên ngưỡng mộ xoa xoa góc bàn, đây mới là chỗ cô nên đến làm việc, thật hâm mộ mà.
Lữ Động Nhất lấy một quyển danh sách ở chiếc bàn bên cạnh, anh ta lật vài trang, sau đó đưa cho Lục Chính Đông.
Chiều nay tổng cộng có ba khách hàng đến chăm sóc thú cưng.
Một người ở hoa viên Thế Kỷ cạnh thành phố Trung Sơn, lúc trước khi tổ chương trình gọi điện cho mấy vị khách hỏi có thể quay hình được không, vị khách này còn hưng phấn một thời gian dài, thuận tiện lưu lại một yêu cầu vô lý: "Hỏi giúp tôi Kiều Kiều có thể cho tôi xin chữ ký được không?!!! Tôi là keo nước (tên fandom của Lâm Kiều là keo nước)!" Cô ấy mới vừa thoát ra khỏi trạng thái hưng phấn, lại dường như nghĩ tới cái gì, tiếp tục thét chói tai: "Bảo bối nhà tôi gọi là Tiểu Quỷ, là một con Samoyed màu trắng, có chút nghịch ngợm, nhờ các vị dặn trước Kiều Kiều nhà chúng tôi, để cô ấy đỡ bị hoảng sợ. Còn có còn có, nếu cô ấy muốn tỉa lông chó, thì cứ tự nhiên nhé!!!"
(Chó Samoyed)
Tổ chương trình chuyển nguyên lời của vị khách này cho Lâm Kiều.
Lâm Kiều thật vui vẻ.
Samoyed, được xưng là thiên sứ mỉm cười, diện mạo đáng yêu, tính cách ôn hòa, loài chó được yêu thích nhất.
Bọn họ vừa mở cửa, đã thấy Tiểu Quỷ ngồi xổm ở cạnh tủ giày, ngước đôi mắt long lanh nước không chớp mắt nhìn chằm chằm người tới.
Tiểu Quỷ không hổ là Samoyed, đến động tác le lưỡi cũng như đang mỉm cười. Nó thoạt nhìn còn chưa thành niên, lông xù xù như một cục bông trắng.
Nó đầu tiên nhẹ ngửi một chút, sau khi phát hiện không có hương vị quen thuộc, biểu tình tựa hồ có chút nghi hoặc, cái đuôi mất mát rũ xuống, đôi mắt hai mí đáng yêu cũng khép lại một nửa, mềm như bông phát ra hai tiếng mất mát: "Gâu —— gâu ——"
Lâm Kiều hít sâu một hơi, gắt gao giữ chặt tay áo của Lục Chính Đông.
Lục Chính Đông có chút nghi hoặc nghiêng đầu qua.
Một tay khác của Lâm Kiều đã nắm chặt thành quyền, lời nói của cô có một tia run rẩy: "Mau giữ chặt em, em sợ em lao qua đè bẹp bảo bối mất ô ô ô ô ô!!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương