Cùng Mục Tiêu Phá Vỡ Quy Tắc
Chương 3: Tiến hành kế hoạch
Nghe được câu trả lời từ chính cô, Phó Dư Ngôn mới buông tay khỏi cằm, cũng phát hiện khoảng cách khi nãy quá gần mà tâm trạng hơi kích động, không giấu nổi vẻ luống cuống ngồi thẳng trên ghế. Khuôn mặt Hạ Tịch lúc đầu nhăn nhó nhưng cũng trở nên trầm tư suy nghĩ, tập trung về những suy tính trong lòng, tay vẫn nhẹ nhàng xoa nắn chiếc cằm vừa bị hắn bóp lấy.
Phó Dư Ngôn hất tay ra đằng sau, dùng tông giọng trầm quay sang nói với vệ sĩ: "Cho người vào đây, lôi cô ta đi tắm rửa, chỉnh trang lại. Nhìn như thế này thật khó coi!" - Tên vệ sĩ nghe xong gật đầu nhẹ rồi bước nhanh ra ngoài.
Hạ Tịch nghe được lời này liền phản bác: "Anh mới là đồ khó coi, nói ai chứ!" - Hắn nhoẻn miệng cười khểnh một cái coi như cho cô nói xong lời này. Nhận thấy điềm chẳng lành, cô cảnh giác nhìn xung quanh nhưng vẫn bị hai người phụ nữ từ đâu đến cưỡng ép đưa cô tới phòng tắm rồi khóa cửa lại. Bên trong vang vọng ra những tiếng kêu ồn ào, không chịu chấp nhận sự thật: "Ý gì vậy chứ, đừng để tôi động thủ với các cô!", "Đi ra, trời ơi kì nhẹ tay thôi!", "Aaa!!",...
Từng giây trôi qua, cũng cuốn theo đó là âm thanh ngày càng lớn tiếng nơi phòng vệ sinh. Mới đầu Hạ Tịch còn cảm thấy vừa ngại ngùng vừa xấu hổ khi để người khác tắm cho nhưng rồi cũng bất lực chịu đựng để họ chỉnh trang lại cho cô. Một lúc sau, hai nữ hầu mở cửa ra, mặt vẫn lạnh như băng đứng nghiêm nghị hai bên cửa: "Thiếu gia, đã xong rồi ạ!"
Lời vừa dứt, Hạ Tịch xuất hiện với khuôn mặt chẳng mấy vui vẻ còn ửng hồng vì quá ngại. Mái tóc đen tuyền rối mù khi trước giờ đã trở nên mượt mà, từng lọn xoăn nhẹ toát lên vẻ dịu dàng nhưng không kém phần cá tính. Lọn tóc dài đáp xuống bộ váy trắng thanh khiết, tôn lên khí chất quý phái xuất chúng không phải ai cũng có được của cô. Chỉ là tùy ý mặc một bộ váy, Hạ Tịch cũng khiến cho ai cũng phải bất ngờ, không tin đây lại là cô gái còn thoi thóp ba hôm trước. Phó Dư Ngôn cũng không ngoại lệ, bị cô làm cho ngơ ra, chỉ đến khi giọng nói vang lên mới đánh thức được hắn: "Rốt cuộc các người muốn làm gì?"
Một dòng suy nghĩ bỗng xẹt qua đầu trong thoáng chốc, Phó Dư Ngôn nghiêm mặt đối chất với cô: "Hãy kể cho tôi lý do tại sao cô lại xuất hiện ở băng đảng Giảo Khấu, cô đến đó có mục đích gì?"
Hạ Tịch bình tĩnh hơn khi nãy rất nhiều, biểu cảm ngơ ngác nói với hắn: "Giảo Khấu là gì cơ? Tôi đến đó bao giờ?"
Một người mặc áo blouse ở bên cạnh hắn thấy tình hình như vậy mới ghé tai lại nhắc nhở: "Phó thiếu, vừa nãy tôi phát hiện cô gái này có dấu hiệu bị va đập ở đầu. Có khi nào trí nhớ và não bộ cũng trở nên bất thường?"
Phó Dư Ngôn gật đầu, đưa mắt sang cô: "Mất trí nhớ? Nếu vậy khác nào vô dụng rồi, ném cô ta ra ngoài!"
Nghe vậy, Hạ Tịch nhanh chóng ngã nhào, ôm lấy chân hắn, ăn vạ không chịu buông: "Ể! Bây giờ tôi không nhớ gì nữa cả. Sao anh có thể vứt tôi ra ngoài kia chứ? Anh nhặt được tôi rồi thì tính là của anh, không vứt được." - Trong lòng cô thầm nghĩ: *Không thể để anh vứt tôi đi được, không thì nhiệm vụ của tôi tính sao đây."
- "Tính là của tôi?" - Hắn hỏi lại xác nhận, dường như trong lòng đã có sẵn những suy tính của riêng mình.
- "Đúng, tính là của anh. Tôi làm gì cũng được, miễn đừng đá tôi khỏi đây là được."
- "Khi nãy cô còn định sống chết với vệ sĩ tôi đòi ra ngoài cơ mà, sao giờ lại đổi ý rồi? Mà không sao, Nhân lúc nhà này đang thiếu người, cô ứng vào vị trí hầu gái đó luôn đi. Sau này, tất cả mọi việc từ trên xuống dưới để cô làm tất." - Nói rồi Phó Dư Ngôn đứng dậy rời đi cùng vệ sĩ, để lại Hạ Tịch một mặt gượng gạo ở lại cùng hai người hầu kia.
Vừa tời khỏi căn phòng, một tên vệ sĩ bước nhanh ghé lại nói với hắn: "Blight, tôi không hiểu. Rõ ràng anh có thể thấy cô ta đang giả vờ mà sao lại để cô ta ở lại trở thành mối nguy hại cho chúng ta?"
Phó Dư Ngôn cười đầy ẩn ý: "Biết là như vậy, tôi lại càng muốn xem người phụ nữ đó định làm gì, diễn được đến bao giờ. Nhân tiện, cho người đi tìm thông tin về cô ta, càng chi tiết càng tốt."
- "Được."
- ---------------
Hắn rời đi, hai cô hầu kia thật sự nghe lệnh mà kéo cô xuống dưới tầng 1 rồi đưa vào một căn phòng chứa đồ. Một trong số họ nói: "Cô có thể thay trang phục người hầu rồi chúng tôi sẽ hướng dẫn cô các việc trong nhà."
- "Được." - Hạ Tịch gật đầu rồi đóng cửa lại, bắt đầu thay đồ.
Nhìn bộ đồ người hầu có chút ngắn, cô dùng ánh mắt kỳ thị phán xét qua một lượt thứ cô đang chán ghét cầm bằng hai ngón: *Đùa gì vậy, bắt mình mặc thứ này ư? Nhị lão đại bang Mạt Dã này thực sự biến thái vậy sao. Ai lại bắt người hầu mặc cái thứ này bao giờ. Bộ đồ này cũng quá ngắn đi.* - Cô thở ngắn thở dài không biết có nên mặc nó lên không.
Bất chợt bên ngoài có người gõ cửa, thúc giục cô: "Rốt cuộc cô có mặc được hay không? Chúng tôi vào nhé!"
Nghĩ đến việc bị đè ra mặc như vừa nãy, Hạ Tịch cũng biết sợ mà mặc vào mình bộ đồ có chút chật chội ấy rồi mở cửa bước ra: "Tôi đây rồi, hối gì chứ!"
...☆~= Hết Chương 3 =~☆...
Phó Dư Ngôn hất tay ra đằng sau, dùng tông giọng trầm quay sang nói với vệ sĩ: "Cho người vào đây, lôi cô ta đi tắm rửa, chỉnh trang lại. Nhìn như thế này thật khó coi!" - Tên vệ sĩ nghe xong gật đầu nhẹ rồi bước nhanh ra ngoài.
Hạ Tịch nghe được lời này liền phản bác: "Anh mới là đồ khó coi, nói ai chứ!" - Hắn nhoẻn miệng cười khểnh một cái coi như cho cô nói xong lời này. Nhận thấy điềm chẳng lành, cô cảnh giác nhìn xung quanh nhưng vẫn bị hai người phụ nữ từ đâu đến cưỡng ép đưa cô tới phòng tắm rồi khóa cửa lại. Bên trong vang vọng ra những tiếng kêu ồn ào, không chịu chấp nhận sự thật: "Ý gì vậy chứ, đừng để tôi động thủ với các cô!", "Đi ra, trời ơi kì nhẹ tay thôi!", "Aaa!!",...
Từng giây trôi qua, cũng cuốn theo đó là âm thanh ngày càng lớn tiếng nơi phòng vệ sinh. Mới đầu Hạ Tịch còn cảm thấy vừa ngại ngùng vừa xấu hổ khi để người khác tắm cho nhưng rồi cũng bất lực chịu đựng để họ chỉnh trang lại cho cô. Một lúc sau, hai nữ hầu mở cửa ra, mặt vẫn lạnh như băng đứng nghiêm nghị hai bên cửa: "Thiếu gia, đã xong rồi ạ!"
Lời vừa dứt, Hạ Tịch xuất hiện với khuôn mặt chẳng mấy vui vẻ còn ửng hồng vì quá ngại. Mái tóc đen tuyền rối mù khi trước giờ đã trở nên mượt mà, từng lọn xoăn nhẹ toát lên vẻ dịu dàng nhưng không kém phần cá tính. Lọn tóc dài đáp xuống bộ váy trắng thanh khiết, tôn lên khí chất quý phái xuất chúng không phải ai cũng có được của cô. Chỉ là tùy ý mặc một bộ váy, Hạ Tịch cũng khiến cho ai cũng phải bất ngờ, không tin đây lại là cô gái còn thoi thóp ba hôm trước. Phó Dư Ngôn cũng không ngoại lệ, bị cô làm cho ngơ ra, chỉ đến khi giọng nói vang lên mới đánh thức được hắn: "Rốt cuộc các người muốn làm gì?"
Một dòng suy nghĩ bỗng xẹt qua đầu trong thoáng chốc, Phó Dư Ngôn nghiêm mặt đối chất với cô: "Hãy kể cho tôi lý do tại sao cô lại xuất hiện ở băng đảng Giảo Khấu, cô đến đó có mục đích gì?"
Hạ Tịch bình tĩnh hơn khi nãy rất nhiều, biểu cảm ngơ ngác nói với hắn: "Giảo Khấu là gì cơ? Tôi đến đó bao giờ?"
Một người mặc áo blouse ở bên cạnh hắn thấy tình hình như vậy mới ghé tai lại nhắc nhở: "Phó thiếu, vừa nãy tôi phát hiện cô gái này có dấu hiệu bị va đập ở đầu. Có khi nào trí nhớ và não bộ cũng trở nên bất thường?"
Phó Dư Ngôn gật đầu, đưa mắt sang cô: "Mất trí nhớ? Nếu vậy khác nào vô dụng rồi, ném cô ta ra ngoài!"
Nghe vậy, Hạ Tịch nhanh chóng ngã nhào, ôm lấy chân hắn, ăn vạ không chịu buông: "Ể! Bây giờ tôi không nhớ gì nữa cả. Sao anh có thể vứt tôi ra ngoài kia chứ? Anh nhặt được tôi rồi thì tính là của anh, không vứt được." - Trong lòng cô thầm nghĩ: *Không thể để anh vứt tôi đi được, không thì nhiệm vụ của tôi tính sao đây."
- "Tính là của tôi?" - Hắn hỏi lại xác nhận, dường như trong lòng đã có sẵn những suy tính của riêng mình.
- "Đúng, tính là của anh. Tôi làm gì cũng được, miễn đừng đá tôi khỏi đây là được."
- "Khi nãy cô còn định sống chết với vệ sĩ tôi đòi ra ngoài cơ mà, sao giờ lại đổi ý rồi? Mà không sao, Nhân lúc nhà này đang thiếu người, cô ứng vào vị trí hầu gái đó luôn đi. Sau này, tất cả mọi việc từ trên xuống dưới để cô làm tất." - Nói rồi Phó Dư Ngôn đứng dậy rời đi cùng vệ sĩ, để lại Hạ Tịch một mặt gượng gạo ở lại cùng hai người hầu kia.
Vừa tời khỏi căn phòng, một tên vệ sĩ bước nhanh ghé lại nói với hắn: "Blight, tôi không hiểu. Rõ ràng anh có thể thấy cô ta đang giả vờ mà sao lại để cô ta ở lại trở thành mối nguy hại cho chúng ta?"
Phó Dư Ngôn cười đầy ẩn ý: "Biết là như vậy, tôi lại càng muốn xem người phụ nữ đó định làm gì, diễn được đến bao giờ. Nhân tiện, cho người đi tìm thông tin về cô ta, càng chi tiết càng tốt."
- "Được."
- ---------------
Hắn rời đi, hai cô hầu kia thật sự nghe lệnh mà kéo cô xuống dưới tầng 1 rồi đưa vào một căn phòng chứa đồ. Một trong số họ nói: "Cô có thể thay trang phục người hầu rồi chúng tôi sẽ hướng dẫn cô các việc trong nhà."
- "Được." - Hạ Tịch gật đầu rồi đóng cửa lại, bắt đầu thay đồ.
Nhìn bộ đồ người hầu có chút ngắn, cô dùng ánh mắt kỳ thị phán xét qua một lượt thứ cô đang chán ghét cầm bằng hai ngón: *Đùa gì vậy, bắt mình mặc thứ này ư? Nhị lão đại bang Mạt Dã này thực sự biến thái vậy sao. Ai lại bắt người hầu mặc cái thứ này bao giờ. Bộ đồ này cũng quá ngắn đi.* - Cô thở ngắn thở dài không biết có nên mặc nó lên không.
Bất chợt bên ngoài có người gõ cửa, thúc giục cô: "Rốt cuộc cô có mặc được hay không? Chúng tôi vào nhé!"
Nghĩ đến việc bị đè ra mặc như vừa nãy, Hạ Tịch cũng biết sợ mà mặc vào mình bộ đồ có chút chật chội ấy rồi mở cửa bước ra: "Tôi đây rồi, hối gì chứ!"
...☆~= Hết Chương 3 =~☆...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương